Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo

chương 56: say rượu mị hoặc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Không ngại.” Tô Bắc Bằng quay lại mỉm cười gật gật đầu.

Lãnh Phỉ Hạnh vừa định nói ra lời cự tuyệt. Chính là Bằng tử đã giải khai khúc mắc, bây giờ tựa hồ như có chút tiểu bạch, không… thánh mẫu? Vừa nhìn cái tên nam nhân này liền không yên lòng, ra đời chưa thâm a…

Tên nam nhân kia vẻ mặt hưng phấn đi tới bên cạnh Tô Bắc Bằng ngồi xuống, “Tôi tới mời cậu một ly rượu nhé.” Sảng khoái vỗ tay phát ra tiếng, “Một ly “mê thất”, cám ơn.”

Nước hoa trên thân nam nhân trái lại rất độc đáo. Lãnh Phỉ Hạnh chưa bao giờ ngửi qua, chẳng qua… đó không phải là phong cách nàng thích, quà nồng nặc rồi.

Tâm tình trở nên thoải mái, nhạc trong quán rượu cũng trở nên dịu dàng dễ nghe hơn. Cậu bây giờ mới liếc mắt đánh giá xung quanh, ánh đèn có chút mờ ảo, chỗ sáng chỗ tối, mang theo mấy phần hương vị hắc sắc, cảm giác là lạ … Có nhiều điểm không thích hợp. Ách, đúng rồi, như thế nào mà xung quanh đều là … nam? Ặc ta sát …có cường tráng, có cao gầy, có béo, ai da~~ còn có ẻo lả?!

Có vẻ như trong nguyên cái quán rượu chỉ có … một mình chị Tiểu Hạnh là nữ đi ?

Lại nhìn một chút … cái bàn đối diện kia ôm ôm ấp ấp… Tô Bắc Bằng đã rõ ràng minh bạch rồi, đây chính xác là quán bar gay đi! Ưm … Tuy rằng khung cảnh cũng rất là bình thường, cũng không có cái gì gọi là …. đồi phong bại tục xuất hiện.

“Chị Tiểu Hạnh, sao chị không nói cho em biết đây là quán dành cho gay?” Tô Bắc Bằng buồn bực, đem ly rượu vừa mới đưa lên hớp một ngụm, hương vị rất được nha.

Lãnh Phỉ Hạnh ánh mắt vẫn không rời cái tên nam nhân vừa đến bắt chuyện với bọn họ, “Tôi nghĩ đem cậu đến để nhìn một chút.” Dễ dàng nhận thấy được trong mắt đối phương hiện lên vài tia âm hiểm. Giao tiếp qua vô số người, nàng sao lại không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái chủ ý gì? Chính là hôm nay hắn không được gặp may nha.

“Ác.” Rượu rất là được, Tô Bắc Bằng tiếp theo nhấp một hớp. Có một cổ cảm giác hưng phấn. Hắc hắc… Này có thể là trời sinh, đối với chất cồn đặc biệt nhạy cảm, ách… Phải nói là đặc biệt yêu thích, nghe thấy tới liền nhịn không được, vừa thấy đã muốn uống.

“Tiểu thư, vì vẻ đẹp của nàng, cạn một ly?” Nụ cười trên khóe miệng nam nhân khẽ nhếch, cười đối với Lãnh Phỉ Hạnh lắc lắc chén rượu, đem ly rượu mới rót đưa lên trước mặt nàng.

Lãnh Phỉ Hạnh không nói gì, sảng khoái tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch.

“Ách… Rất được nha. Lại đến một ly!” Đối người phục vụ kêu to một tiếng, Tô Bắc Bằng đem cái ly để một bên. Vô ý đưa lưỡi liếm liếm khóe miệng, cảm giác đầu óc căng căng, giống như cần phát tiết chút gì đó mới có thể thoải mái một chút.

Lúc này cũng không biết người điều chỉnh nhạc nghĩ cái gì, mở lên bài nhạc 《 phải ôm một cái 》.

Tô Bắc Bằng cũng nhịn không được nữa, hào sảng mở ra cúc áo, có chút khẩn cấp mà xé rách áo khoác, nhảy xuống dưới ghế cao, “Don ‘t stop tiếp tục nhảy, mị lực không đủ thì dựa vào đôi mắt đen như cái g, áp lực tất cả biến mất hết ~ gặp lại ngươi lại xuất hiện, cảm giác toàn thân như bị điện giật, ngươi hãy nhìn ta, giống như nhất định ta phải là của ngươi. hello baby chỉ ôm một cái ~yeah~! ~ cố lấy dũng khí ôm một cái, nga ~…”

Dù là trải qua mưa bom bão đạn, gặp cái trường hợp lớn như vầy Lãnh Phỉ Hạnh cũng bị dọa đến ngây người. Không nghĩ tới cậu còn có thể lộ như vậy một tay…

“Wow! ! Rất đẹp trai!”

“good boy! ! Xem bên này.”

“Dùng sức lắc, yes!”

Bị khán giả nhiệt tình cuốn hút, Tô Bắc Bằng thân thể quả nhiên đong đưa càng thêm có sức lực . Mềm mại vặn vẹo, lại dương cương có sức lực phất tay, nhếch nhếch mông, nửa người trên kê vào cái xà lắc lắc, tiếp theo chân dài duỗi ra, vuốt đũng quần bản thân, lại nhảy kiểu Mike…

Nhảy bài ôm một cái kiểu Mike, thật sự là có một chút quái dị, thế mà có thể nhảy thật đẹp… Đúng là một cực phẩm vũ nam!

“Lão đệ! ! Cậu nhảy thế đủ rồi!” Lãnh Phỉ Hạnh nhìn thấy cậu to gan hơn , còn muốn đem áo sơmi hơi mỏng cỡi, thân hình mà người kia nghĩ N cách nuốt vào trong bụng, cứ như vậy không công mà thoát ra cho người khác nhìn hết.

Lúc Lãnh Phỉ Hạnh muốn đi lên ngăn cản Tô Bắc Bằng, nam nhân kia bèn kéo lấy cánh tay của nàng, “Tiểu mỹ nhân đi đâu?”

“Buông tay!” Lãnh Phỉ Hạnh muốn vung lên cho hắn một cái tát tai, kết quả phát hiện cả người đều vô lực?”Ngươi…” Bản thân nàng tung hoành giang hồ hai mươi năm, thế nhưng bị một tên tiểu nhân trong quán rượu trêu chọc? Khi nào thì hạ thuốc?

“Ta không có kê đơn nha.” Nam nhân cười âm hiểm nói, “Chỉ là nước hoa của ta có a, đó là hiệu quả “Mê nhân”. Phối với cồn, hương thơm càng thêm mị hoặc nha.” Nói xong, hắn cầm túi xách của nàng đi.

Lãnh Phỉ Hạnh thầm kêu đáng chết. Di động ở bao trong túi. Nàng toàn thân vô lực, nuốt một ngụm nước bọt, “Lăng Quân Diệu, ngươi nếu không đến, lão nương sẽ giết cả nhà ngươi!”

Nghe được câu nàng gọi to vô nghĩa, tên nam nhân kia có chút khiếp sợ, chẳng lẽ nàng có chỗ dựa? Cũng đúng, bằng không một nữ nhân sao có thể đến quán bar gay? Bất quá, sắc đẹp trước mặt, không hưởng thụ thì chính là đồ đần. Nhìn cái người đang nhảy đến có chút ngốc trên kia, đoán chừng là thể chất rất mẫn cảm với cồn, lại còn phối thêm với nước hoa của hắn nữa. Chặn ngang ôm lấy Lãnh Phỉ Hạnh, nhanh nhẹn cầm lấy tay đang vung lên muốn đánh của nàng, “Đừng nóng vội, ta có rất nhiều thời gian.” Về phần cửu phẩm vũ nam kia, hữu duyên tái kiến!

Lăng Quân Diệu từ lúc nghe được Tô Bắc Bằng phát điên hát hò rống vang, thật sự là có vẻ hành hạ tai người nghe, liền vội vàng đến đây. Một đường bão táp, không biết vượt bao nhiêu cái đèn đỏ. Lúc chạy đến cửa, mọi người đang vô cùng náo động, nháy mắt đột nhiên trở nên im lặng, mọi người đều đem ánh mắt từ trên người Tô Bắc Bằng đổi vị trí, nhìn về phía tinh anh xã hội ở cửa.

Mặc một bộ âu phục phẳng phiu đem cả thân mình của y ôm sát hoàn hảo, cà- vạt hơi lơi lỏng, cái trán đổ mồ hôi làm cho khuôn mặt tuấn tú của y càng có thêm vài phần hương vị thành thục, con mắt thâm trằm mang theo vài phần lo lắng, giống như đang tìm tòi cái gì đó.

Tiêu điểm không còn là chính mình, Tô Bắc Bằng khó chịu a. Không hề phát hiện, lọ ra đôi mắt phiếm thủy quang nhìn về phía cửa. Nga, đại suất ca ôi chao! ! Cậu bước mấy bước to về phía trước, “Nhĩ hảo a.” Sách, quần áo thật là quá mức mà, ngăn cản người cậu, không để cho ánh mắt người khác nhìn vào.

Cau mày, Tô Bắc Bằng cúi đầu vẻ mặt buồn bực trừng mắt nhìn nam nhân đang nắm chặt cái sơ mi của cậu. Lăng Quân Diệu nghi hoặc cúi đầu, xem bộ dạng cậu giống như muốn cởi hết quần áo, nhanh chóng ngăn cản, “Bằng tử mau cùng anh đivề.”

“TMD! Ngươi cái nam nhân này như thế nào mà phóng đãng, không biết xấu hổ như vậy? Lão tử không phải người tùy tiện!” Tô Bắc Bằng đột nhiên lớn tiếng kêu lên, ngón tay chọt chọt cái ót Lăng Quân Diệu, chửi ầm lên, “Ngươi quả thực là bại hoại xã hội ôi chao! ! Quả thật là bại hoại không còn chỗ nói. Bất quá… Ta thích.”

Lăng Quân Diệu thật muốn khóc lên, cậu phao mị nhãn cũng được, nhưng mà về nhà chậm rãi phao được không?

Cái nam nhân ban nãy tận lực ôm Lãnh Phỉ Hạnh vụng trộm rời đi, phóng nhẹ cước bộ cúi đầu muốn không ai để ý tới mình. Thừa lúc náo động, đúng là thời cơ tốt.

“Lăng Quân Diệu!” Lãnh Phỉ Hạnh nghiến răng nghiến lợi. Điên muốn giết người, cái câu qua sông đoạn cầu thật đúng vào người y mà? Nàng lâm vào tình trạng nước sôi lửa bỏng này, lại có thể không cứu? Trong mắt cũng chỉ có lão đệ nàng!

Lăng Quân Diệu lúc này mới phát hiện thảm cảnh của Lãnh Phỉ Hạnh, nhíu mày, không giận tự uy, “Buông nàng ra!” Kiên định ngữ khí, làm cho nam nhân kia cước bộ không tự chủ được ngừng lại.

Chẳng lẽ vừa bắt được con vịt béo đưa đến miệng lại còn bay đi? Không cam tâm, “Dựa vào cái gì?” Nam nhân một bộ dáng khiêu khích.

“Nhìn hắn làm gì? Hắn có đẹp trai hơn ta không?” Tô đại soái ca không vui , kéo kéo cà vạt Lăng Quân Diệu, tay kia thì sờ soạn trên lưng của y, “Chỉ cho phép nhìn ta thôi!” ( Hết chữa )

Thiên a… Bằng tử à em nếu muốn yêu thương nhung nhớ anh rất là thích ý, nhưng bây giờ không phải là thời điểm. Lăng Quân Diệu trong lòng kêu khổ một tiếng.

Lấy điện thoại di động ra nhanh chóng bấm dãy số, “Nhị ca. Tùy tiện kêu vài người lại bar “Thuần” đi, trong vòng ba phút!” Cúp máy. Mắt thấy Tô Bắc Bằng say, trọng tâm không xong muốn ngã sấp xuống dưới đất, nhanh chóng đỡ lấy. Không kiên nhẫn nhìn về phía nam nhân kia, “Ngươi nếu còn muốn dùng hai tay mình thì nhanh chóng buông nàng xuống.”

Câu này uy hiếp, không phải đùa giỡn.

Lãnh Phỉ Hạnh khóe miệng thoáng hiện lên nụ cười lạnh, chỉ có đơn giản là hai tay như vậy? Không dễ dàng đâu nha!

Nam nhân cũng cảm thấy được sợ hãi, nhìn nam tử anh tuấn này thật không chút đơn giản, còn có mỹ nữ trong lòng này… kẻ gây tai hoạ! Vội vàng đem nàng buông xuống, nhấc chân lên muốn ly khai, kết quả mới vừa chạy ra cửa liền đụng phải một đám người mặc áo đen đeo kính râm, thân hình lực lưỡng.

“Thiếu gia!” Lễ độ cung kính đối Lăng Quân Diệu cúi mình chào hỏi, sau đó chuyển hướng về phía Lãnh Phỉ Hạnh, “Lãnh tiểu thư!”

“Bắt hắn lại.” Lãnh Phỉ Hạnh liếc một cái ánh mắt qua nhìn, nam nhân kia cứ như vậy mà bị chế phục, chật vật không ngừng hô buông, tha mạng.

“Cám ơn, ơn này không thể nào trả hết được!”

“Cô cũng phải nhớ kỹ lời tôi đã nói.” Trải qua vụ việc như vậy, Lãnh Phỉ Hạnh cũng không tâm tình gì . Nhanh chóng cầm lại túi xách, gọi điện thoại cho người tới đón nàng.

Chở cái người luôn mồm hát “Chỉ ôm một cái” về được tới nhà, Lăng Quân Diệu càng thêm tin tưởng lựa chọn của mình là đúng. Dẫn cậu về nhà là chính xác nhất, cậu cái dạng này, quay về tới trường học, không khéo sẽ phát điên cả đêm. Uống rượu say, còn bị người ta nhìn hết thân thể, thật anh không muốn xảy ra tình huống này nữa.

“Ba ba?” Tô Tô nghe được Tô Bắc Bằng hát những lời mà chẳng thể nào hiểu nổi kia, thì bị đánh thức, liền từ trên giường đi ra cửa phòng, còn đưa tay dụi dụi mắt, “Là Bằng ca ca sao?”

“Ân, ngoan, đi ngủ đi.”

“A.” Chẳng có hỏi lại nữa, dù sao cũng là đứa bé, mới từ trong mộng tỉnh lại, còn cảm giác mơ hồ, ai ya quay về đi ngủ.

Đem Bằng tử đỡ đến sô pha, Lăng Quân Diệu đi rót chén trà đặc, “Bằng tử đừng hát nữa. Có khát nước không? Đến uống hết đi.”

“… ôm ôm một cái, da ~ a…” Tô Bắc Bằng ngơ ngác tiếp nhận, liền đưa lên miệng uống. Còn tưởng rằng là rượu, Lăng Quân Diệu nhanh chóng ngăn cản, “Cẩn thận nóng lắm đấy!”

Cười khổ lắc đầu, Lăng Quân Diệu thổi thổi ly trà , tuy cực khổ như thế nhưng lại mang theo cảm giác hạnh phúc là cái chuyện gì nhỉ? Không biết… Dù thế nào đi nữa anh cũng rất là hưởng thụ.

“Lăng, Quân, Diệu.” Tô Bắc Bằng nhìn thấy nam nhân quay mặt, một chữ một chữ kêu lên tên của hắn.

Lăng Quân Diệu thân thể cứng đờ, cảm giác tê dại từ trong nội tâm bỗng chốc lan tràn đánh sâu vào trí não anh. Hình như… đây là lần đầu tiên cậu kêu tên của anh?”Ân.” Tựa hồ muốn dùng hết ôn nhu cả đời, anh mỉm cười đáp lại.

Tô Bắc Bằng an tĩnh, không có tiếp tục hát, chính là ánh mắt luôn luôn nhìn Lăng Quân Diệu, chưa từng rời đi nửa phần. Dù sao mặt anh cũng đủ dầy, hưởng thụ ánh mắt chăm chú thâm tình này, tiếp tục thổi thổi cho trà nguội .

Thẳng đến cảm thấy được độ ấm của trà không sai biệt lắm, anh mới đưa cho Tô Bắc Bằng, “Có thể uống rồi.”

Vẫn là ngơ ngác tiếp nhận, vẫn là dừng ở khuôn mặt Lăng Quân Diệu, cậu từng chút mà uống trà, đều không bỏ được ngoái đầu nhìn lại, giống như sợ nháy mắt một cái, sẽ bỏ qua cả đời này…

Nhi hạ nhất thế tương yếu dụng ngũ bách thứ hồi mâu.

Tài năng tái hoán hồi xa xỉ đích sát kiên nhi quá…( Chắc là thơ >”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio