Cả tối Thường Tiếu cơ hồ không ngủ, lật qua lật lại, cực kỳ căng thẳng. Trời sắp sáng mới ngủ được một chút, cuối cùng bị chuông báo thức đánh thức. Vào phòng tắm soi gương, thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Lúc Thường Thu thức dậy Thường Tiếu đã mặc quần áo chỉnh tề, còn thiếu không mặc áo lông, không nhịn được bật cười, “Tiếu Tiếu em làm gì vậy, mới mấy giờ đã mặc quần áo chuẩn bị đi rồi, Phùng Quý Hiên chắc chưa ra khỏi nhà đâu.”
Thường Tiếu nhìn đồng hồ, cũng biết quá sớm. Phùng Quý Hiên sẽ lái xe tới đón bọn họ, khả năng hiện tại vẫn chưa rời nhà.
“Đừng căng thẳng, trước kia không phải em thường xuyên tới nhà Phùng Quý Hiên chơi sao.” Thường Thu tốt bụng an ủi anh, nói: “Nhưng khi đó em còn nhỏ, nhớ không? Mọi người đều rất thích em.”
Thường Tiếu đương nhiên nhớ rõ, người không nhớ chỉ có mình Phùng Quý Hiên. Nhưng khi đó mình đến cùng Thường Thu, là em của Thường Thu, mà lần này lại khác.
Phùng Quý Hiên đến cũng khá sớm, Thường Thu bên kia vẫn chưa sửa soạn xong di động Thường Tiếu đã vang, nhận được một tin nhắn. Phùng Quý Hiên nói anh biết cậu tới rồi, đang chờ dưới lầu.
Thường Tiếu đưa tin nhắn cho Thường Thu nhìn một cái, sau đó mặc áo lông chạy xuống trước. Quả nhiên thấy một chiếc xe dừng lại ở cổng, mở cửa phó lái chui vào.
Phùng Quý Hiên không đợi anh ngồi yên đã vươn người qua hôn lên môi anh, Thường Tiếu giật mình hoảng sợ, song không phản kháng.
Đợi không lâu Thường Thu cũng xuống, may mà bọn họ đã tách ra, có điều mặc Thường Tiếu hơi đỏ, không dám nâng lên, chỉ có thể cúi đầu che giấu.
Lúc bọn họ tới nhà họ Phùng vẫn chưa đến mười giờ, Thường Tiếu nhìn đồng hồ mà rầu rĩ, giờ chưa đến mười giờ, cách thời gian ăn trưa còn rất sớm. Anh nghĩ muốn tới đúng lúc ăn, cơm nước xong rồi về. Hiện tại xem ra trước khi ăn trưa còn có một khoảng thời gian dày vò.
Phùng Quý Hiên cười cười, kéo anh xuống xe, nói: “Đừng căng thẳng, ba em tuy bình thường hơi ngoan cố, thật ra ông chỉ mạnh mồm thôi.”
Thường Thu nghe xong tiếp lời, “Đúng đó, cụ Phùng nếu không mềm lòng, sao có thể cho cậu nhảy nhót ở đại học rồi lăn đến công ty, suốt ngày ăn chơi lêu lổng.”
Nhà họ Phùng lớn hơn biệt thự của Phùng Quý Hiên rất nhiều, Thường Tiếu cảm thấy có chút váng đầu hoa mắt, không biết mình có lạc đường không. Bọn họ vào đại sảnh, người bên trong rất nhiều, trong cùng có một người thoạt nhìn tuổi còn trẻ mặc áo Tôn Trung Sơn ngồi trên sô pha đơn.
“Đó là ba em.” Phùng Quý Hiên ghé bên tai Thường Tiếu nói một câu, “Bên cạnh là anh hai, chị ba, anh tư em.”
Thường Tiếu thấy chân như muốn chuột rút, anh chỉ biết cụ Phùng muốn gặp mình, nào nghĩ tới cả mấy anh chị của Phùng Quý Hiên cũng có mặt, lập tức cảm thấy đội ngũ khá đồ sộ.
Phùng Quý Hiên trong nhà là xếp hạng thứ tư, chỉ nhìn chữ “Quý” trong tên cũng biết, hơn nữa xem ra cụ Phùng rất truyền thống. Mấy anh chị của cậu Thường Tiếu đã gặp qua, lúc nhỏ trò chuyện không ít, nhưng hiện tại trong tình cảnh chính thức như vậy, không lo cũng khó.
Quý 季 nghĩa là con út, con thứ .
Cụ Phùng thoạt nhìn chưa đến bốn mươi tuổi, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cũng không thấy già, khiến người ta có cảm giác uy nghiêm. Thấy bọn họ tới, nói một câu, “Đến đây, ngồi bên này.”
Phùng Quý Hiên dẫn Thường Tiếu qua, Thường Thu theo sau, ngồi trên sô pha dài đối diện cụ Phùng. Thường Tiếu cảm thấy tay chân mình đã muốn run lên.
“Hôm qua anh đưa đi bệnh viện khám à.” Cụ Phùng mở miệng, hỏi Phùng Quý Hiên.
Ngực Thường Tiếu đập mạnh một cái, biết đối phương hỏi chuyện cổ họng mình, anh hơi sợ hãi.
Phùng Quý Hiên nói: “Dạ, bác sĩ nói tình hình không xấu, cần ít thời gian.”
“Tại sao không nói với người trong nhà?” Cụ Phùng lại nói: “Mấy đám mèo mả gà đồng của anh thì dùng được gì, chị ba anh quen biết nhiều bác sĩ, so ra chỗ anh tìm tốt hơn. Chuyện gì cũng thích trổ tài, chẳng biết phân biệt nặng nhẹ. Anh muốn trổ thì tới công ty làm ít chuyện đi.”
Thường Tiếu nghe giọng cụ Phùng có phần mất hứng, ngực run rẩy, nhưng không thể nói chuyện. Thường Thu mỉm cười, nói: “Khó có được Phùng Quý Hiên ân cần một việc, ngài đừng đả kích nó.” Xong lại nói: “Hơn nữa, Tứ thiếu nói với con, cuối tuần bắt đầu học làm một phó tổng xứng chức.”
Phùng Quý Hiên trong lòng thầm kêu khổ, thấy Thường Thu bên kia nháy mắt ra hiệu với mình, chỉ có thể gượng cười gật đầu thừa nhận. Tổng cảm thấy Thường Thu không phải đang giúp cậu, rõ ràng là bỏ đá xuống giếng, vì thế không lâu sau cậu thật sự bị báo cáo đè chết…
“Có lòng cầu tiến là tốt.” Cụ Phùng dường như khá hài lòng về điểm này, “Đừng mỗi ngày chỉ biết thay bạn.”
“Ba, lần này con thật lòng.” Phùng Quý Hiên nghe xong vội vàng nói.
“Thật lòng là chuyện tốt, có thể ổn định cũng là chuyện tốt. Công việc bên kia cũng phải làm tốt, đừng có ăn không ngồi chờ chết, đợi lúc muốn ổn định lại không có thành tích gì sao được?”
Thường Tiếu ngồi cạnh Phùng Quý Hiên, nghe Phùng Quý Hiên nói là thật lòng, tâm thoáng nhảy lên, sợ cụ Phùng không đồng ý. Nhưng cụ Phùng không mở miệng nói không đồng ý, cũng không có phản cảm cùng kinh ngạc.
“Thường Tiếu xem như tôi biết rõ, chung quy so với anh lung tung bên ngoài tốt hơn, ổn định lại cũng tốt.” Cụ Phùng lại nói, sau đó chỉ vào Thường Thu, “Thường Tiếu là em Thường Thu, chúng nó hồi bé cũng thường xuyên tới chơi, đừng có vui đùa qua đường, đến lúc đó đừng trách tôi không nói trước, chính Thường Thu cũng sẽ không tha anh.”
“Sẽ không.” Phùng Quý Hiên nghe ba mình mềm giọng, lập tức vui sướng. Thường Tiếu không nghĩ tới cứ nhẹ nhàng thế được chấp nhận, kinh ngạc mở to mắt.
Cụ Phùng nói: “Mấy đứa con nít chúng bây đứa nào đứa nấy đều ương bướng thế, tôi cũng không phải người bảo thủ, thấy chuyện khác người thì ầm ỹ. Thích ai không quan trọng, nhất định đừng để tôi thấy anh hôm nay ôm thư ký ngày mai nuôi tình nhân, lúc đấy cẩn thận tôi đánh gãy chân các anh. Trong nhà cũng không chứa nổi người như vậy.”
Thường Tiếu cả người lâng lâng, mười một giờ mọi người cùng nhau ăn trưa, không khí rất tốt. Mấy anh chị của Phùng Quý Hiên cũng không nghĩ anh quái dị, như trước đây, không khách khí xa lạ. Cụ Phùng trên bàn cơm nói vài câu, bảo chị ba Phùng Quý Hiên đi tìm một bác sĩ tốt tới, chữa bệnh không phải chuyện đùa.
[Bang] [Phỉ Tiểu Phong]: Sắp cơm tối rồi, tiểu Bạch vẫn chưa về
[Bang] [Thích Ăn Đùi Dê Nướng]: Hồi hợp quá hồi hợp quá, sắp sáu giờ rồi
[Bang] [Quân Lâm Thiên Hạ]: Cô hồi hợp khỉ gì, có phải cô đi gặp nhà chồng đâu
[Bang] [Nước Chảy Không Thối]: Bọn tớ đang lo lắng thay tiểu Bạch, hy vọng hết thảy thuận lợi
[Bang] [Xá Sinh Thôn Phật]: Thiên linh linh địa linh linh
[Bang] [Phỉ Tiểu Phong]: Tiểu Lâm tử cậu ra mắt nhà Mười Năm chưa
[Bang] [Mười Năm]: Rồi, tôi cũng đã gặp ba mẹ cậu ấy
[Bang] [Nước Chảy Không Thối]: =O=
[Bang] [Thích Ăn Đùi Dê Nướng]: =O=
[Bang] [Quân Lâm Thiên Hạ]: Nói thừa, bọn tôi là hàng xóm, không phải gặp mỗi ngày là gì
[Bang] [Mười Năm]: Ba mẹ tôi rất thích tiểu Lâm
[Bang] [Xá Sinh Thôn Phật]: móc mũi
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Về rồi đây (^o^)/~
[Bang] [Phỉ Tiểu Phong]: Thế nào!
[Bang] [Thích Ăn Đùi Dê Nướng]: Thế nào!
[Bang] [Nước Chảy Không Thối]: Về rồi!
[Bang] [Xá Sinh Thôn Phật]: Thoạt nhìn rất thuận lợi, tiểu Bạch rất vui vẻ
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Hì hì, rất tốt
[Bang] [Thích Ăn Đùi Dê Nướng]: Ức hự hự hự, viên mãn
[Bang] [Nước Chảy Không Thối]: Lo lắng suốt một ngày, tớ không ăn nổi cơm trưa, giờ phải đi ăn bù
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: ⊙﹏⊙b
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Ách, cám ơn
[Bang] [Quân Lâm Thiên Hạ]: Tiểu Bạch anh quá ngây thơ rồi, trưa Không Thối nói mình ăn một phần sủi cảo chiên một phần mì chay, còn bụng đâu ăn cơm
[Bang] [Xá Sinh Thôn Phật]: Các cậu có điều không biết, lấy sức ăn của Không Thối, ít nhất phải thêm một phần sủi cảo hấp nữa mới đúng
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: =皿=
[Bang] [Phỉ Tiểu Phong]: che miệng cười
[Bang] [Nước Chảy Không Thối]: Mấy người biến đi!
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Đúng rồi, về sau chắc không có nhiều thời gian online
[Bang] [Thích Ăn Đùi Dê Nướng]: Cái chi! Tiểu Bạch muốn vứt bỏ bọn tớ!
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Tôi phải thường xuyên tới bệnh viện kiểm tra, nhưng mỗi ngày sẽ lên, mọi người không cần đợi tôi đi bí cảnh
[Bang] [Quân Lâm Thiên Hạ]: Chữa bệnh cho tốt, chờ anh lên YY ca hát
[Bang] [Nước Chảy Không Thối]: Cuồng M Quân gia hẳn sẽ rất cô đơn
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Ách, cậu ấy so ra thảm hơn tôi
[Bang] [Xá Sinh Thôn Phật]: Có chuyện gì
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Quân gia trước kia trong công ty không quan tâm cái gì, đi làm chỉ chơi game, bắt đầu từ mai phải làm một ông chủ xứng chức, há há
[Bang] [Phỉ Tiểu Phong]: móc mũi mấy cậu đoán xem cuồng M Quân gia có thể kiên trì mấy ngày
[Bang] [Thích Ăn Đùi Dê Nướng]: -_-
Thường Tiếu gần như mỗi ngày đều phải đến bệnh viện, Phùng Quý Hiên bị báo cáo tra tấn sắp điên, cũng may mấy cái như xã giao cậu không phải tham gia nhiều. Mỗi ngày Phùng Quý Hiên đều vội vội vàng vàng hoàn thành phần công việc của mình, sau đó đưa Thường Tiếu đi đón Thường Tiếu về, cả ngày như con quay không ngừng chuyển động.
Để tiện cho việc đưa đón Thường Tiếu, không qua vài ngày Phùng Quý Hiên liền lấy cớ này đón Thường Tiếu đến biệt thự của mình, quang minh chính đại bắt đầu cuộc sống chung sống.
Thời gian Thường Tiếu cùng Phùng Quý Hiên onl game không nhiều, nhưng nếu buổi tối rảnh sẽ lên một chút, bí cảnh một cái. Đôi lúc mệt thì bỏ luôn bí cảnh, ngồi trong bang nói chuyện phiếm.
Trò chơi update rất nhanh, mới vài ngày không onl đã có chút thay đổi.
[Bang] [Thích Ăn Đùi Dê Nướng]: Mợ nớ khinh công không dễ, chết rồi
[Bang] [Gãy Chân Bảo-Nước Chảy]: Ai dám so khinh công với tớ! Ai dám so với tớ!
[Bang] [Phỉ Tiểu Phong]: Ai bảo luyện thêm Đường Môn chi
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Khinh công Tàng Kiếm dễ dùng lắm
[Bang] [Quý Hiên]: Tại sao của Thiên Sách nhìn như khỉ? Nhảy cũng không cao
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Phụt
Trong game mới ra khinh công, sau đó lại có hoạt động, qua một thời gian thì ra thêm cưỡi đôi. Giáng Tuyết Bạch Đầu cùng Phùng Quý Hiên bắt đầu mỗi ngày online liền cùng cưỡi ngựa ân ái, muốn sưu tầm tất cả các loại thú cưỡi đôi.
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Chúng ta đi Danh Kiếm để tặng điểm sao
[Bang] [Phỉ Tiểu Phong]: Ừ, chúng ta là đội ngũ nằm chết
[Bang] [Thích Ăn Đùi Dê Nướng]: Nhưng sao chúng ta chẳng đánh được lấy một cái
Trò chơi vừa ra Đại Hội Danh Kiếm, chính là PVP, mọi người mỗi tuần đều đi vs lần, nằm chết ăn điểm. Mỗi lần đi vào chưa tới mười giây đã bị diệt sạch, ngoại trừ Quân gia của Phùng Quý Hiên. Trang bị của Quân gia rất tốt, thêm thao tác không tệ. Song đừng vọng tưởng lấy một địch năm, cho nên mỗi lần đều là Quân gia bị hội đồng đến chết…
[Bang] [Quý Hiên]: Tôi thấy thật mất mặt
[Bang] [Nước Chảy Không Thối]: Mợ nớ cười chết mất, vừa rồi tên kia tới hội đồng cuồng M Quân gia
[Bang] [Nước Chảy Không Thối]: Họ quá ngốc, đánh cả phút vẫn không chết
[Bang] [Phỉ Tiểu Phong]: Quân gia, lần sau cậu cứ đứng im cho họ đánh đi, có thể tiết kiệm thời gian
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Thật đáng thương
[Bang] [Quý Hiên]: …
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Tôi muốn nói…
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Hôm nay chúng ta đã gặp đội kia năm sáu lần, cảm thấy thật…
[Bang] [Thích Ăn Đùi Dê Nướng]: Móa, tớ cũng không phát hiện, đây là duyên phận
[Bang] [Phỉ Tiểu Phong]: Nghiệt duyên!
[Bang] [Quân Lâm Thiên Hạ]: Mấy người vẫn chưa chết đủ sao, đừng quên ngày kia offline, mai phải lên xe sao không nghỉ sớm chút
[Bang] [Xá Sinh Thôn Phật]: Rồi rồi rồi, lần offline này cuối cùng tớ có thể tới, tiểu Bạch tớ tới đây, cầu vùi ngực
[Bang] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Hô hô
[Bang] [Quý Hiên]: Vợ tôi cũng dám đùa giỡn, Dương Châu cắm cờ
Offline lần hai, đã cách hơn một năm, Thường Tiếu cũng đã sống cùng Phùng Quý Hiên một năm. Offline hôm nay vẫn vào thứ bảy, Phùng Quý Hiên nói phải đi gặp khách hàng, sáng sớm đã ra ngoài, giữa trưa qua tìm bọn họ.
Thường Tiếu ngồi xe tới quảng trường, vẫn hẹn nơi ấy, nhưng năm nay mùa đông lãnh hơn rất nhiều, cảm giác mặt bị gió thổi đau buốt, đầu gối cứng ngắc.
Thường Tiếu đến sớm, chưa tới mười một giờ, anh vừa xuyên qua quảng trường thì thấy một bóng dáng quen thuộc. Lần trước cũng ở nơi này gặp Nước Chảy Không Thối, Nước Chảy Không Thối không biết anh, còn tìm anh hỏi đường. Lần này cũng nơi ấy, Nước Chảy Không Thối hiển nhiên lại lạc đường, vòng vo vài vòng, không biết đi đâu.
“Nước Chảy.”
Nước Chảy Không Thối cầm di động chuẩn bị gọi hỏi, chợt nghe “Nước Chảy”, không kịp phản ứng, chờ người nọ chạy tới gọi lần nữa, cô mới quay đầu lại, đầu vừa quay quả thật vui sướng nhảy dựng lên.
“Tiểu Bạch!?” Nước Chảy Không Thối gào to, cô quá mức kích động, người qua đường đưa mắt nhìn cũng không thèm để ý, ôm lấy Thường Tiếu, hai người mặc rất nhiều, như hai quả cầu tuyết, “Tiểu Bạch, anh vừa gọi em?! Anh có thể nói chuyện, cứu mạng, không phải mơ đúng không.”
“Nước Chảy, đi bên này.” Thường Tiếu mỉm cười, sau đó lại gọi cô lần nữa, chỉ chỉ phía trước, ý bảo đi bên này.
Nước Chảy Không Thối vui sướng đi theo anh, một đường kích động vô cùng. Nhìn thấy một đám người phía trước liền đánh tới, câu đầu tiên là, “Tiểu Bạch nhà chúng ta đã có thể nói, giọng rất hay, hôm nay thật sự là một ngày may mắn.”
Mọi người lập tức như nổ nồi, Thích Ăn Đùi Dê Nướng cùng Xá Sinh Thôn Phật vây quanh Thường Tiếu. Thường Tiếu hơi xấu hổ, dù cổ họng đã khôi phục rất tốt, cũng có thể nói chuyện bình thường, nhưng anh vẫn cứ thấy giọng mình là lạ.
“Chào mọi người.” Thường Tiếu ho nhẹ một tiếng, âm thanh không lớn không nhỏ.
“Cứu mạng, thật êm ái, trái tim của tớ bỗng chốc bị hòa tan.”
“Thật đáng yêu.”
“Thật mềm thật êm!”
“Cuồng M Quân gia đến kìa.”
Thích Ăn Đùi Dê Nướng là người đầu tiên thấy xe Phùng Quý Hiên. Rất nhanh chiếc xa dừng trước mặt mọi người, Phùng Quý Hiên từ trên xe bước xuống, cầm trong tay một bó hoa hồng lớn gần như che khuất cả nửa người trên, sau đó đi đến trước mặt Thường Tiếu, “Tiếu Tiếu, tặng anh.”
“Cám ơn.” Thường Tiếu có chút xấu hổ, mỉm cười.
“Quân gia cậu chẳng có ý gì mới, lần trước cũng thế.” Nước Chảy Không Thối ồn ào.
Phùng Quý Hiên nhíu mày, nói: “Là vì cô quá ngốc, không thấy được tâm ý của tôi.” Nói xong chỉ lên một cái thẻ nhỏ trên bó hoa hồng.
Thường Tiếu lúc này mới chú ý giữa đám hoa hồng có một thẻ nhỏ, hình trái tim màu đỏ, trên một đống hoa hồng thật không mấy nổi bật. ở góc thẻ có một lỗ nhỏ, trên đó buộc một sợ dây lụa đỏ, dây lụa đỏ rũ thẳng xuống trong khe hở của những đóa hoa.
“Tiếu Tiếu, kéo lên xem xem.”
Thường Tiếu gật đầu, đưa tay kéo thẻ lên, sợi dây đỏ rất dài, cảm giác như không có điểm cuối. Chờ đến cuối đầu thì thấy trên dây xuyên qua hai chiếc nhẫn bạc. Kiểu dáng nhẫn rất trang nhã, làm bằng bạch kim, bên trên khảm một viên kim cương không lớn.
“Thích không?” Phùng Quý Hiên lấy nhẫn đeo vào tay anh, hỏi.
“Thích.” Thường Tiếu kinh ngạc mở to mắt, nhẫn rất vừa, anh đương nhiên cực kỳ thích.
“Mợ nớ thế này quá lãng mạn, GATO.”
“Móa, không phải chứ, đây tính là cầu hôn giữa đám đông?”
“Bây giờ nên hôn một cái, nhanh hôn sâu!”
“Điện thoại sẵn sàng, cầu chụp hình.”
“Sai rồi! Tiểu Bạch vẫn chưa đeo nhẫn cho Quân gia mà, đeo rồi hôn!”
=================
Mấy hôm phải đưa lap-chan đi bệnh viện, thật đau lòng, đến giờ vẫn chưa sửa tốt.
Dù sao thì, hoàn rồi tung bông~