Trên đường về, Khổng Tây luôn suy nghĩ một vấn đề nghiêm túc.
Tình huống hiện tại của cậu rốt cuộc được xem là yêu sao là yêu sao là yêu qua mạng sao?
Theo lý thuyết, hai người chưa bao giờ nghiêm túc đứng đắn nói qua lời yêu thương, mỗi lần đều là cậu ngẫu nhiên buông ra mấy câu nửa đùa như “I Love You” hoặc “không thể không thích” này nọ.
Mấy lời như vậy, Lantis chắc chắn xem như không khí mà không để mắt tới.
Nhưng vì sao cậu có ảo giác khi cứ nói hoài nói mãi sẽ thật sự sinh ra thứ cảm xúc giống “Mình thật ra rất thích người đó”?
Khổng Tây tay xách túi bảo vệ môi trường, bối rối nghĩ vừa rồi cậu tùy hứng bỏ đi giữa chừng có thể đã khiến đội bọn họ thua mất.
Bị người mình ghét chém chết, Lantis nhất định sẽ rất buồn bực. Nghĩ đến đây, Khổng Tây càng xúc động.
Tình cảm a, thương mến a, yêu đương a, thật sự khiến con người khổ não, nhưng lại vẫn thấy rất hạnh phúc.
Cảm giác lo lắng nhớ nhung một người đặc biệt nào đó, cuối cùng cậu đã cảm nhận được.
Cho nên nói, thực tế cậu không được gọi là yêu qua mạng, nói thầm mếm thì chính xác hơn.
Vì giờ không dám đối mặt với Lantis, Khổng Tây về đến nhà chuyện đầu tiên làm là đóng công tắc nguồn ở cửa chính, rồi mở lại. Sau đó mới vào nhà, thu dọn đồ đạc, cũng không vào phòng để máy tính, trực tiếp chui qua phòng đọc sách nhặt lại thói quen xa xưa đã bị vứt bỏ mấy ngày nay.
Cũng vì không dám đối mặt, Khổng Tây bỏ lỡ Lantis spam đầy một màn hình “Tiểu Tây, xin lỗi” “Tiểu Tây, trả lời đi” “Tiểu Tây, đừng không để ý tôi”.
Trước kiaKhổng Tây không chơi game, cậu đối với điều này không hề có suy nghĩ gì, cũng chưa từng có xúc động muốn mỗi ngày đối diện máy tính. Chỉ khi tiếp xúc qua, còn ở trong game quen biết được một người muốn gặp hằng ngày, cậu không thể ngăn được ý nghĩ muốn lên mạng.
Từ lúc bắt đầu ngồi trong phòng đọc sách, đầu óc cậu không hề tập trung, luôn lơ đãng bay đến trò chơi.
Có khi đọc “Sự kiện tiệc trà ở Boston” sẽ nghĩ tới trong túi mình còn mấy bó cỏ chưa luyện, xem “Chiến tranh hoa hồng” lại sẽ hốt hoảng nghĩ tới không biết Lantis có tiếp tục tham gia đại hội đấu võ không, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ lại sẽ không kiềm được suy nghĩ nếu Lantis thích mình một chút thì tốt rồi.
Ngẩn ngẩn ngơ ngơ, Khổng Tây đột nhiên bừng tỉnh, hồi tưởng những việc vừa nghĩ trong đầu khi ngơ ngác mà lạnh gáy, quả thật giống như cô bé mơ mộng, vừa ngây người vừa nhớ người kia.
Khổng Tây bị chính mình làm buồn nôn một trận mà hoàn toàn tỉnh ngộ, cậu thật sự đã thích Lantis.
Dưới tình huống không biết tướng mạongười đó!
Dưới tình huống không biết bối cảnhngười đó!
Dưới tình huống chưa từng gặp mặt!
Dưới tình huống chỉ biết người đó là người tốt!
Dưới tình huống ngay cả giọng cũng chưa từng nghe qua!
Khổng Tây khóc.
Sáng hôm sau, Khổng Tây thật sự nhịn không nổi, sớm giờ đã rời giường, mắt trông mong bật máy tính lên mạng.
Kế hoạch của cậu rất đơn giản.
Sớm như vậy, Lantis chắc chắn vẫn chưa online, cậu lên trước đi dạo vài vòng, sau đó lập tức logout.
Tên đần này căn bản không ý thức được, trò chơi không phảilà nguyên nhân khiến cậu cấp bách muốn bật máy, người trong trò chơi mới phải. Nhưng có đôi khi con người cần tự lừa dối mình để che giấu ít tình cảm mà chính mình cũng không muốn thừa nhận.
Khổng Tây lén lén lút lút login, cảnh tượng hiển thị là bên ngoài trường tỷ võ, hiệu quả biến thân đã hết, cậu trở về làm một cô bé Dược Sư đáng yêu mặc bộ váy dài xanh biển. Xoay trái xoay phải đổi góc nhìn, ngoại trừ một người đang ngồi bên cạnh, xung quanh vắng vẻ, hiển nhiên sau khi tỷ võ xong đều đã đi hết.
Khổng Tây kéo sát góc nhìn, nhìn nhìn vị nhân huynh bên cạnh, ô… là Lantis.
Cái gì! Lantis!!
Khổng Tây kinh hãi, sao giờ này cậu ấy online!
Hít~ thở~
Hít hít~ thở thở~
Khổng Tây chộp ly nước một bên uống ực một ngụm, cuối cùng kiềm chế xúc động muốn đạp rớt phích cắm máy tính bỏ chạy lấy người, điều khiển nhân vật từ từ đến cạnh Lantis, ngồi xuống theo.
Tư thế ngồi của Kiếm Khách rất anh tuấn, mà Dược Sư thì mềm mại ngồi nghiêng, hình ảnh hai người dựa sát vào nhau rất hài hòa.
Khổng Tây ngơ ngác nhìn một hồi, mới thăm dò pm Lantis.
[Mật] Tiểu Tây: Lantis…
Sau đó mắt long lanh nằm sấp trước máy tình nhìn khung trò chuyện riêng của mình và Lantis, loại tâm tư bối rối vừa muốn gặp Lantis lại vừa không muốn cậu ấy onl giày vò khiến cậu đứng ngồi không yên.
Lantis mãi không trả lời. Khổng Tây khẽ thở dài, hoàn toàn không hiểu được tâm tình hiện tại của mình, đành tiếp tục ngồi cạnh Lantis, mở baidu, gõ: Thích là cảm giác gì ——
Tìm được khoảng kết quả liên quan.
Nhìn kết quả hiện ra, Khổng Tây nhìn trời, cái gì không biết, quả nhiên nên hỏi má baidu.
Tiện tay nhấn vào topic ở Cải Xoong (douban), Khổng Tây đối diện một đống trả lời dài thật dài bắt đầu đọc từng bài từng bài.
Tốc độ của cậu rất chậm, mỗi lần xem xong một post thì rơi vào suy nghĩ riêng của mình.
Cũng không biết đến post thứ mấy, có một bài trả lời viết thế này: “Cảm giác thích, chính là bạn lén lút nhấn vào link này, nghĩ tới người trong lòng, rồi cẩn thận từng tí so sánh với những điều các bạn Cải nói.”
Bị đâm trúng tâm tư, Khổng Tây nháy mắt hỗn loạn, 囧囧 tắt web, tab về cửa sổ game.
Trong khung trò chuyện riêng, thình lình xuất hiện câu trả lời từ Lantis: Xin lỗi, chờ lâu quá ngủ mất
Khổng Tây ngơ ngác hỏi lại: Chờ tớ?
[Mật] Lantis: Cậu nghĩ sao?
[Mật] Tiểu Tây: Nhất định là đang chờ tớ O(∩_∩)O~
[Mật] Lantis: Cười thật đáng đánh
[Mật] Tiểu Tây: Chờ bao lâu rồi?
[Mật] Lantis: Từ sau khi cậu logout hôm qua
[Mật] Tiểu Tây: Tới giờ??
[Mật] Lantis: Ừ
[Mật] Tiểu Tây: …
[Mật] Tiểu Tây: Hôm qua thua?
[Mật] Lantis: Thắng
[Mật] Tiểu Tây: Quả nhiên tớ có cũng được mà không có cũng không sao〒▽〒
[Mật] Lantis: Nhưng sau đó trận bán kết và chung kết không tham gia
[Mật] Tiểu Tây: Sao không tham gia? Rõ ràng một người cũng có thể đánh thắng
[Mật] Lantis: Thiếu một dược sư biết nhảy cây
Có đôi khi, những lời rất bình thường của Lantis cũng khiến Khổng Tây có cảm giác ấm áp trong lòng, giống như “Thỏa mãn cậu” trước đây, lại giống như “Thiếu một dược sư biết nhảy cây” hiện tại, thậm chí cậu cảm thấy một câu “Câm miệng” của Lantis cũng khiến người ta ngọt ngào.
Lantis có rất nhiều hành động nhỏ nhặt làm cậu cảm động, giống như hôn và ôm trước đây, lại giống như hiện tại chờ cậu mà ngủ quên trước máy tính.
Khổng Tây nhớ đến một câu đã từng đọc qua ——
Hạnh phúc chính là tìm một người hợp phách với mình sống qua cả đời.
Cậu lại nhớ đến sự bao dung mà Lantis dành cho cậu từ khi chơi game đến giờ, cả việc vì thỏa mãn yêu cầu của cậu mà bất chấp tất cả nguy hiểm.
Khổng Tây khẽ cắn môi, đã quen với cuộc sống đạm bạc, hiện tại cậu muốn tranh thủ cho mình chút gì đó.
[Mật] Tiểu Tây: Lantis !!
[Mật] Lantis: ?
[Mật] Tiểu Tây: Chúng ta kết hôn sinh con đi!!!
[Mật] Lantis: Áy náy?
[Mật] Tiểu Tây: Không đúng không đúng, tớ muốn nói không phải mày
[Mật] Tiểu Tây: Khỉ khỉ, kệ lỗi chính tả đi!
[Mật] Tiểu Tây: Tớ không phải chỉ đơn thuần muốn cùng cậu kết hôn sinh con
[Mật] Tiểu Tây: Không phải vì muốn sinh con mà muốn kết hôn với cậu
[Mật] Tiểu Tây: Không phải vì có thạch kết tinh mà muốn tận dụng
[Mật] Tiểu Tây: Không đúng không đúng, tớ muốn biểu đạt không phải mấy cái này〒▽〒
[Mật] Lantis: Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?
[Mật] Tiểu Tây: Tớ thích cậu a a a!!!!!
[Mật] Tiểu Tây: Tớ thích cậu vậy nên muốn kết hôn với cậu muốn sinh con cho cậu muốn ở mãi bên cậu!
[Mật] Lantis: Ồ
[Mật] Tiểu Tây: Cậu chỉ ‘ồ’ ??? ┱┲﹏┱┲
[Mật] Tiểu Tây: Không hề có chút ý muốn từ chối tớ sao?
[Mật] Lantis: Không
[Mật] Tiểu Tây: Tức là đồng ý?? Thừa nhận?? Ngầm chịu??
[Mật] Tiểu Tây: Bất kể loại nào, tớ xem như cậu có thích tớ O(∩_∩)O~
[Mật] Lantis: Ừ
[Mật] Tiểu Tây: Vậy đi kết hôn kết hôn kết hôn!
[Mật] Lantis: Tối đi, tôi ngủ một chút, mệt
[Mật] Tiểu Tây: Được~ người ta chờ cậu nha~~ đừng để người ta chờ lâu quá nha~~~
Lantis không trả lời, trực tiếp logout.
Khổng Tây sờ sờ gương mặt vì quá căng thẳng mà đỏ bừng của mình, nháy mắt cảm thấy chơi game thật sự là quá chính xác.