Võng Du Chi Bạo Quân

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái gọi là nghiêm sư xuất cao đồ, mấy ngày kế tiếp, Giang Phong Nguyệt may mắn thể nghiệm một lần.

Trong Giang Hồ OL, bái NPC làm sư phụ không phải là ít, thậm chí còn có người đến thăm đáp lễ tổ sư gia sư phụ, không cần phải nói, vị ngoạn gia đi thăm đáp lễ tổ sư gia sư phụ ở trên Giang Hồ tuyệt đối tiếng tăm lừng lẫy.

Long Bá trước khi thu Giang Phong Nguyệt làm đồ đệ, đối với hắn rất ôn hoà, phân phó sẽ phân phó, nhưng có làm hay không thì tùy hắn.

Giang Phong Nguyệt tất nhiên làm theo lời Long Bá nói, ngay từ đầu hắn cũng không nghĩ làm thế thì chiếm được cái gì tốt. Hắn chỉ là thuần túy nhìn Long Bá sinh hoạt một mình, mỗi ngày phải làm nhiều việc như vậy, cho nên giúp lão một phen, chỉnh lý thảo dược gì đó, hắn tuổi trẻ lực tráng (?), hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng sau khi bái sư, Long Bá từ thái độ ôn hòa trực tiếp tấn chức thành hỏa bạo long.

Long Bá là hỏa bạo long điển hình, tuổi tuy lớn, nhưng mắng chửi người tuyệt đối nghiêm túc. Lão kêu ngươi đi hướng đông, ngươi nếu đi hướng tây, lão có thể đánh gãy chân của ngươi.

Giang Phong Nguyệt đặc biệt hâm mộ mấy đứa nhỏ Long Bá không nguyện ý thu nhận, an an ổn ổn sinh hoạt tại Long Khê thôn, đó mới là thiên đường, chứ ở chỗ Long Bá, chân chính là địa ngục a!

Đương nhiên, so với nghiêm sư, Giang Phong Nguyệt càng thỏa mãn khi được sư phụ truyền thụ tri thức. Có lẽ do ở trong trò chơi, trí nhớ siêu việt hơn trong hiện thực, học hỏi rất nhanh.

Long Bá còn truyền thụ cho hắn “Ghim Kim bí pháp” —— đâm vào huyệt vị nào đó, có thể làm cho người hai giây đứng yên, cũng chính là kỹ năng thứ nhất của Giang Phong Nguyệt—— Vô Tức. (không phát ra hơi thở)

Rất nhiều dược sư đều có kỹ năng này, lúc đánh quái sẽ rớt ra sách kỹ năng, hoặc cũng có thể đi mua sách kỹ năng. Người như Giang Phong Nguyệt được truyền thụ không có nhiều. Kỹ năng sẽ tăng theo cấp bậc của hắn, độ thuần thục gia tăng cũng sẽ gia tăng thời gian tiến lên.

Thử nghĩ một chút, đang cùng địch nhân so chiêu, đột nhiên sử dụng chiêu “Vô Tức”, công kích địch nhân sẽ thành , bất luận kỹ năng nào trong vài giây đồng hồ không thể sử dụng, cái này giống như cầm thương đi giết một người sống đời sống thực vật, hoàn toàn không có áp lực.

Khuyết điểm là trúng mục tiêu không cao, để có thể sử dụng phi châm chuẩn xác cùng với phán đoán tính linh hoạt của địch nhân, cần phải rèn luyện rất lâu.

Sau còn có kỹ năng dụng độc, trong thời gian ngắn có thể khiến cho địch nhân toàn thân trúng độc, cùng loại với “Vô Tức”, đều có thể dùng để chế ngự đối phương. Dùng độc trúng mục tiêu cao hơn so với dụng châm, độc một phát, vạn sự OK.

Hiện tại Giang Phong Nguyệt thăng cấp chủ yếu là đi mê thất sơn cốc, tiếp nhận đa số là nhiệm vụ của Long Bá, tuy rằng nhiệm vụ dấu chấm hỏi không xuất hiện nữa, nhưng mỗi ngày chạy tới mê thất sơn cốc, giúp người trong thôn gánh nước, đủ loại chuyện, kinh nghiệm so với lúc làm việc cho Dược Vương tốt hơn nhiều lắm.

Chưa đến một tuần, hắn đã lên cấp .

Giang Phong Nguyệt cách ly với ngoại giới nên không biết, ngoạn gia bình thường một mình, thông thường đạt tới cấp để có thể rời lãnh địa môn phái cần có một tháng, đây là tốc độ nhanh.

Như hắn chỉ mới nửa tháng là thăng tới cấp tám, đã là kỳ tích. Đương nhiên việc này có liên quan tới việc hắn cần lao (chăm chỉ), hắn tiếp nhiệm vụ nhiều, tích tiểu thành đại, độ hảo cảm của NPC gia tăng, kinh nghiệm cũng có nhiều thêm. Về phần trước kia có nhiều ngoạn gia tới nơi này chưa được một ngày, ghét bỏ kinh nghiệm ít ỏi nên rời, chỉ có thể trách bọn họ không có tuệ nhãn.

Sau này vào một ngày nào đó, Giang Phong Nguyệt cùng mỹ nhân nói đến việc này, mỹ nhân miễn cưỡng nói một câu “Người ngốc có phúc của người ngốc”. Đương nhiên, chuyện này sẽ nói sau.

Giang Phong Nguyệt cảm nhận phương hướng không tồi, năng lực tìm đường cũng được, nếu không dù cho hắn có bản đồ mê thất sơn cốc trong tay, cũng không có khả năng dễ dàng rời đi như vậy.

Nghe Long Bá nói, lão thất phu Dược Vương cốc có cầm bản đồ cũng không cách nào từ trong sơn cốc đi ra. Giang Phong Nguyệt đối với lão thất phu trong lời Long Bá cảm thấy thực hứng thú, đáng tiếc lúc muốn hỏi thì bị Long Bá rống trở về.

Tóm lại có thể khẳng định một việc —— Long Bá cùng Dược Vương cốc có quan hệ vi diệu nào đó.

Vào du hý nửa tháng, thu hoạch lớn nhất của Giang Phong Nguyệt chính là quan hệ vững chắc với thôn dân Long Khê thôn, cộng thêm bái Long Bá làm sư phụ, học được kỹ năng dược sư.

Hôm nay hắn không tính toán tiếp tục tiếp nhận nhiệm vụ, mê thất sơn cốc đã trở thành căn cứ bí mật của hắn, dù thôn dân Long Khê thôn hay đám dược sư bên kia sơn cốc cũng không dám tiến vào, bởi vậy, hắn ở trong sơn cốc luyện tập kỹ năng rất thuận lợi.

Long Bá nói với hắn, sâu trong sơn cốc có dã thú hung mãnh, hắn ghi nhớ lời Long Bá nói, muốn đánh quái, đánh quái dọc đường là được, cấp bậc bình thường không cao lắm. Hiện tại ở cấp bậc của Giang Phong Nguyệt, có thể một mình đối phó quái hơn hai cấp mà chỉ mất vài giọt máu.

Sau khi giết hai mươi mấy con quái cấp , Giang Phong Nguyệt chỉ còn cách cấp một bước nhỏ, hắn không định tiếp tục đánh —— đã tới giờ cơm trưa.

Long Bá là một lão đầu nhi quan niệm thời gian là vàng, yêu cầu lão đối với Giang Phong Nguyệt khá nghiêm khắc, đương nhiên, Giang Phong Nguyệt cũng phải có quan niệm về thời gian, khi nào thì làm chuyện gì, Long Bá đều để hắn tự an bài thỏa đáng.

Chính là, trên trời rơi nhiều bánh bao nhân thịt thì luôn thải bẫy rập trên đường.

Giang Phong Nguyệt vừa mới tới thôn khẩu, gặp gỡ Phương Nhị Ngưu, Phương Nhị Ngưu vẻ mặt lo lắng, không đợi hắn đặt câu hỏi liền lập tức hô: “Tiểu Quân đi mau.”

“Ân? Cái gì…” Giang Phong Nguyệt lời còn chưa dứt, chợt nghe thanh âm hỗn loạn kích động cùng phẫn nộ: “Quân Lâm Thiên Hạ, đừng chạy!!!”

Hắn còn chưa có chạy đâu!

“Tiểu Quân, chạy mau, chạy tới mê thất sơn cốc.” Phương Nhị Ngưu đẩy Giang Phong Nguyệt, sau đó đi ngăn cản ngoạn gia.

Người đi đầu nọ rống lên một tiếng, mặt khác người tìm Giang Phong Nguyệt cũng chính là Quân Lâm Thiên Hạ cũng đều chạy ra, số lượng… khiến người vừa nhìn không thể không cảm thán.

Trong đầu Giang Phong Nguyệt chỉ hiện lên một chữ —— dzọt!

Không dzọt chính là thằng ngu.

Ngoạn gia Dược Vương cốc làm sao có thể mắt mở trừng trừng nhìn hắn đào tẩu? Bọn họ chờ hơn mười ngày, thật vất vả biết được hành tung tên khi sư diệt tổ, mọi người cùng nhau tổ chức thành đoàn thể đến bắt hắn, sao có thể để cho hắn chạy được?

Giang Phong Nguyệt một bên chạy một bên oán niệm: bọn họ làm sao biết hắn ra khỏi mê thất sơn cốc còn tại Long Khê thôn “an cư lạc nghiệp”?

Kỳ thật ngoạn gia Dược Vương cốc không biết có ai có thể đi ra khỏi mê thất sơn cốc, cũng không ai đồng thời đem mê thất sơn cốc liên hệ tới ngoạn gia đi đến Long Khê thôn, người ở mê thất sơn cốc đã sớm choáng váng đầu óc, làm sao biết được phương hướng?

Cho nên, nguyên nhân đám dược sư tổ chức thành đoàn thể đến bắt Giang Phong Nguyệt là do hắn đem vị trí mình lộ ra —— hắn giết Nguyệt Hạ Tiểu Lâu.

Nguyệt Hạ Tiểu Lâu là ngoạn gia đứng trong top , lại là đệ nhất kiếm khách, tin tức hắn ta bị giết, không chỉ báo ở kênh bang phái mà còn thông cáo toàn bộ hệ thống Giang Hồ, ai bảo Nguyệt Hạ Tiểu Lâu là danh nhân đâu?

Đây gọi là hiệu ứng danh nhân…

Tạo nên Giang Phong Nguyệt hôm nay bôi cụ [].

Giang Phong Nguyệt ban đầu chạy tới mê thất sơn cốc, ngặt nỗi, cách đó khoảng thước, hắn thấy được tên ngoạn gia đứng canh trước mê thất sơn cốc, không bình tĩnh …

Kháo, đây là chặn đường chạy cuối cùng của hắn sao?

Hiện tại đây không có thời gian để Giang Phong Nguyệt ôm hận, đại quân dược sư đang đuổi theo hắn, hắn chỉ có thể chạy.

“Quân Lâm Thiên Hạ, người mà còn chạy đừng trách chúng ta không khách khí!” Người đang truy phía sau uy hiếp.

Công kích dược sư cũng không tệ, nhưng có hạn chế khoảng cách, Giang Phong Nguyệt không có khinh công, mắt thấy những người đó cách hắn càng ngày càng gần, hắn cũng chỉ có thể xuất lực từ thuở bú sữa mẹ tới giờ mà chạy.

Nếu bị bắt về Dược Vương cốc, không chết cũng bị lột da, hắn tuyệt không muốn đối mặt với thập đại tử hình.

Giang Phong Nguyệt đối địa hình phụ cận Long Khê thôn rất quen thuộc, nhưng con đường phía nam hắn chưa từng đi qua. Đường nhỏ rất chật hẹp, cơ hồ chứa được một người qua. Do vậy, Giang Phong Nguyệt mới không bị người phía sau truy được.

Mà tình hình chung, cũng không ai đi hướng này, bởi vì ——

“Rầm rầm ——” Giang Phong Nguyệt ngàn cân treo sợi tóc cố gắng dừng lại.

Giang Phong Nguyệt hoảng hốt chạy bừa tự chọn cho mình một cái tuyệt lộ, không, chuẩn xác mà nói, là đám đuổi theo hắn cố ý dẫn hắn vào tuyệt lộ.

Xuyên qua đường nhỏ bị cây cối che đậy, chật vật bò lên vách núi phía trên.

Vách núi này cũng không phải vách núi bình thường, mà là một trong sáu nơi tự sát.

Giang Hồ OL biến thái nhất không phải là thăng cấp khó khăn, cũng không phải đạo cụ trò chơi đốt tiền gì đó, mà là ID tự sát.

ID tự sát ở trò chơi khác chỉ là tại bản khống chế lựa chọn cắt bỏ ID, có lẽ yêu cầu tương đối nghiêm khắc một chút, sau khi xóa bỏ sau vài ngày có thể sáng tạo cái mới. Nhưng Giang Hồ OL bất đồng, tại Giang Hồ muốn đêm ID tự sát, nhất định phải đi tự sát, địa điểm tự sát ở Dược Vương cốc gọi là Đoạn Tình nhai, cũng chính là vách núi Giang Phong Nguyệt và nhóm dược sư đang đứng.

Đương nhiên, chuyện tự sát này cũng chưa phải là chuyện biến thái nhất. Biến thái nhất chính là, trước khi ngoạn gia tự sát phải đem cảm giác đau đớn chỉnh đến %, sau đó… Từ đỉnh núi nhảy xuống, theo lời nói ngoạn gia đã từng khiêu nhai, ta thật sự thể nghiệm tâm tình nhảy vực tự sát, rất đáng sợ –

Ngoạn gia huyết lượng cao có khả năng không chết, nếu một lần không chết, thì phải nhảy xuống lần hai, đau đớn này không cần nói cũng biết.

ID sau khi cắt bỏ, có lẽ có người không hấp thụ giáo huấn sau “tử vong”, tiếp tục sáng tạo nhân vật mới nhưng phải đợi đến một tháng sau.

Hoạt động này đưa vào du hý khai phá thương không thiếu trách cứ, nhưng ngoạn gia trách cứ thì trách cứ, chửi rủa cứ chửi rủa, việc này không có nửa điểm thay đổi. Phía chính phủ trả lời: ngươi muốn chơi liền chơi, không muốn chơi xin cứ tự nhiên, Giang Hồ trừ ngươi ra còn có hàng vạn vạn ngoạn gia khác.

Như thế, ngoạn gia Giang Hồ OL đã đạt tới vạn.

Nói tóm lại, chỉ có thằng ngu mới lựa chọn ID tự sát.

Giang Phong Nguyệt xoay người, nhìn thấy hơn tên bạch y hay lục y dược sư cách đó không xa, trên mặt hoặc là đắc ý, hoặc là khinh thường, ánh mắt hết thảy biểu đạt một ý tứ: chạy đi, ngươi có giỏi chạy tiếp đi!

Đổi đối tượng, có lẽ có thể nói như vầy: bé à, ngươi kêu đi, kêu nát cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi = =

“Quân Lâm Thiên Hạ, thức thời thì ngoan ngoãn theo chúng ta, nếu không đừng trách chúng ta dùng bạo lực.” Tên dược sư lục y cầm đầu bước tới trước một bước, trong tay cầm phiến tử (cây quạt á), quạt a quạt, bộ dáng kia nhìn thực muốn đấm cho một trận.

Giang Phong Nguyệt lạnh lùng nhìn đám người kia, bọn họ khẳng định Giang Phong Nguyệt sẽ không ngu đến nỗi mà tự sát, thế nên mới không kiêng nể gì. Trừ phi hiện tại hắn mọc cánh, nếu không thì đừng hòng chạy thoát trước mặt họ…

Những người này tưởng tượng còn chưa dứt, chỉ thấy Giang Phong Nguyệt lôi ra bản khống chế, chạm vài cái, ngay sau đó liền như một con chim lớn, hướng phía vách núi “phi” xuống.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, nhất tề chạy đến vách đá, chỉ còn thấy một con “bạch điểu” bay xa.

“…” Quân Lâm Thiên Hạ ID tự sát!

Nếu đám người kia biết Giang thái điểu kỳ thật căn bản không biết ID tự sát là gì, hắn trước khi nhảy xuống vực lôi ra bản khống chế chỉ là muốn thu lại giày, không biết có cảm tưởng gì.

“A ——” Giang Phong Nguyệt kiệt lực khắc chế tâm tình của mình, loại việc nhảy xuống vực như thế này, hắn vẫn không khống chế được bản thân thét chói tai.

Tiếng thét vang vọng toàn bộ nhai cốc, một bạch y nhạc sĩ mắt mở trừng trừng nhìn một “chim khổng lồ” từ trên trời giáng xuống ——

Chú thích:

[] bôi cụ: cách nói hài hước của ‘bi kịch’ (Tiểu Diệp Thảo)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio