Khổng Tây thật lòng hy vọng mình không cần bộc phát nhân phẩm đụng tới nhiệm vụ ẩn bản đồ ẩn gì, nhưng đôi khi chỉ cần làm thừa ra một động tác cũng đủ gây ra một loạt phản ứng dây chuyền.
Như lần Động Văn Võ Song Toàn này chẳng hạn, nguyên nhân mở ra trạm ẩn chủ yếu do bọn họ thuận lợi hoàn thành cửa trước, song trước kia cũng có khối người hoàn thành phụ bản, lại chưa bao giờ có người nào buông lời nói có cửa khác.
Ban dầu dẫn đến sự khác nhau này chính là gốc Huỳnh Quang Thảo. Trước kia vào phụ bản không có một đội ngũ nào chú ý đến gốc cỏ đó, giống nhau luôn ở khi đánh đấm bị boss giẫm bẹp. Gốc Huỳnh Quang Thảo này khiến trình độ của phụ bản gia tăng, độ khó khi qua cửa trước tăng lên một cấp đưa tới ở cửa cuối cùng trạm ẩn mở ra.
Hiện tại là đúng giờ sáng, từ giờ cơn buồn ngủ đã không ngừng quấy nhiễu Khổng Tây, tuy vừa rồi giải đề làm cậu tập trung cao độ một hồi, nhưng sau khi thả lỏng, cậu lại càng buồn ngủ đến mức sắp nện đầu vào màn hình máy tính.
Không giống Khổng Tây ủ rũ mệt mỏi cùng Lantis im lặng không nói, ba người khác ngược lại khá hưng phấn, dù sao cũng đụng phải nhiệm vụ ẩn khó gặp được.
[Cận] Tiểu Tây: Lantis =_=
[Cận] Lantis: Hửm
[Cận] Tiểu Tây: Buồn ngủ
[Cận] Lantis: Out đi, ngủ ngon
[Cận] Tiểu Tây: Ngủ ngon
[Cận] : !!!
Cùng lúc ba dấu chấm than của hiện lên, hệ thống thông báo: “Người chơi ‘Tiểu Tây’ rời khỏi đội ngũ!”
[Cận] : Cậu ta cứ thế out? Nhiệm vụ làm sao đây !?
[Cận]Trà Sữa Cacao: Có thể logout?
[Cận] Lantis: Không biết, tôi cũng out
Hệ thống thông báo: “Người chơi ‘Lantis’ rời khỏi đội ngũ!”
[Cận] : Mẹ nó không biết muốn làm trò gì đây !!
Ba người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không nói nên lời về câu ‘không biết’ của Lantis, đành phải theo sau lần lượt logout đi ngủ. Kết quả một đám người cả thời gian online cũng không hẹn cứ thế giải tán.
Bởi vì đêm trước phóng túng, hôm sau Khổng Tây ngủ thẳng đến giữa trưa mới thức.
Khi Khổng Tây xoay người ngồi dậy, cậu hoảng hốt quyết định phải khắc chế thời gian chơi game, không thì sẽ nghiện.
Làm xong quyết định này Khổng Tây bịch nằm lại trên giường, bắt đầu lên kế hoạch ngày hôm nay cho mình: rời giường, ăn trưa, đọc sách, uống trà chiều, đọc sách, ăn tối… online.
Rời giường là cửa khó khăn nhất. Khổng Tây lăn lăn vật lộn mấy phút, mặc đồ ngủ chạy đi chuẩn bị cơm trưa. Cậu chạy lết lết xuống lầu, vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ, ngoài ý muốn nhìn thấy chị hai đang đứng bên ngoài nói chuyện với một cô gái. Khổng Tây đầu đầy sương mù xoay người vào bếp, mở tủ lạnh tìm đồ ăn.
Bánh mì lát bánh mì lát nho bánh mì lát đậu đỏ bánh mì lát vị trà bánh mì lát vị mù-tạc (!), sữa tiệt trùng vị ô mai sữa tiệt trùng vị chuối tiêu sữa tiệt trùng vị socola sữa tiệt trùng vị mù-tạc (!) sữa tiệt trùng vị cỏ xanh (!).
Khổng Tây câm lặng, mấy cái vị mù-tạc gì đó rốt cuộc làm thế nào mà trộn vào được, cả một tủ lạnh đầy bánh mì lát và sữa là chuyện gì đây.
Chọn một lát bánh mì không trộn bất cứ thứ gì, Khổng Tây quyết định phải lập tức đi một chuyến đến siêu thị. Thay quần áo, lấy đủ tiền từ phòng đọc sách, cậu vô cùng lo lắng bước ra ngoài. Chị hai và cô gái kia đã không còn ởcửa, không biết đi đâu rồi. Nhưng nhìn theo chỗ trống nơi đậu xe, có lẽ đã lái xe đi.
Khổng Tây cùng ba người chị của mình sống ở khu biệt thự trong khu phố nhỏ theo phong cách Mỹ, loại có vườn hoa có hồ bơi, nhưng hàng xóm thì không thường qua lại.
Mấy người chủ biệt thự trước đây đều oán trách việc mua sắm đồ dùng hằng ngày bất tiện, vậy nên các nhà đầu tư nhân cơ hội kêu gọi đầu tư nước ngoài, mở một chuỗi siêu thị khủng lồ, mấy hôm trước vừa hoàn công chính thức đưa vào hoạt động. Khổng Tây sung sướng khi có siêu thị, giảm bớt phiền toái phải chạy xe ra ngoài, giờ chỉ cần đi phút, cực kỳ thuận tiện.
Hôm nay mặt trời xán lạn, thích hợp tản bộ, thích hợp dạo siêu thị.
Lúc Khổng Tây vào siêu thị là giờ nghỉ ngơi sau cơm trưa, bên quầy thu ngân có một người đàn ông cao lớn đang cúi đầu hướng dẫn một cô gái sử dụng máy tính tiền cùng máy quét. Khổng Tây đi ngang qua họ, cầm lấy một giỏ mua hàng, thuận tiện liếc mắt nhìn sườn mặt người đàn ông kia, ngoại hình rất tuấn tú.
Ở khu vực mua sắm cách quầy thu nhân không xa có mấy bà nội trợ trong phố tụ tập, máu nhiều chuyện nổi lên, Khổng Tây nhích đến gần chỗ các bà nghe lén.
Bà A, dùng một giọng nói đầy hâm mộ: “Cô bé đó thật tốt số.”
Bà B, trong hâm mộ dẫn theo ít khinh thường: “Đông Dã sẽ ko để ý nó.”
Bà C, lấy vẻ mặt ước mơ mình có thể trong nháy mắt ít đi tuổi: “Tôi nhìn qua còn đẹp hơn con bé đó, Đông Dã sao có thể để ýmột đứa loắt choắt như vậy.”
Bà B, dùng giọng nói chỉ mong sao Đông Dã là honey nhà bà: “Vị trí siêu thị này rất đẹp, rất nhiều khu bên cạnh đều tới đây mua đồ, Đông Dã còn trẻ vậy đã biết nhìn xa trông rộng.”
Bà A, dùng giọng nói hận sao Đông Dã không phải con mình: “Thằng con đần độn nhà tôi chỉ cần xuất sắc bằng nửa cậu ấy… có năng lực thật tốt.”
Bà C, lấy vẻ mặt sùng bái: “Đông Dã rất đẹp trai~”
Bà A, bà B khinh bỉ liếc nhìn bà C, lại đưa ánh mắt si tình về phía Đông Dã: “Nói ~ thừa ~~”
Khổng Tây bị giọng điệu si tình quá trớn của bà chủ nhà ABC khiến nổi một đống da gà rớt đầy đất, nháy mắt cảm thấy thích con gái sẽ không phải một quyết định sáng suốt. Khổng Tây cúi đầu, im lặng vì người đàn ông bị các bà nội trợ đem ra suy tưởng đủ loại mặc niệm một phút.
“Ô, con trai nhà họ Khổng đây mà, cậu ở đây làm gì?”
Khổng Tây đang đắm chìm trong thế giới của mình bị âm thanh đột nhiên vang lên dọa nhảy dựng, ngẩng đầu mới phát hiện bà ABC vừa rồi còn bận trồng cây si đã nhìn về phía mình. Cậu có tật giật mình tiện tay quơ lấy một thứ trên giá đồ trước mặt, luống cuống tay chân giơ lên, kiên định nói: “Mua đồ!”
Bị giọng điệu kiên định của Khổng Tây hù, các bà nội trợ bán tín bán nghi nhìn cậu, bà chủ nhà A mở miệng lần nữa: “Mua băng vệ sinh?”
Khổng Tây kinh hãi, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn bịchSiêu Thấm trong tay mình, lại một bầy Chim Lợn gầm thét giẫm đạp qua não Khổng Tây, cậu ngẩng đầu dùng giọng càng kiên định hơn mà nói: “Mua cho chị tôi!”
Nói xong cấp tốc ném Siêu Thấm vào giỏ mua hàng, vội vàng xoay người.
Sau khi mua xong tất cả các thứ cần thiết, Khổng Tây đã quên cậu phải bỏ lại bịch Siêu Thấm, mà hiện giờ nó đang được cậu đặt bên dưới đống đồ ăn vặt, thực phẩm đông lạnh, kem.
Hoàn toàn quên đi sự tồn tại đặc biệt của thứ này, Khổng Tây không chút áp lực đi đến quầy thu ngân chỗ người đàn ông kia, sau khi toại nguyện nhìn thấy rõ ràng góc cạnh của anh ta, anh tuấn đến khiến Khổng Tây có suy nghĩ “có lẽ thích con trai cũng không phải tệ lắm”, thật là một người đầy hương vị nam tính~ Khổng Tây say mê ngắm nghía.
Bị sắc đẹp của người đàn ông hấp dẫn, Khổng Tây hốt hoảng nhìn anh ta vừa hướng dẫn cô gái vừa quét đồ, cho đến khi ngón tay thon dài của người đàn ông lướt trên bịch Siêu! Thấm! Biểu cảm Khổng Tây nháy mắt cứng đờ.
Đông Dã: “Lấy nhầm?”
Đối diện với khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, Khổng Tây sử dụng vẻ mặt cùng giọng nói kiên định nhất của mình: “Không!”