Tim Giang Phong Nguyệt đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp, đây là chột dạ của kẻ trộm.
Chột dạ thì chột dạ, nhưng nếu bây giờ quay đầu bỏ chạy hay trực tiếp xông lên công kích, Giang Phong Nguyệt dám khẳng định, vị trại chủ đại nhân này sẽ xài chiêu lấy thịt đè người ép hắn thành bánh thịt.
“Ta hỏi ngươi có chuyện gì?” Trại chủ đại nhân lặp lại câu hỏi.
Giang Phong Nguyệt cúi đầu vội ho một tiếng, nói: “Trại chủ, bên ngoài có người muốn xông vào, có điều đã ngăn lại, ta tới hỏi ngài phải xử lý như thế nào ạ?”
“Ngươi ngày đầu làm sơn tặc sao?” Trại chủ rống lên một tiếng, “Còn không làm thịt nó…”
Lời còn chưa dứt, trại chủ cự hùng đã ngã xuống, tiếng ngáy rung trời.
Tuy thoạt nhìn lúc cự hùng trại chủ nói chuyện với Giang Phong Nguyệt rất thanh thỉnh, nhưng thần trí của hắn ta vẫn còn buồn ngủ, hơn nữa…
Giang Phong Nguyệt thu lại chai dược thôi miên có tính bốc hơi, thứ này không tính là độc, cũng không có hiệu quả gì đối với người bình thường, lượng dược tăng thêm một chút sẽ khiến người ngủ mất mà thôi. Đối với người đang ở trạng thái buồn ngủ hiệu quả càng lớn, cự hùng trại chủ là một chứng minh tốt nhất.
Sau khi cự hùng trại chủ ngủ rồi, hắn tính toán thời gian cho hắn ta dùng thêm hai loại độc dược, khi hắn ta tựa hồ hơi thanh tỉnh, lại đem chai dược thôi miên đặt dưới mũi hắn ta, hít vào càng nhiều thì giấc ngủ hắn ta càng sâu.
Cảm tạ sư phụ Long Bá ở Long Khê thôn của Giang Phong Nguyệt, tay nghề này là do Long Bá thân truyền, không có quan hệ tới kỹ năng.
Một bên hạ độc cự hùng trại chủ, một bên lấy kim đâm hắn ta, Giang Phong Nguyệt nhanh tay lấy hai khối ngọc bội trên người trại chủ xuống, nhét vào túi của mình.
Công kích ngân châm không kém, cho dù mài dần, hắn cũng có thể chà hết huyết lượng của cự hùng trại chủ. Trừ bỏ ngân châm, còn có kiếm, hắn tuy không phải kiếm khách, công kích sử dụng kiếm không bằng một nửa kiếm khách thật, nhưng tốc độ nhanh hơn nhiều so với một căn ngân châm.
Do đó, khi Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc và Sở Đại Ca chỉ còn một hơi thở được cứu ra, Âm Thư, Mộ Dung Bất Lưu Hạ đuổi tới, liền nhìn thấy họ Giang nào đó đang đâm cự hùng trại chủ cả người đầy lỗ máu.
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc đang so đấu với Mộ Dung Bất Lưu Hạ, bọn họ giết sạch mấy trăm tên sơn tặc rồi một đường đánh tới đây, chỉ cần giết chết Đại trại chủ Hắc Phong trại trước, nhiệm vụ có thể hoàn thành.
Dự Chiến Thiên Hạ cùng Hoàng Triều thủy hỏa bất dung, thế bất lưỡng lập.
Mấy người bên ngoài há hốc miệng nhìn Giang Phong Nguyệt đem chút huyết của cự hùng trại chủ chém rụng, sau đó hệ thống nhắc nhở, trại chủ Hắc Phong trại bị giết chết.
Giang Phong Nguyệt đem trang bị, bạc và đồng tiền rớt xuống từ người cự hùng trại chủ thu vào, lau cái trán không giọt mồ hôi, thở ra một hơi, mới cười tủm tỉm chào hỏi: “Các ngươi chậm quá, ta giải quyết xong rồi.”
Một mình giết chết trại chủ Hắc Phong trại, Giang Phong Nguyệt chiếm được toàn bộ kinh nghiệm, lát nữa đi đệ trình nhiệm vụ nha môn có thể đạt thêm một đống, hôm nay có lẽ hoàn toàn lên cấp .
“Ngươi, ngươi… Ngươi cư nhiên một mình giết tên gấu chó này?!” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc khép miệng lại, không thể tin được.
Không chỉ có một mình Tiểu Bạch Lam Cam Sắc có loại phản ứng này, ngoại trừ Âm Thư, mấy người khác không sai biệt lắm.
Sở Đại Ca khóe miệng co rút, một tay khoát lên vai Âm Thư, thấp giọng hỏi: “Ta nói, Tiểu Âm Thư, ngươi có nghĩ suy xét đối tượng khác hay không?” Người này tuy cấp bậc không cao, nhưng thật tình hung tàn a!
Âm Thư đạm mạc liếc nhìn thúc thúc của mình, không nói.
“Huynh đệ, ngươi thật là, việc này cũng làm được.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối đến cạnh y, cười có chút khoa trương, cuối cùng còn dùng ánh mắt xem thường nhìn ba người Sở Đại Ca.
Giang Phong Nguyệt ngược lại không lộ ra biểu tình tự hào, hắn lấy ra hai khối ngọc bội, “Có thể bán cái giá tốt đi?”
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối nhìn thấy hai khối ngọc bội, trong ánh mắt lóe lên lục quang, “Tin tưởng ca, ca tuyệt đối có thể để ngươi bán một giá cao.”
“Ân, tin ngươi.” Giang Phong Nguyệt lại nhìn danh sách nhiệm vụ, lát nữa đi nha môn đệ trình nhiệm vụ có thể nhận thêm một thỏi vàng và kinh nghiệm, có thể thăng lên cấp .
Quả nhiên, xoát phó bản chính là kiếm tiền a!
“Ta còn nhặt được một cây đao, một kiện y phục và một cái vòng cổ, có thể bán luôn không?” Giang Phong Nguyệt lại lấy ra cây đao, y phục và vòng cổ nhặt được lúc này, trừ bỏ trang bị đều có thể bán lấy tiền.
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối tiếp nhận, xem xét thuộc tính một chút, nhíu mày: “Thuộc tính không tồi, thích hợp dùng cho tân thủ. Xét ngươi là huynh đệ của ta, hai thứ này ta mua ngươi thêm đồng giá thị trường, đừng bảo ca không chiếu cố ngươi.”
“Được.” Giang Phong Nguyệt cũng rất dễ nói chuyện, nếu để hắn tự đi bán, hắn còn không biết con đường cụ thể là cái gì.
“Đại Tổng Quản, ngươi bất công cũng thái quá đi?” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc liếc xéo y, “Sao lúc ngươi mua đồ của ta không tăng giá lên?”
“Ngươi không phải người yêu của Phó bang, ta tăng giá cho ngươi cũng không được hảo cảm của Tiếu phó bang a!” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối bỡn cợt cười.
“… Đồ dựa hơi.”
“Huynh đệ, về sau muốn bán hay mua cái gì, trực tiếp tìm ca là được, nhất định sẽ cho ngươi một cái giá ưu đãi.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối vỗ ngực nói.
“Cám ơn.” Giang Phong Nguyệt gật gật đầu, “Bất quá, ngươi tốt nhất đừng tự xưng là ca của ta, nếu bị anh trai ta nghe được, hắn sẽ làm thịt ngươi.”
“… Anh trai ngươi là ai? Lai lịch là gì?” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối hắc tuyến hỏi.
Lại nói tiếp, hắn giờ cũng chả biết anh hắn là ai, chơi môn phái nào, ID gọi là gì. Đương nhiên, hắn không muốn có tiếp xúc gì với anh hắn trong trò chơi, tiếp xúc với mỹ nhân là được rồi.
Vì cái gì mỹ nhân còn chưa lên mạng a?
“Đi thôi đi thôi, quay về đệ trình nhiệm vụ, hôm nay còn thời gian, có thể lại xoát tiếp lần nữa.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc cũng không tiếp tục tự hỏi việc Giang Phong Nguyệt một mình giết chết cự hùng trại chủ, hắn thực kiêu gạo, bởi vì bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.
Mộ Dung Bất Lưu Hạ gắt gao trừng hắn, Dự Chiến Thiên Hạ Tiểu Bạch Lang Cam Sắc quả thực đời trước kết thù với y, đời này bọn họ chính là kẻ thù.
Sở Đại Ca nghiến răng, chỉ vào Âm Thư và Mộ Dung Bất Lưu Hạ, rống giận: “Hai người các ngươi, còn bảo là đại tướng Hoàng Triều, ngay cả chút việc nhỏ thế mà làm không xong, còn khiến người khác nhanh chân đến trước?”
Kết quả đâu?
Mộ Dung Bất Lưu Hạ vẫn cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc luyện nhãn lực, giương mắt nhìn nhau; Âm Thư mặt không đổi sắc nhìn nhìn Giang Phong Nguyệt trò chuyện với Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối thật vui vẻ.
“Huynh đệ, đi thôi.” Cự hùng trại chủ đã bắt đầu xoát tân, phó bản một tiếng sắp đến rồi, bây giờ bọn họ phải ra ngoài, nếu không sẽ bị hệ thống cưỡng chế đạp ra.
“Ân.” Giang Phong Nguyệt mới vừa đi một bước, rồi dừng lại, “Hình như có tiếng gì đó?”
“Tiếng gì?” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc hỏi, đồng thời nghiêng tai lắng nghe, sau đó nghe được một tiếng giống như mèo kêu.
“Mèo sao?” Sở Đại Ca vuốt cằm nhìn bốn phía chung quanh.
“Phía dưới.” Âm Thư nhìn chằm chằm dưới chân Giang Phong Nguyệt.
Giang Phong Nguyệt dịch chuyển cước bộ, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc hừ hừ, “Một con mèo thôi, cần phải ngạc nhiên vậy sao?”
“Không phải mèo, là tiếng khóc tiểu hài tử.” Giang Phong Nguyệt khom lưng gõ xuống mặt đất, sàn trong sơn trại là ván gỗ, nhưng đây là chỗ ngủ lúc nãy của cự hùng trại chủ, tiếng vang có chút khác biệt.
Cẩn thận nghe, đúng là tiếng khóc tiểu hài tử, hơn nữa còn là một trẻ sơ sinh.
Khoảng nửa phút sau, mọi người tìm được cửa vào “tầng hầm ngầm”—— phía sau mảnh chiếu.
Tấm ván gỗ kéo ra, tiếng khóc liền biến mất. Nhưng nhiều người đều nghe được, chứng minh không phải ảo giác.
“Đi xuống xem một chút.” Sở Đại Ca đẩy Mộ Dung Bất Lưu Hạ lên trước, nhưng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc tới trước mặt y, cùng với Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối mang theo Giang Phong Nguyệt bước xuống.
Sở Đại Ca vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Mộ Dung Bất Lưu Hạ, Mộ Dung Bất Lưu Hạ rất vô tội, không phải y không nghĩ đi trước, mà Tiểu Bạch Lang Cam Sắc căn bản không cho y cơ hội này.
Trong lúc Mộ Dung Bất Lưu Hạ bị Sở Đại Ca liên tục giáo huấn, Âm Thư đã đi qua bọn họ, hướng tới “tầng hầm ngầm”..
Nói là “tầng hầm ngầm”, kỳ thật cũng một cái hầm mà thôi, là nơi giấu vàng bạc châu báu đoạt được, còn có rất nhiều rượu.
“Phát tài rồi!” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối mở ra một trong ba cái thùng, đập vào mắt là một đống vàng bạc châu báu.
Tiểu Bạch Lang Cam Sắc cũng mở ra hai cái còn lại, phân lượng không nhiều như cái kia nhưng cũng là tài phú thật lớn.
“Nhanh, nhanh thu lại.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối không bị đống tài phú trước mắt dọa mù mắt, càng không quên phía sau còn đó đám người Hoàng Triều, lúc này không đoạt thì đợi tới khi nào?
Âm Thư xuống dưới hầm liền nhìn thấy hai người đang dùng sức đem tài bảo vào trong túi, nhưng lực chú ý của y không có dừng lại trên người hai người đó.
Giang Phong Nguyệt thiếu tiền không có đi theo Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc giựt tiền, chút nữa ra ngoài, hắn không tin hai người này sẽ độc chiếm.
“Cứu, cứu mạng…” Thanh âm suy yếu truyền từ góc phòng, làm dọa Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối và Tiểu Bạch Lang Cam Sắc tóc tai dựng đứng cả lên.
Sở Đại Ca và Mộ Dung Bất Lưu Hạ vừa bước xuống cũng bị thanh âm này làm hoảng sợ, Giang Phong Nguyệt đã mở ra tấm ván gỗ ở trong góc.
Âm Thư trong tay cầm một chén đèn dầu nhỏ, ánh sáng mỏng manh chiếu tới góc tối kia —— một nữ nhân quần áo tả tơi đang ôm một hài nhi.
Nữ nhân ý thức tựa hồ không rõ ràng, khi nhìn thấy ánh lửa, cả người nàng cố gắng chống đỡ, “Cứu, cứu tiểu… thiếu gia, đưa hắn về nhà… Cha của hắn… Là Dương Tân An…”
Nữ nhân tắt thở, Giang Phong Nguyệt chợt nghe đến âm thanh hệ thống gợi ý nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ nhắc nhở]: Ngài ở trong sào huyệt sơn tặc vô ý phát hiện tỳ nữ Tiểu Thúy và tiểu thiếu gia do Tiểu Thúy hầu hạ bị sơn tặc bắt cóc, Tiểu Thúy trước khi lâm chung hy vọng ngài có thể đưa tiểu thiếu gia về nhà, có hay không tiếp nhận nhiệm vụ?
Nhiệm vụ thưởng cho: Tài phú sơn tặc lưu trữ.
Đạt được kinh nghiệm:
Giang Phong Nguyệt do dự chọn tiếp thu, số vàng bạc châu báu trong rương hắn thấy được, không bàn tới việc có tài phú hay không, chỉ kinh nghiệm đủ cho hắn thăng lên cấp .
Nhưng mà…
“Đứa nhỏ này làm sao bây giờ?” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc ngơ ngác hỏi, trong trò chơi chưa có ai trong phó bản Hắc Phong Trại tìm thấy đứa nhỏ này đi?
“Làm bây giờ cái gì nữa, đương nhiên là mang đi.” Sở đại ca nguýt hắn một cái.
“Các ngươi không nhận được nhiệm vụ?” Giang Phong Nguyệt ôm hài nhi vào lòng, xoay người hỏi bọn Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, nhiệm vụ cái gì bọn họ đều không nghe được!
“Nhanh lên nhanh lên, nhiệm vụ chia sẽ.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối thúc giục.
“… Chúng ta còn cùng một đội ngũ đi?” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc sâu kín nói.
Trong cùng một đội ngũ, nếu đụng vào nhiệm vụ che dấu, toàn bộ đội viên đều có thể nhìn đến, không lý do nào chỉ có một người mới nhận được nhiệm vụ.
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cứng lại rồi.
Đứa nhỏ trong tay Giang Phong Nguyệt đột nhiên lớn tiếng khóc lên, làm hắn sợ tới mức suýt chút nữa ném nó đi mất.
Mặt Giang Phong Nguyệt đen thui, đúng lúc này, hắn nghe được một tiếng “đinh” ——
[Hệ thống nhắc nhở]: Hảo hữu của ngài Tiếu Khinh Trần thượng tuyến.