Đại lao nha môn Phong Đô thành, lần thứ hai chật ních.
Ngoạn gia đi bắt hái hoa tặc, nha dịch bộ khoái đi tuần bắt ngoạn gia… Bóng dáng hái hoa tặc thì không thấy đâu, trong thành lại có hai vị cô nương xảy ra chuyện.
Ngoạn gia kêu rên nguyền rủa khắp nơi, rõ ràng hái hoa tặc mới là người bị truy nã được không, nha dịch bộ khoái sao không bắt hái hoa tặc mà cứ chăm chăm chú chú bắt bọn hắn?
– Không phải thành chủ treo thưởng một vạn kim sao, nếu không ngáng chân thì hái hoa tặc đã sớm bị bắt rồi?
Giang Phong Nguyệt cầm bức họa hắn vẽ mất cả nửa đêm xuống lầu, nếu được, hắn còn muốn hạ tuyến đi họa bạch y mỹ nhân, đáng tiếc tay hắn đang bị thương. Tuy hắn dùng thủy mặc (mực nước)không thuần thục như vẽ trên máy tính, nhưng danh hiệu “thiên tài nghệ thuật hàng đầu” cũng không phải là nói giỡn.
Về phần bức họa mỹ nhân đã trở thành bảo bối của hắn…
Giang Phong Nguyệt biết cổ đại có địa phương chuyên đóng khung, cụ thể gọi là gì hắn không biết, người khác có lẽ biết.
“Lão bản.” Giang Phong Nguyệt đi tới quầy, nhẹ nhàng hô.
“A? Ân…” Chưởng quầy nguyên bản đang buồn ngủ ngẩng đầu, còn chút mơ mơ màng màng, nhưng khi thấy có người trước mặt liền thanh tỉnh trở lại, “Khách quan có yêu cầu gì sao?”
“Không, ta muốn hỏi, ta cần đóng khung bức họa này nhưng không biết phải làm ở chỗ nào.” Giang Phong Nguyệt nói ngắn gọn.
“A a, khách quan biết vẽ tranh a?” Chưởng quầy có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn bức họa trong tay, rồi cười tủm tỉm nói: “Khách quan muốn ép tranh có thể đi Lan Ý Phường, ra cửa rẽ phải đi thẳng, nằm đối diện tửu lâu Kinh Hồng Lâu lớn nhất Phong Đô thành.”
“Cám ơn lão bản.” Giang Phong Nguyệt cảm kích.
Chưởng quầy cười tủm tỉm gật gật đầu, đầu năm nay hiếm có người trẻ tuổi lễ phép a!
Ra khỏi khách , Giang Phong Nguyệt đi thẳng đến Lan Ý Phường.
Phong Đô thành dù sao cũng là một trong lục đại thành thị, cửa hàng rong rất nhiều, ngoạn gia tất nhiên đông đúc. Nữ ngoạn gia ở đây có thể bắt gặp son bột nước cùng trang sức tinh sảo, đa số dùng để trang điểm, không có thuộc tính.
Ban ngày không có hái hoa tặc lộng hành, ngoạn gia nhận nhiệm vụ, đi dạo phố khắp nơi, nhất phái an hòa.
Kinh Hồng Lâu không hổ danh Phong Đô thành đệ nhất tửu lâu, chỉ cần nhìn khí thế bên ngoài thôi, dĩ nhiên không cùng đẳng cấp với các tửu lâu khác, thậm chí đến cây cột nhà còn được làm bằng vàng. Bất quá không có tên nào to gan lớn mật dám đi trộm.
Đứng cùng một chỗ với Kinh Hồng Lâu, cửa hàng xung quanh bốn phía có vẻ ảm đạm. Lan Ý Phường đối diện Kinh Hồng Lâu náo nhiệt có chút lạnh lão, lúc Giang Phong Nguyệt bước vào, trong cửa hàng chỉ có một chưởng quầy và một ngoạn gia, không có tiểu nhị.
Ngoạn gia kia một thân áo lam, chất liệu tươi sáng, cấp bậc hiển nhiên không thấp. Trên tay hắn cầm một cây sáo ngọc xanh biếc, chức nghiệp chắc à nhạc sĩ.
Chưởng quầy đưa một bức họa cuốn hảo cho gã, gã trả một thỏi vàng, trao đổi đồng giá.
Mộ Dung Bất Lưu Hạ lấy bức vẽ xong chuẩn bị rời đi, nhìn thấy một ngoạn gia vào sau gã mở bức họa trong tay ra, mà người trong bức vẽ…
“Chưởng quầy, ta muốn khảm bức họa này.” Giang Phong Nguyệt nói yêu cầu.
Chưởng quầy tay cầm bức họa, may mắn chưởng quầy không có tính cách quỷ dị như Dược Vương, thợ rèn mà thực chuyên nghiệp mô tả kiểu dáng cho hắn, đáng tiếc, những loại này không phải loại tranh cuốn Giang Phong Nguyệt quen thuộc..
“… Có thể làm theo dạng này không?” Hắn chỉ vào một bức trên tường.
“Nguyên lai công tử là muốn như vậy a!” Chưởng quầy hiểu rõ, “Bất quá loại giấy công tử vẽ là loại giấy bình thường, Lan Ý Phường chúng ta đóng giấy nhiều màu đều dùng giấy Tuyên Thành thượng đẳng. Công tử nếu muốn làm kỉ niệm, sao không dùng loại giấy thượng hạng, vẽ lại một bức?”
Nói xong, chưởng quầy xuất ra đủ loại giấy cho hắn, bắt đầu giảng giải.
Giang Phong Nguyệt không rõ giấy Tuyên Thành với giấy bình thường có gì khác nhau, hắn xem TV cũng có biết giấy Tuyên Thành, hiện tại nghe chưởng quầy giải thích, hắn mới hiểu ra: nguyên lai giấy cũng có nhiều chủ ý như vậy.
“Đa tạ chưởng quỹ, bất quá, ta chỉ có một bức này thôi, phiền toái chưởng quầy giúp ta dùng giấy La Văn màu lamép xuống.” Giấy La Văn cùng loại với giấy Tuyên Thành, giấy mỏng mềm mại, có hoành văn rõ ràng, dẻo dai, thích hợp trang trí sách hoặc ép tranh… Những điều này là do chưởng quầy vừa nói cho hắn biết.
Hắn thật ra cũng muốn đem bức họa đầu tiên trong trò chơi cất giữ hảo, nhưng hắn biết rõ, ngoại trừ tranh phong cảnh, bất cứ những loại tranh nào dùng linh cảm mà vẽ thì chỉ có bức đầu tiên phù hợp với tâm ý nhất. Nếu phải vẽ lại một lần, hắn không chắc còn có thể vẽ ra loại cảm giác này hay không.
Không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chưởng quầy mặc dù tiếc nuối, nhưng vẫn làm theo ý hắn
Giang Phong Nguyệt quay đầu nhìn lại, ánh mắt sắc bén làm nội tâm Mộ Dung Bất Lưu Hạ hơi lộp bộp một chút, ánh mắt này… so với lúc nãy hắn nói chuyện với chưởng quầy một trời một vực, ẩn ẩn lộ ra nguy hiểm.
Mộ Dung Bất Lưu Hạ dường như không có việc gì dời tầm mắt, đem bức họa cho vào túi trữ vật, xoay người ly khai Lan Ý Phường.
Giang Phong Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, mắt hơi nheo lại, vài giây sau lại trở về dáng vẻ ngoạn gia tiểu thái điểu thuần lương vô hại.
…
Cầm bức họa được ép hảo ra Lan Ý Phường đã gần đến giữa trưa, sau đó Giang Phong Nguyệt được kiến thức mị lực của Phong Đô thành đệ nhất tửu lâu — hàng trăm ngoạn gia đang chờ xếp hàng đi vào.
Giang Phong Nguyệt khóe miệng co rút, không biết sao lại có nhiều người ngại nhiều tiền như vậy, Kinh Hồng Lâu giống như sòng bạc, so với Di Hồng viện xài tiền còn khí phái hơn a…
Nếu hắn lên mạng tra một chút sẽ hiểu, nguyên nhân Kinh Hồng Lâu giá cả đắt đỏ không phải do đồ ăn ngon, cũng không phải là do chỗ ở thoải mái, mà là ở điểm kinh nghiệm phong phú.
Giang Hồ OL là trò chơi tự thân thao tác, nói cách khác, không thể nhờ người khác luyện dùm.
Kinh nghiệm thăng cấp lừa tình người chơi thật đản đau, Kinh Hồng Lâu là nơi cung cấp kinh nghiệm, muốn trở thành Đại thần cao cấp sao, đến Kinh Hồng Lâu là được. Tương ứng, ngươi phải là một kẻ có tiền.
Bình thường tới Kinh Hồng Lâu cũng có thể gia tăng kinh nghiệm, nhưng nếu tới lúc thời gian ba bữa cơm và ban đêm, kinh nghiệm tăng gấp đôi. Do đó, Giang Phong Nguyệt nhìn thấy được một màn này. Mặt khác, có ngoạn gia muốn chiếm vị trí, liền đại thủ bút bao cả một gian phòng…
Chủ đề đi xa…
Giang Phong Nguyệt trở lại Duyệt Lai khách , Duyệt Lai khách là tên sử dụng phổ biến trong khách , không có tên riêng.
Duyệt Lai khách có hai tiểu nhị, hiện tại đến thời gian ăn cơm, chỉnh gian khách đều chật ních hết cả.
Giang Phong Nguyệt sờ sờ bụng, hắn cũng đói bụng, phóng nhãn nhìn quanh không còn chỗ nào, ngay cả ngoạn gia không nhận thức nhau đều ngồi chung một bàn. Trò chơi rất chân thật, ăn cơm không thể thiếu a!
“Tiểu Ngũ, ta bảo ngươi dán giấy chiêu công (tìm người làm) ngươi dán chưa?” Chưởng quầy kéo lại tiểu nhị, có chút cáu kỉnh.
“Chưởng quầy, hai ngày trước ta đã dán rồi, nhưng không có người nào đến.” Người kêu Tiểu Ngũ mặt mày khổ sở, hỏi thử: “Có phải do tiền công quá ít hay không?”
“Tiền công ít?” Chưởng quầy nhãn tình sáng lên, “Ngươi tới ghi thêm giờ, ân… Hai quan tiền một ngày, hai quan tiền thôi.”
“Hảo, ta đi ngay.”
Giấy chiêu công màu hồng sắc nguyên bản dán trên cây cột trước cửa Duyệt Lai khách bị gỡ xuống, thay lại tờ khác, trên giấy chiêu công từ hàng chữ “một ngày một quan tiền” thành “một ngày hai quan tiền”.
Khách tuyển người làm công, Giang Phong Nguyệt nhìn hai phút, sờ sờ cằm, vươn tay, bóc xuống.
Lần thứ hai đi vào khách , đưa giấy chiêu công tới trước mặt chưởng quầy…
“Tiểu tử, ngươi xác định muốn làm chỗ của ta?” Chưởng quầy đã xem hắn từ “khách quan” biến thành “tiểu tử”.
[Nhiệm vụ nhắc nhở]: Chưởng quầy Duyệt Lai khách sạn mướn ngài làm tiểu nhị chạy bàn, có hay không tiếp nhận nhiệm vụ?
Nhiệm vụ thưởng cho:???
Đạt được kinh nghiệm:???
Giang Phong Nguyệt quyết đoán chọn tiếp nhận, người chơi có nhiều nhiệm vụ mà làm, còn hắn thì phải cùng NPC tiếp xúc xong mới nhận được nhiệm vụ, đây là sao chứ? Mặc kệ nguyên nhân gì, nhiệm vụ dấu chấm hỏi có thể không tiếp nhận sao?
“Ngươi theo Tiểu Ngũ, không được tranh chấp với khách nhân, biết không?” Chưởng quầy nói.
“Đã biết.” Giang Phong Nguyệt gật đầu.
Vì thế, hôm sau đến Phong Đô thành, hắn trở thành người làm công, ngay cả bản thân hắn cũng chưa nghĩ đến hắn sẽ làm công việc này.
Công tác của Giang Phong Nguyệt không khó khăn lắm, việc hắn phải làm là ghi lại đồ ăn khách nhân gọi, sau đó tới phía sau phòng bếp bưng đồ ăn lên.
Bận bịu tới giờ cơm, người trong khách dần tản đi, một tiểu nhị cũng có thể tự ứng phó. Giang Phong Nguyệt không mệt, nhưng điểm thể lực giảm xuống rất nhiều, bụng bắt đầu đói.
Tiểu Ngũ bưng hai dĩa thức ăn xào sơ, đưa cho Giang Phong Nguyệt, nói: “Tiểu Quân, lại đây ăn cơm trưa.”
“Hảo.” Giang Phong Nguyệt không thấy ai tới, liền ngồi xuống góc bàn kia, vừa khéo đây là cái bàn hắn ăn cơm tối qua.
Tiểu Ngũ rất quen thuộc cầm chén đũa đưa cho hắn, một bên kích động nói: “Hôm nay may mắn có ngươi, nếu không chúng ta bận mệt chết đi.”
Giang Phong Nguyệt cười cười, hắn sắp chết đói…
“Quân Lâm Thiên Hạ!!!” Giang Phong Nguyệt mới được hai đũa, chợt nghe thanh âm kích động vạn phần vang lên phía sau lưng.
“Khụ khụ…” Giang Phong Nguyệt bị sặc.
Hắn chưa kịp phản ứng, một người đã áp chế hắn xuống, cánh tay gắt gao chế trụ cổ hắn, “Hỗn đản, quả thật là ngươi, ngươi cư nhiên đến Phong Đô thành!!!”
“Ngươi… trước buông…” Giang Phong Nguyệt không thở được, chỉ có thể lay lay cánh tay kia.
Tiểu Ngũ nhìn mặt hắn nghẹn đỏ, nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, mất một hồi mới kéo người kia ra được.
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối bị kéo ra cũng không bớt hưng phấn, vỗ lên bả vai Giang Phong nguyệt, “Huynh đệ, ta thật sự bội phục ngươi, phục sát đất a. Ngươi mau nói cho lão ca biết, ngươi làm sao giết được lão đại chúng ta thế?”
Giang Phong Nguyệt mở to hai mắt nhìn nhìn hắn ta, miễn cưỡng mới từ trong trí nhớ nhớ lại người này, “Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối?”
“Là ta, huynh đệ ngươi không biết ta? Ta đối ngươi chính là ký ức khắc sâu nha!” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối thoải mái ngồi xuống, thần tình hứng thú: “Ngươi nói cho ta biết a, người làm sao mà độc chết được sư tổ Dược Vương cốc? Còn giết được tên tiểu kiếm khách bên Hoàng Triều? Còn có còn có còn có, lão đại chúng ta, ngoài Phó bang ra không ai động tới được, ngươi như thế nào làm thịt hắn được, có kỹ thuật gì không, truyền thụ hai chiêu a?”
Giang Phong Nguyệt không nói gì nhìn hắn ta, lát sau xuất ra một đĩnh vàng, đặt lên bàn.
“Ngươi làm gì vậy? Hối lộ ta không được nói cho lão đại ngươi ở đây?” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nhíu mày, bỡn cợt hỏi.
“… Đây là đồ ngươi làm rớt, trả lại cho ngươi.” Giang Phong Nguyệt bình tĩnh tiếp tục ăn cơm.
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối khóe miệng co rút, “Ta làm rớt vàng lúc nào, đây là tiền ta mua nước của ngươi được không?”
“Vô công không chịu lộc.” Giang Phong Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên.
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nghẹn họng, nhìn Giang Phong Nguyệt hai phút, sau đó yên lặng đem vàng bỏ vào túi trữ vật. Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một tên tân thủ không tham tiền như vậy.
“Tiểu Quân, ngươi từ từ ăn, ta đi trước.” Tiểu Ngũ là một NPC, cơm nước xong sẽ làm việc, không giống Giang Phong Nguyệt ăn xong rảnh rỗi.
“Hảo.”
“Ngươi sao lại ở đây?” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối hỏi.
“Ta nhận nhiệm vụ ở đây làm công.” Giang Phong Nguyệt nói chi tiết.
“Phốc… Làm công, làm công làm gì, kiếm tiền cưới vợ?” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối quỷ dị nhìn hắn, “Được rồi, không giỡn với ngươi, ngươi có thời gian ở trong này làm công sao?”
“Có vấn đề gì?”
“Ngươi mới cấp đi, ngươi không đi làm nhiệm vụ chủ tuyến mà ở đây làm công? Nhiệm vụ chủ tuyến của ngươi là gì, cần ta mang ngươi không?” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối chủ động đề nghị.
Giang Phong Nguyệt sửng sốt một chút mới hỏi: “Nhiệm vụ chủ tuyến… là cái gì?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nói, đã có tiểu muội phát hiện ra Tiểu Phong Tử vẫn chưa tới chủ tuyến nhiệm vụ, nội dung vở kịch sao?
Nhấc tay tỏ vẻ, Tiếu mỹ nhân cùng Tiểu Phong Tử chương sau sẽ gặp mặt, không sai biệt lắm…Về phần gặp mặt như thế nào, hồi sau sẽ rõ ╮(╯﹏╰)╭