Hoàng Tử Quyết đến đây không nằm trong dự liệu của Văn Tỉnh, vả lại bây giờ đã trễ rồi.
Văn Tỉnh không cho rằng do y cự tuyệt đi Nghi Thủy cư nên Thái tử gia mới tìm tới cửa, vì thế, nhìn thấy Hoàng Thái Tử cầm trong tay một túi văn kiện đi tới, y không chút nào kinh ngạc.
“Ngươi nghỉ đã được một tháng rồi, nên làm việc.” Hoàng Tử Quyết đem túi văn kiện đặt trên trên bàn trà, thản nhiên nói.
“Ta suýt nữa quên ta còn có công việc…” Văn Tỉnh vuốt vuốt mái tóc dài, lại hỏi: “Sao lại tự mình đưa tới đây?”
“Ngày mai có thể dành chút thời gian ra không?” Hoàng Tử Quyết không trả lời vấn đề của y.
“Sao?”
“Sáng ngày mai Zoe sẽ đến công ty, buổi tối rời đi, ngươi có thể thừa dịp này gặp mặt hắn một chút, bàn luận về bài hát mới của ngươi.” Hoàng Tử Quyết uống trà quản gia đưa tới, vẫn như cũ diện vô biểu tình.
“Zoe tên này luôn tùy hứng như thế.” Bằng hữu của Văn Tỉnh chỉ đếm trên đầu ngón tay, Zoe chính là một trong số đó. Nhưng Zoe từ nhỏ đã có giấc mộng đi khắp nơi trên thế giới, một năm chỉ có thể gặp hắn một hai lần.
Hoàng Tử Quyết nhìn y hơi nhíu mày, nói: “Hắn tùy hứng, còn ngươi thì không?”
“Thái tử gia, ngươi nói thế là không đúng, ta chỗ nào tùy hứng?” Văn Tỉnh cười thực vô tội.
Hoàng Tử Quyết trong lòng khẽ động, rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Trong trò chơi, ngươi thân là Phó bang chủ nhưng không có chút trách nhiệm nào với chức vụ của ngươi.”
“Đó không phải là chuyện của ta, ta ngoài ca hát thì chơi trò chơi, chuyện khác ta không động đến, ngươi cũng không phải không biết.” Văn Tỉnh phủi không còn một mảnh.
“Quên đi, nhiệm vụ Phó bang chủ ngươi ta không nhắc tới nữa.” Hoàng Tử Quyết nhún vai, lại nói: “Thanh Ca nhận được nhiệm vụ Hắc Mộc hạp, cần tập hợp tám cái Hắc Mộc hạp để mở ra bảo tàng mê thất sơn cốc, ngươi hẳn là có hứng thú?”
“… Việc này không thể thảo luận trong trò chơi sao?” Văn Tỉnh không nói gì nhìn hắn, rõ ràng chỉ cần chia sẻ nhiệm vụ là y có thể tiếp nhận rồi?
Lại nói, nếu y nhận nhiệm vụ, tên Quân Lâm Thiên Hạ kia làm thế nào?
Hoàng Tử Quyết ngược lại không chú ý tới suy nghĩ củaVăn Tỉnh, hắn chỉ nói: “Ngươi trong trò chơi rất bận rộn?” Bận đến nỗi hắn bảo tới Nghi Thủy cư chờ hắn cũng lười đi.
Lời này hắn nói có chút ủy khuất, nhưng Văn Tỉnh dường như không phát hiện ra, cười vô cảm (nguyên văn là vô tâm vô phế), “Ta lần đầu tiên mang theo người mới, nhìn bộ dáng cái gì không hiểu của người mới rất thú vị.”
Chỉ đơn giản mang người mới như vậy thôi sao? Hoàng Tử Quyết nguy hiểm nhìn y.
“Giờ không còn sớm, ngươi nên về trước đi, sang mai ta sẽ kêu lái xe đưa ta tới công ty.” Từ nhà đến công ty mất hai giờ đường xe, đêm nay y nên ngủ sớm một chút.
Hoàng Tử Quyết há to miệng, nhưng cái gì cũng không nói.
Căn cứ vào hiểu biết của hắn về Văn Tỉnh, Văn Tỉnh tuyệt đối không phải là loại kiên nhẫn mang người mới, y chơi trò chơi là để giết thời gian. Nếu y muốn mang người mới thì từ lúc mãn cấp xong đã bắt đầu mang, không cần phải đợi đến bây giờ.
Quân Lâm Thiên Hạ…
…
“Hắt xì…”
Giang Phong Nguyệt đã bó tay với trò chơi rồi, nói là sinh bệnh, nhưng trò chơi tựa hồ không có công năng này, nhưng hắt xì hắn đã có một cái rồi.
Hắt xì một cái, là có người nhắc tới hắn đi…
Nhớ lại Tiếu Khinh Trần gần như chạy trốn, Giang Phong Nguyệt có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ do hắn biểu hiện quá mức, dọa mỹ nhân chạy đi?
Tuyệt chiêu thứ nhất của cha: vào thời điểm cần thiết da mặt phải dày!
Giang Phong Nguyệt vươn tay sờ sờ mặt mình, không có biện pháp, hắn là da mỏng tiêu chuẩn, sờ kiểu gì cũng không dày lên được —— kỳ thật da mặt ngươi lúc chào hàng với mỹ nhân có thể so với tường thành ←_←
Xem phản ứng của Tiếu Khinh Trần, Giang Phong Nguyệt cảm thấy y ít ra cũng có cảm giác, nếu không, lấy hiểu biết của hắn lúc trước, loại tính cách như Tiếu Khinh Trần, tuyệt đối sẽ xách hắn ra bên ngoài sau đó bồi hắn chơi vài lần nhảy cầu, còn không thì giết hắn vài lần.
Nhưng cuối cùng Tiếu Khinh Trần chỉ hạ tuyến… Giang Phong Nguyệt lộ ra nụ cười âm hiểm.
Phòng Tiếu Kinh Trần thuê quanh năm hiện tại trở thành phòng của Giang Phong Nguyệt, trong trò chơi tắm rửa thoải mái, nằm trên giường mềm mại, cuộc sống thích ý đến bao nhiêu. Nếu mỹ nhân cũng ở đây thì tốt rồi…
Giang Phong Nguyệt nằm trên giường không ngủ ngay, hắn cũng không vẽ mà là lên trang website trò chơi tham khảo cách tấn công. Hôm nay hắn làm không ít chủ tuyến nhiệm vụ, nhưng lại thiếu kinh nghiệm đến đáng thương.
Nhiệm vụ dấu chấm hỏi và nhiệm vụ ẩn tàng đều yêu cầu ngoạn gia phát động, tận lực tìm kiếm, ngươi không nhất định có thể tìm được, có khi một tiểu khất cái (ăn mày) ngồi ven đường chính là một NPC nhiệm vụ nào đó. Tổng kết mà nói, nhiệm vụ dấu chấm hỏi và nhiệm vụ ẩn tàng đều dựa vào nhân phẩm.
Hiện tại cấp bậc hắn quá thấp, mà trọng yếu nhất là —— nghèo.
Giá cả giấy Tuyên Thành rất đắt đỏ, nếu không mười hai lượng hoàng kim lúc trước của hắn đủ cho hắn ăn một tháng, nhưng sau này cấp bậc dần dần tăng lên, màn thầu bánh bao không thể giảm bớt độ đói khát được nữa. Bây giờ trong túi chỉ còn có mấy trăm đồng, đừng nói mua giấy Tuyên Thành, tiền cơm sáng trưa tối ba bữa cũng không đủ.
Cho nên, biểu hiện hắn trước mặt Tiếu Khinh Trần vẫn rất bình tĩnh.
Không tiền sầu đời a, cũng không thể cứ để cho mỹ nhân luôn bỏ tiền ra đi, tuy hắn rất thích được Tiếu Khinh Trần bao dưỡng, nhưng lý giải của hắn về bao dưỡng tuyệt đối không phải dạng ý trên mặt chữ.
Lúc hắn tiến vào Kinh Hồng Lâu thấy trên môn trụ Kinh Hồng Lâu có dán giấy chiêu công, có nên tốn nửa tháng đi làm công không? Nhưng mà nếu đi làm công thì sẽ không có thời gian với mỹ nhân… Thật khổ a!
Giang Phong Nguyệt mở ra bảng nhiệm vụ của mình, sau đó nhìn thấy một nhiệm vụ hàng dưới cùng: nhảy ra nhiệm vụ của mình liệt biểu, sau đó tại tối phía dưới thời điểm thấy được một cái nhiệm vụ: Long Bá yêu cầu ngươi sau cấp trở về Long Khê thôn gặp lão.
Nhiệm vụ này là một nhiệm vụ dấu chấm hỏi, thời gian còn ở Long Khê thôn, nhiệm vụ hắn nhận được không là mấy nhiệm vụ nhỏ thì là nhiệm vụ dấu chấm hỏi. Hắn đã lên diễn đàn xem mục nói về nhiệm vụ dấu chấm hỏi, chỉ có hơn sáu mươi bài viết, mỗi bài viết đều do ngoạn gia nhận được nhiệm vụ dấu chấm hỏi rồi đăng lên, ghi chú NPC tuyên bố nhiệm vụ và nội dung nhiệm vụ, kể bao quát phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ vân vân.
Phúc đáp phía dưới bài viết làm cho người nhiệt huyết buồn rầu, sau khi hoàn thành một nhiệm vụ dấu chấm hỏi, NPC sẽ không tuyên bố nhiệm vụ lại lần nữa, vì thế, nhiệm vụ dấu chấm hỏi đều là nhiệm vụ duy nhất.
Suy xét mà nói thì nhiệm vụ ẩn tàng cũng là nhiệm vụ duy nhất, nhưng về phương diện khác thì ngoạn gia có thể phát động cùng một nhiệm vụ từ NPC khác nhau.
Giang Phong Nguyệt tâm địa rất đen tối, hắn bây giờ không có hứng thú làm chủ tuyến nhiệm vụ, hắn muốn tìm nhiệm vụ dấu chấm hỏi và nhiệm vụ ẩn tàng, nhưng nếu hai loại nhiệm vụ này dễ tìm như thế, các ngoạn gia tân tân khổ khổ đi làm chủ tuyến làm gì?
Hắc Mộc hạp trong túi trữ vật kia là vật phẩm nhiệm vụ, Mạc Tiểu Tam nói đây là nhiệm vụ ẩn tàng, phần thưởng nhiệm vụ là bảo tàng mê thất sơn cốc…
Bảo tàng sao, nhất định là có nhiều núi vàng bạc châu báu chồng chất như núi.
Giang Phong Nguyệt từ trước đến giờ không có chấp nhất nhiều đối với tiền bạc, nhưng sau khi bị mỹ nhân “bao dưỡng” xong, suy nghĩ này bắt đầu xuất hiện trong đầu hắn. Nếu về sau lừa gạt mỹ nhân tới tay rồi, mà mỹ nhân thân gia đình giàu có, hắn là một tên nghèo kiết xác… Chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho người ta đau răng.
Trên tay hắn có một khối Hắc Mộc hạp, bản đồ mê thất sơn cốc hắn cũng có, vấn đề là, hiện tại hắn chưa tiếp nhận nhiệm vụ, cho dù hắn có thể bình an ra vào mê thất sơn cốc cũng không có cách.
Trong vòng một tiếng, Giang Phong Nguyệt đã nghĩ không dưới hai mươi phương thức thăng cấp và kiếm tiền, cuối cùng cũng không cho được cái kết luận nào thỏa đáng.
Mặc kệ, chờ mỹ nhân thượng tuyến rồi hỏi ý kiến của y một chút!
“Phanh ——” Giang Phong Nguyệt vừa mới nhắm mắt lại, cửa sổ bỗng dưng có tiếng độnng thật lớn.
Khách không cho phép có bất luận sự kiện ẩu đả đánh nhau nào phát sinh, một khi phát sinh sẽ bị hệ thống cưỡng chế đưa vào đại lao. Nhưng có một tình huống ngoại lệ —— sát thủ.
Sát thủ cũng là một nghề, làm sát thủ có thể trở thành bất cứ ngoạn gia môn phái nào, cũng có thể thuần túy làm ngoạn gia chức nghiệp sát thủ. Làm ngoạn gia môn phái có thể được hai loại thân phận, khi chấp hành nhiệm vụ phải mang mặt nạ, mặc quần áo chuyên môn để chấp hành nhiệm vụ, học tập kỹ năng sát thủ.
Nhưng mà! Ngoạn gia môn phái kiêm chức sát thủ hoặc là hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là bị ngoạn gia bắt được, một khi bị bắt, lột mặt nạ xuống, thân phận ngoạn gia cũng sẽ bại lộ. Trừ phi ngoạn gia động tác nhanh chóng, tự sát trước khi bị lộ ra, sau đó lập tức đi địa phủ luân hồi. Nhưng bình thường thì tự sát không kịp.
Cho nên nói, tìm sát thủ để giết người là cách tốt nhất. Sát thủ vốn lấy tiền giải quyết vấn đề cho người khác, cho dù bị bắt sống, họ cũng không lộ ra tin tức của cố chủ.
Đến ám sát Giang Phong Nguyệt là hai người chức nghiệp sát thủ.
Hai sát thủ này cũng cực kỳ buồn bực, bọn họ đều là sát thủ mãn cấp, tuy muốn xâm nhập Kinh Hồng Lâu cần có sát thủ cao cấp, nhưng giá cả quy định mời sát thủ mãn cấp cao gấp đôi giá của sát thủ cao cấp. Để bọn họ đi giết một tên dược sư cấp có phải là giết gà dùng dao mổ trâu không?
—— Hai tên sát thủ này chưa từng chú ý tới bất kỳ tin tức hệ thống nào, cho nên bọn họ không biết Quân Lâm Thiên Hạ “đại danh đỉnh đỉnh”.
Bọn sát thủ chỉ cho rằng cố chủ này tiền nhiều không chỗ xài, dù sao có người cho tiền bọn hắn đi hoàn thành nhiệm vụ đơn giản này, bọn họ còn cầu không được đâu!
Giang Phong Nguyệt không biết mình sao lại đáng để kéo giá trị cừu hận, nhưng hắn biết rõ, hai người này muốn mạng của hắn.
Chăn bông và gối đầu bị ném tới, hai sát thủ lắc mình tránh đi, quay đầu lại đã không còn thấy người trên giường.
Cảm tạ Tiếu Khinh Trần, khinh công của hắn miễn cưỡng có tác dụng vào lúc này.
Bọn sát thủ tất nhiên không có khả năng để hắn chạy, không nói đến khinh công Giang Phong Nguyệt căn bản không khác chạy bộ bao nhiêu, cho dù khinh công của hắn mãn cấp, khinh công của sát thủ cũng không kém so với hắn.
Phòng quá rộng, Giang Phong Nguyệt từ giường chạy tới cửa cũng không ngắn, điều này làm cho bọn sát thủ có thời gian truy đuổi.
Vì thế, Giang Phong Nguyệt bị một cước đá bay, đụng ngã cửa.
Trong lúc ngã xuống, tay hắn cầm ngân châm và thuốc bột phóng tới. Dược sư cấp vô luận là võ công hay năng lực hạ độc đều không có chút uy hiếp nào, nhưng, hai sát thủ vẫn theo bản năng mà tránh đi.
Giang Phong Nguyệt lúc này đứng lên bỏ chạy: cho dù là sát thủ cũng không thể ra tay ở địa phương đông người, nếu không, ngoạn gia khác có quyền ra tay với bọn hắn.
Đại khái là do ăn no, hay là do đùa giỡn Tiếu Khinh Trần nên tâm tình rất cao hứng, tóm lại, Giang Phong Nguyệt chạy cực kỳ nhanh, khi bọn sát thủ đuổi tới đã thấy hắn chạy tới cầu thang.
Hai sát thủ thấy vậy lập tức liền nổi giận, nếu hắn thật sự chạy tới địa phương đông người, bọn họ muốn ra tay cũng rất phiền toái, hơn nữa nếu bọn họ thất thủ giết lầm người, việc này sẽ ảnh hưởng đến bài danh và giá cả của bọn họ.
Ám khí đồng loạt ra trận, Giang Phong Nguyệt sắp biến thành nhím.
Giang Phong Nguyệt có cảm giác nguy hiểm tới gần, xoay người lại chỉ thấy ám khí màu đen uy hiếp trước mặt.
“Boong boong boong boong tranh ——” Một thanh kiếm chắn ngang mặt hắn, thủ pháp cực nhanh đánh rớt ám khí.
“Là ngươi?” Giang Phong Nguyệt chưa hết hoảng hốt, nhìn thấy người tới càng kinh ngạc.