Muốn giết Cửu Triều Phong Hoa, tuyệt đối không phải miệng nói giết là giết chết hắn được.
Giang Phong Nguyệt ngồi trong nhà Tiếu Khinh Trần ngẩn người, đương nhiên, hắn không phải đang tự hỏi nên dùng biện pháp gì để giết Cửu Triều Phong Hoa, mà là tuần tới, Tiếu Khinh Trần có công chuyện, không có thời gian thượng tuyến.
Nói cách khác, tuần tới, hắn chỉ có một mình.
Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cùng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc cộng thêm Yên Chi Triều Tuyết và Hoa Khai Trà Mỹ Mao Toại tự tiến cử mình[], là do Tiếu Khinh Trần lên tiếng giúp hắn xoát phó bản.
Xoát cho tới trưa, Giang Phong Nguyệt phiền chán, bản thân mình tránh né Tiếu Khinh Trần trong nhà. Tiếu Khinh Trần cho hắn tiến vào phạm vi của y, người khác không có cái vinh quang này.
Ra khỏi cửa, hắn liền gặp Âm Thư và Sở Đại Ca.
“Tiểu Quân quân, lại gặp mặt a, nguyên lai ngươi ở đây?” Sở Đại Ca vẫn nhanh nhẹn như trước, hoàn toàn không có tự giác của một trung niên.
Âm Thư không có mua bất động sản trong trò chơi, nhưng Sở Đại Ca thân cường hào, hai ngày trước liền mua một chỗ, bấ quá lúc đó Giang Phong Nguyệt không để ý, chỉ thấy hàng xóm nhà bên lại cấp thủ bút cho công ty trò chơi.
Không nghĩ tới hàng xóm chính là Sở Đại… Thúc.
“Đây là phòng của mỹ nhân.” Giang Phong Nguyệt đáp
Nghe vậy, trong mắt Âm Thư xẹt qua một tia dị sắc, Sở Đại Ca ngẩn người, sau đó mới hữu hảo bá vai kề cổ Giang Phong Nguyệt, “Tiểu Quân Quân, ngươi cùng Tiếu Khinh Trần có quan hệ như thế nào?”
“Ngươi thấy sao?” Giang Phong Nguyệt hỏi lại.
Sở Đại Ca lại ngẩn ra, nói: “Ngươi xem trọng Tiếu Khinh Trần ở chỗ nào chứ?”
Giang Phong Nguyệt dời tay hắn ta ra khỏi vai, lạnh lùng trả lời: “Không liên quan tới ngươi.”
“Đừng dễ giận như vậy, ta mới vào trò chơi không lâu, không hiểu gì về Tiếu Khinh Trần, ngươi nói cho ta nghe một chút đi!” Sở Đại Ca vừa nói chuyện vừa liếc nhìn cháu trai một cái, ý bảo cậu chủ động một chút.
Âm Thư không thèm nhìn hắn ta, mặt không đổi sắc nhìn về phía trước, bất luận ai muốn từ trên mặt cậu nhìn ra manh mối gì đều là si tâm vọng tưởng.
“Ngươi muốn hiểu biết y làm gì? Muốn theo đuổi y sao?” Giang Phong Nguyệt cước bộ dừng lại, lạnh lùng chất vấn.
“Không…” Sở Đại Ca bị ánh mắt hắn làm cho hoảng sợ, theo bản năng đưa tay chặn lại, “Ta không có ý gì với Tiếu Khinh Trần, ngươi đừng hiểu lầm.”
“Phải không?” Giang Phong Nguyệt nhíu mày, cười lạnh một tiếng, “Ngươi tốt nhất không nên có tâm tư này, nếu không…” Nửa câu sau hắn không nói ra, nhưng ý tứ biểu đạt có thể hiểu được.
Sở Đại Ca cùng Âm Thư đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng một mình một người Giang Phong Nguyệt rời đi.
Sở Đại Ca khủy tay chọt chọt Âm Thư, nói: “Tiểu Âm Thư, ngươi đừng bảo ta ngươi thật sự coi trọng người này, trong lòng hắn đã có người khác.”
Âm Thư một mực không nói.
“Tên kia bất quá chỉ mới cấp , cho dù hắn muốn giết ta cũng phải suy nghĩ tới phân lượng bản thân đi?” Sở Đại Ca sờ sờ cằm, đối Giang Phong Nguyệt lời “nếu không” phía sau tỏ vẻ nghi ngờ.
…
Giang Phong Nguyệt chậm rãi tiêu sái ở Phong Châu thành, không nghĩ, hắn vừa đi không bao lâu đã bị người theo dõi.
Người đến là thích khách một bang, như đêm đó ở Kinh Hồng Lâu, đúng là sát thủ được thuê mướn.
Động thủ ở Phong Châu thành phải cẩn thận nha dịch, Giang Phong Nguyệt đã được kiến thức qua một lần, lần trước có Yên Chi Triều Tuyết giúp đỡ, lần này…
Cũng có người tương trợ!
Nhưng mà!
Người ra tay chính là địch nhân của hắn —— Nguyệt Hạ Tiểu Lâu.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu khinh công cực cao, muốn xách một người chạy đi tuyệt đối không thành vấn đề.
Khi Giang Phong Nguyệt bị người “cứu” đi, bọn sát thủ dừng truy kích, hai mặt nhìn nhau. Người được cứu đi rồi, người cứu là Hoàng Triều Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, bọn họ có thể chém được Quân Lâm Thiên Hạ nhưng không chém được Nguyệt Hạ Tiểu Lâu a!
Cho nên, người đi.
Giang Phong Nguyệt cách ngoại thành không xa lắm, bởi vậy Nguyệt Hạ Tiểu Lâu xách hắn đi liền trực tiếp ra khỏi thành. Chỉ cần tới ngoại thành, hắn ta có thể giết chết Giang Phong Nguyệt dễ dàng.
Mới tới khu rừng phía ngoài, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đã ném hắn xuống hơn mười thước cao. Trải qua nhiều lần ném của Tiếu Khinh Trần, Giang Phong Nguyệt đã luyện ra bản lĩnh, ít nhất khi bị ném từ mười thước xuống, hắn có thể vận dụng khinh công an toàn đáp xuống đất.
Giang Phong Nguyệt vừa mới đứng vững, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đã đứng trước mặt hắn.
Lúc nãy chỉ mới năm phút đồng hồ, Giang Phong Nguyệt tránh được một kiếp tử vong, hiện giờ…
“Quân Lâm Thiên Hạ, lần này ta xem ngươi trốn như thế nào.” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu chậm rãi lau thanh kiếm trong tay, khóe miệng cười thị huyết.
Giang Phong Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn ta, đây đại khái gọi là trước có lang sau có hổ, với tình hình hiện tai, đầu lang trước mặt này còn đáng sợ hơn con hổ phía sau.
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, lúc trước, ngươi nên biết sẽ có ngày này.” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cơ hồ nghiến năng nói ra những lời này, hôm nay ở trên đường gặp được hắn, có lẽ là lão thiên nghe được ước nguyện của hắn ta rồi, cho hắn ta thỏa mãn như sở nguyện.
Ai nói nữ nhân oán niệm mới đáng sợ? Nam nhân oán niệm cũng rất đáng sợ.
Một phút đồng hồ sau, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu mũi kiếm hướng vào Giang Phong Nguyệt, “Giao ra Hồng Loan kiếm, ta liền tha cho ngươi, nếu không…”
Nghe nói như thế, Giang Phong Nguyệt nở nụ cười.
“Hồng Loan kiếm… Ngươi nếu giết ta một lần, ngươi vĩnh viễn đừng hòng tái kiến Hồng Loan kiếm.” Có nhược điểm trong tay, Giang Phong Nguyệt không hề lo lắng.
Hắn không thể hiện bất kỳ ý đồ phản kháng nào, không phải là không có chiêu thức thích hợp mà là do thực lực chênh lệch quá lớn, cho dù hắn vận dụng khinh công chạy đi cũng không có cách nào đào tẩu trước mặt Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, đừng nói đến công kích mới cấp của hắn.
“Lão tử cho dù không cần Hồng Loan kiếm, hôm nay cũng muốn làm thịt ngươi, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu vốn định đoạt Hồng Loan kiếm về rồi giết Giang Phong Nguyệt, nhưng hiện tại, Hồng Loan kiếm ngược lại trở thành công cụ áp chế, nhưng không thể nhẫn được nữa.
Giang Phong Nguyệt theo bản năng tránh né, nhưng Nguyệt Hạ Tiểu Lâu là ai? Hắn ta là đại danh đỉnh đỉnh giết người không chớp mắt đệ nhất kiếm khách Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, Giang Phong Nguyệt là người duy nhất để hắn ta nếm được tư vị bại trận, không giết hắn hơn mấy trăm lần mấy trăm ngàn, khó tiêu được mối hận trong lòng.
“Đi tìm chết đi!” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu một chém hơn ba trượng, chuôi kiếm trên tay nháy mắt biến hóa thật lớn, bao trùm xa qua cả phạm vi Giang Phong Nguyệt có thể trốn được.
Giang Phong Nguyệt theo bản năng dùng kiếm đón chiêu phía sau lưng, nếu để hắn tận mắt nhìn, chỉ sợ ngày sau hắn có tâm lý bóng ma.
“Boong boong boong boong tranh…” Mấy tiếng âm thanh chói tai làm Giang Phong Nguyệt bị kinh sợ, phía sau không có cảm giác nào, hắn chưa xuống địa phủ.
“Lão đại?!” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu ra chiêu này chính là sát chiêu cực mạnh của kiếm khách, trừ phi là cao thủ nhất lưu trong Giang Hồ, người bình thường không để tiếp được chiêu này. Mà cố tình, người tiếp nhận chiêu này chính là Hoàng Triều lão đại.
Cửu! Triều! Phong! Hoa!
Giang Phong Nguyệt phản ứng cực nhanh, Cửu Triều Phong Hoa, không phải là điều kiện có thể cùng mỹ nhân cùng một chỗ sao?
Có động lực này, Giang Phong Nguyệt không hề nghĩ ngợi xuất độc dược phóng về phía người trước mặt, đồng thời xuất kiếm ra đâm về phía Cửu Triều Phong Hoa.
“Lão đại!!!” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu nhất thời mở to hai mắt. Mặc dù biết Giang Phong Nguyệt một kiếm này không có khả năng giết chết nhà mình lão đại, nhưng hắn ta vẫn nhịn không được khẩn trương lên.
Giang Phong Nguyệt rút kiếm ra lần thứ hai đâm về phía Cửu Triều Phong Hoa, nhưng lần này chưa đâm xuống thì tay đã bị nắm lại, “Tiểu Phong, đừng đâm, là anh, là ca ca a!”
Thanh âm quen thuộc xuất hiện bên tai, Giang Phong Nguyệt nhất thời kích động thiếu chút nữa làm bản thân bị thương.
“Đại ca?” Giang Phong Nguyệt vừa ngẩng đầu liền thấy một gương mặt cực kì quen thuộc.
“Ôi, Tiểu Phong, anh rốt cuộc có thể thấy em rồi, đến, cho đại ca ôm một cái.” Cửu Triều Phong Hoa chưa dứt lời liền nhào tới ôm chặt lấy người.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu há hốc mồm, có thể nhét vào năm quả trứng gà, con mắt sắp rớt ra từ vành mắt.
“Đại ca, buông…” Giang Phong Nguyệt dùng sức đẩy ra, nhưng Giang ca đã lâu không thấy nhị đệ, nghĩ muốn ôm thiệt chặt.
Cửu Triều Phong Hoa, cũng chính là đại ca Giang Phong Nguyệt Giang ca, sau khi chà đạp đệ đệ năm phút đồng hồ rốt cuộc buông tha.
“Tiểu Phong, em quá nhẫn tâm, cư nhiên lâu như vậy không trở về nhà nhìn ca ca, em có biết ca ca nhớ thương em biết bao nhiêu không?” Giang ca kéo Giang Phong Nguyệt đến ngồi ở dốc núi nhỏ, kể khổ sở trong lòng, lại muốn ôm hắn vào trong ngực.
“… Ca, được rồi.” Giang Phong Nguyệt nhanh chóng đẩy Giang ca ra, nói sang chuyện khác: “Ca, anh sao lại nhận ra em?”
“Cái này đi…” Giang ca gãi gãi tóc, có chút chột dạ.
Giang ca từ trước đến giờ chơi trò chơi chưa bao giờ lên website game, thậm chí không nhìn diễn đàn, không nhìn qua bài viết bát quái, cho nên, sau khi Giang Phong Nguyệt tiến vào trò chơi gây bát nháo huyên náo, anh không biết nhân vật chính của vụ bát quái này là đệ đệ mình.
Nếu anh tùy tiện click mở một bài viết HOT, nhìn nội dung bên trong một cái, không cần nói nội dung, xem ảnh chụp thôi, cũng có thể nhận ra được rồi.
Hôm nay sở dĩ nhận ra Quân Lâm Thiên Hạ chính là Giang Phong Nguyệt, tất nhiên là bởi vì anh muốn làm thịt tên đầu sỏ gây tội giết người Hoàng Triều nhiều lần, mà ngày trước giết người, ngày sau gặp một lần giết một lần là đương nhiên.
Bằng không, khi Cửu Nguyệt Vân Dã đưa ảnh chụp cho anh nhìn, anh sao không nhận ra Quân Lâm Thiên Hạ kia là đệ đệ bảo bối của mình?
“Tiểu Phong, em sao không sớm nói anh biết em chính là Quân Lâm Thiên Hạ a?” Nếu anh không tới đúng lúc, đệ đệ anh đã bị Nguyệt Hạ Tiểu Lâu giết chết rồi, vậy thì nhiều người khổ sở a!
“Ca, em là chơi trò chơi, không phải đến nhận thân với anh.” Giang Phong Nguyệt mặt không đổi sắc nói.
“Đừng nói vậy Tiểu Phong, em biết rõ ca vẫn luôn muốn bồi dưỡng tình cảm với em, bằng không anh em chúng ta lạnh nhạt với nhau thì sao bây giờ?” Giang ca nhu nhu tóc Giang Phong Nguyệt, hoàn toàn đem hắn trở thành tiểu hài tử, “Hơn nữa, em vừa mới chơi trò chơi, anh không phải đã nói sau khi ra tân thủ thôn thì tới Phong Châu thành tìm anh sao? A anh nhớ ra rồi, em không thèm nghe tên bang phái anh nói thì cúp điện thoại mất rồi. Tiểu Phong, em chán ghét ca vậy sao…”
Càng nói, biểu tình Giang ca càng u oán, rất giống một oán phụ oán niệm chỉ trích lão công mình tiêu tiền bên ngoài.
Giang Phong Nguyệt đã quen với việc anh mình thường thường động kinh, nhưng Nguyệt Hạ Tiểu Lâu không quen a!
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu biết Giang ca là một người đệ khống, trước kia cùng nhau luyện cấp luôn Tiểu Phong nhà ta Tiểu Lâm nhà ta, không nghĩ đệ khống ca ca khi nhìn thấy đệ đệ là một bộ dạng… quỷ dị.
Không đúng, đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, vì cái lông gì mà Quân Lâm Thiên Hạ chính là em ruột của bang chủ bọn hắn a?!
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu hỗn độn trong gió ——
Chú thích
[] Mao Toại tự tiến cử mình [毛遂自荐]: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Bình Nguyên Quân liệt truyện”. Có thể đọc thêm ở đây