Bình Nguyên Hoang Vu có lẽ là nghênh đón lần náo nhiệt nhất của nó từ khi OB đến giờ, chân chính một rừng người biển người.
May mà cấu hình máy tính Khổng Tây cao, đủ để cậu theo Lantis xuyên qua bức tường người xung quanh, nhưng chi chít đầu người cùng đủ loại hình thân thể vẫn khiến cậu hoa mắt chóng mặt.
Ở vòng trong, người Sáu Ngày Sáu Đêm đang dàn đội hình bao vây thành vòng tròn quanh đám quái.
Khổng Tây từ gò đất nhìn xuống, thấy từng lớp từ trong ra ngoài là Chiến Sĩ – Thuật Sĩ – Pháo Thủ, Dược Sư, Trăng Treo Đầu Ngọn và tả hữu hộ pháp đừng nơi cao cao phía sau.
Vừa nhìn thấy Chúa Jesus cùng Thượng Đế, tật nhiều chuyện của Khổng Tây lại mon men xông ra.
Sau này nhất định phải tìm cơ hội dụ đỗ quyến rũ, cậu thích nhất phụ tử niên thượng =v=
Lantis đứng cạnh Khổng Tây, cùng cậu trông theo hướng kia.
Khổng Tây xoay trái xoay phải đổi góc nhìn, sau khi tìm được một góc vừa ý, chụp lại bóng lưng hai người dựa sát vào nhau.
Dàn đội hình xong, bang chúng Sáu Ngày Sáu Đêm dưới sự chỉ huy của Trăng Treo bắt đầu phóng kỹ năng, cách đó không xa lập tứcnháy lên đủ loại hiệu ứng ánh sáng.
Chúng sên gặp phải cảnh đồ sát mới đầu vẫn còn ngơ ngác, hoàn toàn không phản ứng, sau đó kỹ năng đánh trúng điểm nào đó, chúng đột nhiên cuồng nộ, hăng hái phản kháng, bò về hướng Sáu Ngày Sáu Đêm, đáng tiếc đều bị tấm khiên của Chiến Sĩ ngăn bên ngoài. Trong đó có một con sên trên đuôi mang theo một đường vân đang vặn vẹo kịch liệt nhất giữa đám quái.
Đường vân kia nhìn rất quen mắt, Khổng Tây liếc mắt liền nhận ra đó chính là con boss lúc trước chạy đuổi theo cậu và Lantis.
Tiện tay ném cho nó một Ngủ Ngon, không trúng, trên máy tính hiển thị thanh máu thật dài cùng các loại trạng thái suy yếu bị thêm vào.
Xem ra còn phải đánh rất lâu. Khổng Tây lại nhìn dải màu kỹ năng xa xa, im lặng tính toán tổng sát thương trong phút.
Nếu tất cả mọi người đều đánh lên đầu boss, phải phút mới có thể đánh chết.
Nếu bang chủ và hộ pháp gia nhập, xấp xỉ như Lantis, thì vẫn tuyệt đối cần ít nhất phút.
Khổng Tây chớp chớp mắt nhìn chằm chằm số giá trị sát thương không ngừng bay lên mà xót xót mắt, còn tới phút, tìm chuyện làm.
[Mật] Tiểu Tây: Lantis… uốn éo
[Mật] Lantis: ?
[Mật] Tiểu Tây: Bọn họ còn phải đánh phút nữa lận~ chúng ta đi làm chút chuyện có ý nghĩa đi bắn tim
Chuyện có ý nghĩa…
Đông Dã liên tục lặp đi lặp lại những từ này, nhất thời hắc tuyến, anh chỉ biết mỗi lần Tiểu Tây đánh biểu tình uốn éo, chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt lành gì. Tên này không phải muốn cùng anh nghiên cứu vấn đề làm thế nào để gia tăng tính dục chứ…
Mấy thứ như có thể cương không, căn bản không cần cậu ta lo lắng được không.
Rõ ràng bình thường thoạt nhìn như một cậu bé bình thường, biết đỏ mặt còn có thể xấu hổ lắp bắp, tại sao vừa online liền điên ra loại đức hạnh này.
Rốt cuộc Tiểu Tây vốn dĩ không bình thường, hay từ khi ở cùng anh mới trở nên không bình thường?
Mà chính mình đến cùng đang chờ mongđiều gì, tại sao lại cho rằng mình thích đứa nhóc vừa điên vừa ngốc này?
Đây là vấn đề Đông Dã không ngừng tự hỏi.
Mới đầu anh vẫn cho Tiểu Tây chỉ là một cô bé phóng khoáng tràn đầy sinh lực, cho dù sau đó cậu ta không ngừng nói mình nhân yêu, anh cũng chưa từng có cảm giác Tiểu Tây là nam. Khi đó, Tiểu Tây chẳng khác nào một người “nhỏ tuổi, loli, hủ nữ, thích chơi trò giả bộ ‘tớ là con trai’, hay ba hoa”.
Nếu không phải vì nhiệm vụ, anh hoàn toàn không muốn có chút quan hệ nào với Tiểu Tây.
Nhưng vận mệnh chính là như vậy, có một số việc đã được định trước.
Sau sự tình tự nhận nhân yêu nhiều lần, anh mới dần dần giác ngộ có thể Tiểu Tây thật sự là nam.
Trước kia vì vẫn cho rằng cậu ta là một cô bé mà luôn che chở, lý do tại sao nuông chiều thì lại không nói rõ được. Nhưng đến khi biết đầu bên kia máy tính mà một tên con trai, anh vẫn không nhịn được suy nghĩ muốn tiếp tục bao dung người kia, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước, mặc dù tìm mãi vẫn không ra nguyên nhân.
Cho đến lần bị Hội Kiếm Khách vây đánh, Tiểu Tây biết rõ anh không ngồi trước máy tính nhưng vẫn trông chừng tăng máu cho anh, khiến anh cảm thấy hết thảy đều đáng giá. Dù bản thân trong gia tộc bị đối đãi như đứa con nuôi thấp hèn, nhưng chưa từng có ai nguyện ý bảo vệ mình như vậy.
Anh còn có thể nói gì…
Nếu nói trước kia vẫn ôm lấy suy nghĩ nhiệm vụ kết thúc cùng Tiểu Tây mỗi người một ngã, thì từ khi đấy, điều anh nghĩ chính là tiếp tục đi theo Tiểu Tây, bất kể trong game hay ngoài đời.
Vì vậy ma xui quỷ khiến hỏi tên cậu ta.
Vốn cũng chỉ là nhất thời tò mò thuận miệng hỏi, nhưng bất ngờ biết Tiểu Tây thực tế là người tính tiền băng vệ sinh với mình, người lắp bắp chào hỏi mình, người lấy đôi mắt như nước long lanh nhìn mình, là cậu hàng xóm Khổng Tây.
Anh lại lần nữa không thể nói gì hơn.
Đây là định mệnh.
Đã định trước sẽ đưa Tiểu Tây đến bên anh, bất kể trước kia anh đi theo con đường ngoằn ngoèo thế nào, điểm cuối cùng vĩnh viễn tại nơi này.
Đông Dã cười cười, khóe miệng cong lên một độ cong vô cùng đẹp mắt.
Vừa nghĩ tới Khổng Tây vẻ mặt chân thật giới thiệu với anh đối tượng của mình là “Lantis”, lòng anh liền ấm áp, thật sự muốn tâm tình không tốt cũng không có cách nào.
Trong khung nói chuyện phiếm, vì Lantis thời gian dài không phản ứng, Khổng Tây spam không ngừng.
[Mật] Tiểu Tây: phút đó, phút quý bao nhiêu! Lantis cậu không có ý kiến gì sao?
[Mật] Tiểu Tây: phút = giây đó, = nhịp tim đập đó! Tim nào đập nhanh còn có thể lên tới nhịp đó! Chẳng lẽ cậu tính cứ thế lãng phí không nhịp đập!?
[Mật] Tiểu Tây:Đđược rồi, cho dù cậu không có ý kiến gì với việc lãng phí nhịp đập này, cậu cũng thật sự không có ý kiến gì khi tớ dùng nhiều trợ từ ‘đó’ sao?
[Mật] Tiểu Tây: Tại sao lại làm lơ tớ như vậy QAQ muốn gì đó
[Mật] Tiểu Tây: Lantis tớ đã yêu cậu từ rất lâu rồi!!
[Mật] Tiểu Tây: Cho dù vậy cũng không có ý kiến???
[Mật] Tiểu Tây: Quả nhiên tớ có cũng được mà không có cũng không sao 〒▽〒
[Mật] Lantis: …
[Mật] Tiểu Tây: Cuối cùng đã trả lời 〒▽〒
[Mật] Lantis: Muốn làm gì?
[Mật] Tiểu Tây: A?
[Mật] Lantis: phút
[Mật] Tiểu Tây: Chỉ còn lại phút… nhất định phải làm chút chuyện có ý nghĩa!
[Mật] Lantis: Ừ
[Mật] Tiểu Tây: Quyết định rồi!
Đông Dã trước máy tính lập tức thẳng lưng, vành tai khả nghi đỏ lên, chuyện có ý nghĩa…
[Mật] Tiểu Tây: Chơi trò pikachu đi!
[Mật] Lantis: …
Cuối cùng, Lantis vẫn thỏa hiệp, cùng Khổng Tây chơi trò pikachu “có ý nghĩa”.
Hai người cũng vì vậy mà thêm QQ.
QQ của Khổng Tây đăng ký hồi trung học, nhưng vẫn chỉ có một mặt trăng.
Cậu kiểm tra tư liệu Lantis.
Tên vẫn để Lantis, ngoại trừ biểu tượng sáng thể hiện đang online, còn lại toàn bộ bỏ trống.
Khổng Tây câm lặng, số QQ này làm gì quỷ dị vậy, , Lantis rốt cuộc có bao nhiêu hận phụ nữ đây[]…
Tuy nghĩ vậy, cậu vẫn tạo một nhóm riêng, kéo con chim cánh cụt quỷ dị kia vào, sau đó đỏ mặt đổi tên nhóm —— Người [].
Sau đó mới nhấn mở khung đối thoại với Lantis ——
[]
đồng âm với Tử Tam Bát, dùng để thể hiện chán ghét ngày .
[]
đồng âm ‘Ta yêu ngươi’
, ở đây ý chỉ ‘Người tôi yêu’.Chè Trân Châu: Lantis, QQ của cậu thật quỷ dị =_=
Lantis: Người khác cho, quỷ dị gì?
Chè Trân Châu: Không có gì, là do tớ quá quê mùa chưa thấy hết sự đời…
Lantis: Đang down game, đợi
Chè Trân Châu: Ừ~
Khổng Tây mở game QQ, tìm một phòng ngồi vào, chờ Lantis đến lâm hạnh.
Không bao lâu, Lantis qua tới. Khổng Tây tùy tiện tìm một bàn, nói số phòng và số bàn cho anh.
Lantis kịp lúc chiếm được vị trí cuối cùng trong bàn, mấy người vui vẻ khai cuộc.
Sau phút, người chơi thay đổi từng nhóm từng nhóm.
Khổng Tây bị Lantis hung hăng chà đạp, vẻ mặt vô cùng bi thảm nhìn điểm số của mình, nhát mắt bùng nổ.
Chè Trân Châu: Lantis! Có ai như cậu đối xử với đối tượng của mình vậy không?
Lantis: Sao vậy?
Chè Trân Châu: Cậu không thèm nhường tớ, quả nhiên tớ là loại có cũng được mà không có cũng được trên đường vơ một cái nắm được cả bó〒▽〒
Lantis: Tôi tưởng cậu không muốn tôi nhường = =
Chè Trân Châu: Đừng dùng vẻ mặt đáng yêu đó với tớ! Làm nũng cũng không được!
Lantis: … cậu nghĩ nhiều rồi
Chè Trân Châu: Lại! Tớ không tin tớ thông minh đáng yêu lanh lợi như vậy mà không thể thắng cậu!
Vì vậy, lần này Lantis rất nể tình nhường cậu, khi kết thúc hai người chỉ vừa vặn hơn kém một điểm.
Khổng Tây lại nổi bão.
Chè Trân Châu: Ai bảo cậu nhường tớ!
Lantis: …
Chè Trân Châu: Không có chút kỹ thuật nào! Muốn nhường cũng không biết cách nhường thế nào để tớ đừng nhìn ra là cậu đang nhường tớ chứ!!
Đông Dã nhìn chữ “nhường” lượn tới lượn lui, nhất thời không biết nên nói gì. Đành phải hốt Khổng Tây về lại game, trong lòng suy nghĩ sau này tuyệt đối không được chơi pikachu với cậu ta nữa.