(hihi dc / chặng đường rồi)
Sau khi xác nhận sinh sản trân thú xong (囧), Tô Bắc Bằng dựa theo lời Thư Hiệp—— về môn phái nâng cấp kỹ năng tâm pháp. Khụ… Thanh tâm quả thật có chút thấp, đem vàng trong kho quay về núi Nga Mi, nhìn thấy cột kinh nghiệm màu tímkia dần dần cạn, lương tâm một mạt đau nhói …
Nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi. Kinh nghiệm, không có gìquan trọng, có thể train! Tiền, không có gìquan trọng, có thể kiếm! ! Liền kích kích …
Lúc sau hé mắt ra nhìn, được rồi. Kinh nghiệmsạch trắng, vàng mang theo trong người cũng chỉ còn hơn một trăm … Ít nhất thanh tâm tăng lên % , thật không dễ dàng a.
【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Nâng cấp tâm pháp thật tốn kém một cách dọa người … Kinh nghiệm cứ như vậy mà tuột về . Cấp cách ta thực xa xôi a thực xa xôi.
【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]Ân, kinh nghiệm cũng không phải khó kiếm. Mỗi ngày train con quái thì tốt rồi. Chúng ta đi phiêu đi?
【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Ân.
【 Bang phái 】[ Thư Hiệp ]Lớn nhỏ bay vào tổ.
【 Bang phái 】[ Chiến ý phi dương]Tổ
【 Bang phái 】[ Sô-đa bính ]Tổ
【 Bang phái 】[ Phá bàn tính ]Tổ
【 Bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Khiêu chiến hay sơ chiến? Khiêu chiến? ! ! Chỉ có mình ta làNga My, các ngươi muốn diệt đội phải không?
【 Bang phái 】[ Thư Hiệp ]Bàn tính mang Tiểu ủng tử đi chơiđi. Vậy còn Mộc tử mộc?
【 Bang phái 】[ Mộc tử mộc ]Có, thưa Lão Đại!
【 Bang phái 】[ Phá bàn tính ]… Lão Đại, ta thật sự vô cùng muốn khinh bỉ ngươi.
【 Bang phái 】[ Tọa ủng thiên hạ ]Bác gái, ta phải làm nhiệm vụ bang phái …!!!!
【 Bang phái 】[ Phá bàn tính ]Nếu tiếp tục gọi ta bác gái, có tin ta sẽ đạp bay ngươi hay không?
【 Bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Ta cảm thấy thật sự thích hợp, ngươiquản sổ sách của bang, quản lý và trừng phạt, quản cả những người bị ngươi quản, không phải bác gái là cái gì?
【 Bang phái 】[ Phá bàn tính ]…
Đại tẩu… Ta cũng muốn đầy đầu gân xanh.
Sau khi thêm vào đội đủ người, một đám người kéo đi Lâu Lan, liền bắt đầu cuộc chiến Phiêu Miễu Phong. May mắn ghê, Tô Bắc Bằng nhặt được hai cái Nhuận hồn thạch – Phá cùng với một cái Sơ cấp bảo thạch hợp thành phù. Phó bản này vốn đã đi rất nhiều lần, nên tương đối quen thuộc. Chính là đại phiêu… Ôi, khẳng định là rất khó.
Không biết là tâm lý tác động hay là do vấn đề gì khác, vào phó bản Đại Phiêu nhìn thấy Bá ca, Tô Bắc Bằng liền cảm thấy tim đập thình thịch, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tổng cảm thấy tiểu phiêu Bá ca không thể nào uy vũ như đại phiêu lúc này.
【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]Lão bà, ngươi đừng đánh. Thêm máu thì tốt rồi. A bính ngươi lùa boss. A Phi, ngươi chú ý Bá ca quay đầu lại thì ngươi lùa phụ. Tiểu Mộc, ngươi đánh trước rút máu giới hạn của boss đi.
【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Ân. Cái gì là rút máu giới hạn?
【 Đội ngũ 】[ Mộc tử mộc ]Thưa rõ.
【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]Sớm kết hôn với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết
【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]… Xem như ta không có hỏi.
Sô-đa bính trướctiênthả Định Hải Thần Châm, sau đó cuộc chiến với Đại bá bắt đầu. Sau khi kéo theo cừu hận, liền lôi kéo Bá ca xoay quanh vòng. Trong đội, kém cỏi nhất là Tiểu Mộc cũng full , Bá ca công kích dù cố chấp thế nào, tốc độ di động chậm, với không tới người ta cũng đừng hòng có thể làm gì được. Cuối cùng đành uất hận mà nằm xuống.
Giết chết Bá ca, Tô Bắc Bằng thả lỏng . Kỳ thật… Cũng không khác với tiểu phiêu bao nhiêu. Chẳng qua đại phiêu thì Bá ca không bị kỹ năng khống chế ảnh hưởng, công kích tương đối cao mà thôi.
Giết chết Tang thổ công là tuyệt đối an nhàn, cương thi nha, có Chiến Ý Phi Dương tang hình tập thể, không phải lùa cương thi. Đến lúc đánh Ô lão đại càng thoải mái , trực tiếp ngồi ở thang lầu —— do độc kháng không đủ.
Chỉ có lúc giết Thu Thủy tỷ tỷ, làm Tô Bắc Bằng khóc không ra nước mắt. Ra một lần sương mù là sẽ chết một lần —— mỗi lần đều chuẩn bị tốt Ngai Nhược và Thần Hựu, nhưng lại bị mù. Liền mấy thứ kia chẳng còn hữu dụng…
【 Đội ngũ 】[ Mộc tử mộc ]– Nhẹ cười sama… Nhìn thấy sương mù thì liền trực tiếp Ngai nhược đi, sau đó chạy vòng vòng, hết Ngai nhược là cũng hết sương mù rồi.
【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]ác…
Bị nhắc nhở như vậy! ! Một nữ sinh mà thao tác còn nhanh hơn mộtnam nhân, thật sự là tổn thương không dậy nổi. Sau khi nhặt bọc, thất thểu quay về Lâu Lan…
【 Đội ngũ 】[ Mộc tử mộc ]a a a a! ! A Bính! ! Đem tàn khuyết giao ra đây, ta tặng ngươi cái Kim thương bất ngã (?).
【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Tàn khuyết?
【 Đội ngũ 】[ sô-đa bính ] trang khốc “Tàn khuyết thần tiết cấp ”
【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]Là nguyên liệu để làm thần khí cấp .
【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]nguyên lai là vật trong truyền thuyết…mà Thu Thủy tỷ tỷ không muốn giao ra có phải không?
【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]lão bà, ngươi tính toán khi nào thì nguyện ý kết hôn a? ! Điểm hão hữu là rồi
【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Ta có chút việc, out trước.
【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]không được trốn tránh! !
Đáng tiếc… Nhẹ cười nghiêng thế gian đã log out .
Tô Bắc Bằng không phải thật sự trốn tránh, mà là nghe được tiếng cửa mở. Đại khái là ma ma đã trở về, chạy xuống lầu, quả nhiên, chẳng qua… Ba ba cũng đã trở lại.
“Cha, mẹ.” Tô Bắc Bằng thật không dám tới gần ba ba, cảm giác xung quanh ông có một cỗ áp suất thấp, giống như tùy thời sẽ bùng nổ.
“Không có việc gì Bằng tử, Ô lão đại đã thả ba ba của con rarồi. Người canh cửa cũng đãrời đi. Chẳng qua, xe của chúng ta cùng nhà bị lấy mất. Cuộc sống sau này có thể sẽ thực khổ.” Trần Ngọc Phượng của có điểm kích động, nhưng cũng có chút vui mừng.
“…” Tô Bình im miệng không nói, sau đó rút ra điếu thuốc châm lửa, cau mày ngồi ở trên ghế sa lon.
Tô Hữu chui vào lòng mẹ ôm ấp “Ma ma…”
“A Bình, emkhông còn hơi sức đâu để trách cứ anh nữa. Chỉ hi vọng anhhiện tại bắt đầu làm lại từ đầu, thành thành thật thật. Như lúc ban đầu chúng ta làm.” Trần Ngọc Phượng hai tròng mắt ngập đầy nước mắt, khi nhận được điện thoại đi đón Tô Bình, đến khi về đến nhà, ông đều không có nói qua một câu. Bà có điểm lo lắng Tô Bình từ nay về sau thất bại hoàn toàn…
“Tôikhông cam lòng.” Tô Bình cuối cùng mở miệng, trong lời nói ẩn hàm lên vài tia hờn giận. Ánh mắt sắc bén quẳng ném hướng Tô Bắc Bằng, “Bằng tử, concòn có tiền không?”
Tô Bắc Bằng gật gật đầu.
“Toàn bộ đưa cho ba.”
“A Bình, anhlại muốn làm cái gì?” Trần Ngọc Phượng nóng nảy, che ở trước mặt Tô Bắc Bằng.
“Lại đi đánh cược một lần, thắng tôi sẽ trở về.”
‘Ba!’ Trần Ngọc Phượng một cái tát vung tới, Tô Bình trên mặt liền in rõ dấu năm ngón tay”Anh đến bây giờ còn không tỉnh ngộ?Anhcó phải điên rồi hay không? ! Vẫn còn muốnđi đánh bạc? Anh lại muốn bị bắt hả, sau đó cho chúng ta một ngày một đêm bôn ba, kiếm tiền choanhtrả nợ, lo lắng anhbất cứ lúc nào cũng có thểnguy hiểm tánh mạng? Có phải hay không? ! Chúng ta bây giờ đã làcùng đường, nhà, xe đềubị lấy mất. Nhưng chúng ta còn có hai tay, còn có thể làm lại từ đầu. Chính là mạng không có hai đâu… Mất đi là sẽ không còn tìm lại được nữa.”
“Ca ca, ôm…” Tô Hữu chưa bao giờ thấy qua ma ma tức giận như vậy, có chút sợ hãi, đi đến bên chân Tô Bắc Bằng. Tiểu tử kia thân mình co rúm lại, đã tám tuổi rồi sao còn nhát gan như vậy a…
Có lẽ Tô Bình bị Trần Ngọc Phượng tát một tát này đánh tỉnh, cả người tê liệt ngã xuống ở trên ghế sa lon, nhắm mắt.
“Bằng tử, con đi theo mẹ.”
Tô Bắc Bằng ôm đệ đệ đuổi kịp cước bộ của mẹ, đi vào phòng.
Trần Ngọc Phượng có chút không được tự nhiên, nhìn thấy Tô Bắc Bằng, có chút khó khăn mà nói ra “Bằng, bằng tử a, con… Còn bao nhiêu tiền?”
“Hơn hai mươi vạn đi. Kỳ thật mẹ à, số tiền này đều là ba mẹ cho con,chẳng qua con không dùng đến, tự con có tiền riêng. Conđều dựa tiền làm thêm kiếm được mà sống. Hiện tại, cuối cùng có đất dụng võ . Số tiền này, mẹcứ việc dùng. Chẳng qua, nếu sợ mất, đừng để cho ba ba xằng bậy .”
Trần Ngọc Phượng sờ sờ mặt Tô Bắc Bằng, vui mừng nở nụ cười, “Con trưởng thành rồi. Làm khó con, Bằng tử. Hiện tại, chúng ta trước hết tìm gian phòng nhỏ thuê ở đi, sau đó tìm việc làm.”
“Ân. Ít nhất còn có nhiều … tiền thế này, chúng ta ngày sẽ không quá khổ.” Tô Bắc Bằng an ủi ma ma, “Chúng ta, khi nào thì dọn nhà?”
“Sáng ngày mốt phải dọn đi. Giờ mẹ sẽ đi liên hệ vài người bạn xem xét xem có nhà nào không. Học tập quan trọng hơn, chuyện trong nhà, cứ để ba mẹđi xử lý. Consớm đi quay về trường học đi, địa chỉ nhà mới mẹsẽ gửi tin nhắn nói cho conbiết.”
“Ân.”
Sau khi ra khỏi phòng mẹ, Tô Bắc Bằng tiếp tục lênThiên Long. Lần này cách lần trước online có chút nhanh, cùng Thư Hiệp nói một chút cho anh tabiết vậy.
Khung nói chuyện phiếm:
[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Thư Hiệp heo, vừa mới nãy trong nhà có chút chuyện xảy ra. Ta ngày mai phải quay về trường học, đại khái buổi chiều có thể tiếp tục online .
[ Thư Hiệp ]Ân… Sẽ không phải lại tiếp tục biến mất không lý do đó chứ?
[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Không biết nữa.
[ Thư Hiệp ]Không tin. Ngươi vẫn là đem số điện thoại di động cho ta, để ta đề phòng….
[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]… Được rồi. XXXXX. Không được gọi quấy rối điện thoại ta đó! !
[ Thư Hiệp ]Ngươi không nói, ta còn không nghĩ tới…
[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]. . . Ngày mai cần phải đi sớm, hiện tại có chút muộn rồi. Ta trước out. Còn về trân thú bảo bảo… Ngươi vào acc ta đi lĩnh OK?
[ Thư Hiệp ]Ân.
Logout, tắm, nằm vật xuống ở giường. Di động vang lên —— là tin ngắn. Một dãy số xa lạ, bấm mở ra, nhìn thấy nội dung, Tô Bắc Bằng liền đoán được đối phương là ai.
“Thân ái chúc ngủ ngon 쳌. Không cần quá nhớ thương vi phu.”
Nếu bây giờ có thể nhìn thấy Thư Hiệp,cậumuốn lấy mặt của anh ta so với bức tường, rốt cuộc bên nào dày hơn?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cập nhật chương mới trễ … Thân nhóm, tân niên khoái hoạt! !
-- Chân của ta bị nước nóng làm phỏng, hoàn hảo lúc ấy tay không có bị gì, cho nên không có gì trở ngại, nuôi vài ngày đến hiện tại đã không còn cảm giác đau . Cho nên mới trễ cập nhật . Lát nữa còn tới chương —— ta không có giữ lại chương nào thủ thân đâu nha.