Phùng Quý Hiên thật sự không biết nói gì, nhìn đối phương xin lỗi, muốn sinh khí cũng không được. Nhìn biểu tình trong kênh đội ngũ, hắn cảm thấy đối phương thật tội nghiệp …… Đánh một câu “Không quan hệ”, hai người lại tiếp tục xung phong về phía trước.
Tối hôm nay tuy rằng hắn chỉ chết có một lần, thế mà sư phụ chết đến những hai lần, Thiên Sách Phủ địa hình bằng phẳng, cư nhiên thoáng một cái liền không thấy bóng, sau đó ngã chết ………… thật không biết Tàng Kiếm này mãn cấp kiểu gì. Nhưng sư phụ này tuy ngốc một chút cũng không có gì, kêu đến thì đến, giúp nhiệm vụ giúp phụ bản, chưa bao giờ nói những lời vô nghĩa.
Hắn chơi Kiếm Tam cũng chỉ vì Tôn Mẫn, bạn gái ồn ào đòi hắn chơi chung, lúc đầu chỉ tỏ vẻ hứng thú một, chơi thử ngày rồi nói sau. Vừa mới tạo acc, A Mẫn ở tân thủ thôn đã bái được sư phụ, bị sư phụ dụ dỗ đi thăng cấp. Acc nam này của hắn không ai cần, cứ tưởng sẽ không thăng cấp nhanh, nào ngờ mình của bị người dụ dỗ, nhận được lời mời làm đồ đệ.
Phùng Quý Hiên nhìn khung hảo hữu bên cạnh, bên trong danh tự Thủy Tinh Đồng Thoại vẫn sáng, cấp , so với mình thấp cấp. Xem ra vẫn là tiểu sư phụ tận trách chức hơn một chút.
Đóng khung hảo hữu, giữa màn hình liền hiện ra một khung đối thoại….. Tiểu quân gia đã chết……
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Cậu lại chết nữa?!
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Xin lỗi tôi không thấy chỗ đó có Chỉ Lang……
Tiểu Quân gia trên mặt đất nằm nửa ngày, Giáng Tuyết Bạch Đầu trước tiên đem Boss Diệp Vô Tâm đẩy ngã, sau đó liền giết Chỉ Lang đánh lén hắn, đứng dậy chuẩn bị mở rương.
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]:…… Không quan hệ, kỳ thật tôi cũng không thấy.
Thường Tiếu có loại xúc động muốn đập đầu vào tường, thật sự là một đường đánh một đường chết, mới đánh con Boss đã khiến đồ đệ chết hai lần. Không cần người khác nói, cậu cũng cảm thấy mình rất ngu, hạ quyết tâm, lát nữa Phùng Quý Hiên logout, nhất định phải lên mạng tìm hiểu các phụ bản một lần, miễn cho ngày mai lại tiếp tục như vậy. Cậu còn muốn để lại hình tượng sư phụ cao lớn trong lòng hắn……
Đến Boss cuối, Quý Hiên chết trực tiếp thoát phụ bản. Boss cuối là một tiểu loli, có chiêu quần công có thể đem mấy acc máu giấy giết chết, nhưng phía trước có một cột băng, chỉ cần dựng lên là có thể tránh tổn thương.
Quý Hiên chưa đi phụ bản tất nhiên không biết, Giáng Tuyết Bạc Đầu cũng không biết, cậu hoàn toàn không nhìn thấy cây cột băng gì cả. Vì thế boss vừa xuất chiêu, tiểu quân gia liền lừng lẫy ……
Giáng Tuyết Bạc Đầu công kích rất thấp, tiểu boss loli kia vẫn còn trạng thái vô địch, vì thế thái điểu phải dập ba lần kỹ năng lên tiểu loli kia mới đem nó giết chết, cũng may cậu đã cấp , phòng thủ vẫn cao có thể chống đỡ được.
Thường Tiếu buồn bực muốn chết, truyền tống đi ra ngoài, Quý Hiên đứng ngay cửa đang hồi huyết.
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Chúng ta có vào nữa không?
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]: Vậy lại đi lần nữa
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Nga nga, hảo
Giáng Tuyết Bạc Đầu cưỡi ngựa nhảy nhảy vào, tiến vào mới phát hiện không thấy bóng dáng Diệp Phương Trí, đi một vòng, Diệp Vô Tâm cùng tiểu loli cũng không có.
Chẳng lẽ không xuất hiện cái mới sao……?
Thường Tiếu sửng sốt nửa ngày, mang tiểu quân ra thoát phụ bản, ở bên ngoài ngồi năm phút đồng hồ, sau đó lại vào trong, nhưng mấy con boss vẫn không có xuất hiện.
Kỳ thật trò chơi có chỉ bí cảnh võ lâm, mỗi lần làm xong phải thiết trí lại, như vậy boss chết mới có thể hồi sinh, không làm sẽ không xuất hiện boss mới. Rõ ràng Thường Tiếu không biết, một Tàng Kiếm mang theo tiểu quân gia tại cửa phụ bản Trùng Kiếm đi vòng vòng NPC nửa tiếng. Cuối cùng Quý Hiên logout đi ngủ ……
Thường Tiếu cảm thấy cực kỳ thất bại, mặc dù buồn ngủ, mắt đều mở không lên vẫn mở máy tính, lên mạng tìm kiếm cách hạ phụ bản. Trước tìm kiếm phụ bản Trùng Kiếm, sau khi xem xong mới bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó cái gì Thiên Xưởng a, Tam Tài Trận a, Linh Tiêu a đều xem hết một lần, lúc này mới chịu đi ngủ.
Thường Tiếu mắt đã mở không lên, nằm trên giường nhưng không ngủ được, trong đầu hỗn loạn toàn là hình ảnh trò chơi, đến cậu cảm thấy mình sắp thần kinh đến nơi rồi ……
Buổi sáng ngày hôm sau Thường Tiếu không phụ sự mong đợi của mọi người dậy trễ. Quên bật báo thức, vừa mở mắt đều đã giờ rưỡi…… Thường Tiếu mở to hai mắt lập tức ngồi dậy, nhanh chóng bò xuống giường đi rửa mặt, mặc quần áo cầm theo áo khoác chạy ra ngoài.
Thường Tiếu mệt đến thở hổn hển, chạy một mạch xuống lầu đứng tại nhà ga chờ xe, cư nhiên vẫn mệt muốn nhắm mắt ngủ. Híp mắt, vừa xoay đầu liền nhìn thấy quán cà phê phía sau có người quen, phi thường quen — Phùng Quý Hiên.
Quán cà phê bên ngoài được trang trí bằng thủy tinh, đứng từ đây thấy rất rõ, hơn nữa Phùng Quý Hiên ngồi ngay bàn cạnh cửa, đối diện là một cô gái, nhìn qua chỉ khoảng hai mốt hai hai tuổi. Thường Tiếu gặp qua vài lần, tựa hồ tên là Tôn Mẫn, bạn gái mới của Phùng Quý Hiên.
Thường Tiếu nhăn mũi,nhíu nhíu mày, buồn ngủ tập tức biến mất, trong lòng nghĩ cô gái Tôn Mẫn thật sự không đẹp, tuy là mắt to miệng nhỏ, nhưng gương mặt quá lớn…… Được rồi, kỳ thật là cậu có vài phần ghen tị.
Cách một tấm thủy tinh Thường Tiếu không nghe được bọn ho nói cái gì, nhưng vừa nhìn liền biết Tôn Mẫn đang không vui, lông mày nhướng lên, mi tâm có vài nếp nhăn. Ngược lại Phùng Quý Hiên đối diện rất thờ ơ. Đến khi Tôn Mẫn dường như muốn khóc, đẩy bàn đứng lên, cà phê trên bàn bị chấn động rơi xuống dính lên người Phùng Quý Hiên.
Thường Tiếu rụt cổ, cả người Tôn Chính như muốn dán vào thủy tinh. Tôn Mẫn đứng lên liền ra khỏi quán cà phê, Thường Tiếu nhìn cô ta giận dữ đi khỏi, không thể không nói, cậu có chút sung sướng khi người gặp họa ……
Nhưng còn chưa kịp cười trộm, Phùng Quý Hiên nhìn lên, hai người vừa lúc chạm mắt nhau. Phùng Quý Hiên trong mắt vốn có chút không kiên nhẫn, nhìn thấy cậu cảm thấy quen mắt nhưng nghĩ không ra, rất nhanh liền cười với cậu.
Thường Tiếu nhất thời choáng váng, như bị ai đó đập một gậy, cả người lâng lâng, cũng cười cười nhưng nụ cười có chút cứng ngắc.
Phùng Quý Hiên thanh toán tiền liền đi ra, quần áo bị dơ một mảnh, đương nhiên là cà phê không thể lau “Anh là em trai của Thường Thu phải không? Tôi còn nghĩ sao nhìn anh trông quen mắt.”
Thường Tiếu cười có điểm cứng ngắc, trong lòng có chút cao hứng lại cảm thấy không thoải mái, thực ngoan ngoãn gật đầu.
“Đã giờ phút rồi, bây giờ anh không đi sẽ muộn đó.” Phùng Quý Hiên nhìn nhìn đồng hồ, lại nhìn người đang cúi đầu kia.
Thường Tiếu mạnh mẽ nhấc đầu, lúc này mới nhớ đến mình đã muộn mà còn đứng đây xem náo nhiệt, mặt đầy biểu tình “=.=”.
Phùng Quý Hiên nhìn cậu ngốc ra, có điểm buồn cười “Xe tôi để ở đối diện, muốn quá giang không?”
Thường Tiếu theo bản năng lắc đầu, lắc đến đầu choáng váng.
“Vậy anh nên chạy theo đi a.” Phùng Quý Hiên nhướng mi, nâng nâng cằm.
Thường Tiếu lập tức nhìn sang, xe buýt hai tầng bên ven đường đã muốn đóng cửa chạy thật xa, thật sự là muốn theo cũng theo không kịp……
Mà Phùng Quý Hiên đứng bên cạnh cười nhẹ sau đó lấy chìa khóa đi sang đối diện mở cửa chui vào.
Võng du chi cư tâm bất lương –