Kiều Dĩ Hàng bận rộn làm album tiếp theo đến mức đau đầu. Mắt thấy ca khúc thu xong bỗng dưng nhảy ra một kẻ kêu ca khúc là do hắn viết, bị người ăn cắp.
Việc này vừa rò ra liền khiến công ty đĩa nhạc cùng Y Mã quan tâm. Ai cũng không đoán được đĩa còn chưa ra đã thấy xì-căng-đan xuất hiện trên mặt báo.
Vì vậy công ty đành mời người soạn nhạc đến đối chất. Hai người ai cũng nói mình có lý. Mơ mơ màng màng mất nửa ngày, Kiều Dĩ Hàng cũng hiểu được. Bài hát là do cả hai người hợp tác nhưng không ai đề tên, chỉ là một người nhanh chân, một người chậm mà thôi.
Thực sự ca khúc đó không tồi. Lúc trước Kiều Dĩ Hàng chỉ nghe một lần liền chọn nên hiện tại phải bỏ hắn có chút nuối tiếc. Cuối cùng ba bên đàm phán, hai người đồng sáng tác quyết định chia mỗi người một nửa thù lao nên sự việc mới êm đẹp. Bất quá vấp phải chuyện như vậy mà mọi việc đình lại, ngày ra đĩa ngày càng gần. Kiều Dĩ Hàng phải ra sức tham gia đủ loại chương trình để quảng bá, thời gian chơi game tự nhiên càng ít. Lúc đầu là mỗi ngày một hai giờ, sau đó thì hai ngày một giờ, rồi thì năm sáu ngày không lên… Mỗi lần login cũng rất ít khi trêu chọc Chiến Hồn Vô Cực. Thực tế thì ngay cả cọ kinh nghiệm cũng khiến hắn mệt mỏi rã rời.
Thẳng đến khi album được phát hành, hắn ngồi ở Y Mã ngóng chờ tin tức.
Lúc mới gia nhập làng giải trí, ngày ra đĩa hắn phải đến đài phát thanh hay đài truyền hình hoặc công ty bách hóa biểu diễn, ký tên, giao lưu với fan nhằm đẩy mạnh tiêu thụ. Bất quá từ đĩa đơn thứ ba, công ty nhận thấy lượng fan càng ngày càng nhiều, khó đảm bảo được an toàn nên đành dừng lại. May là fan của hắn đều rất thông cảm.
Cao Cần nhìn hắn lượn qua lượn lại không nhịn được mà mở miệng: “Ngươi còn định lượn qua lượn lại đến bao giờ hả?“
Kiều Dĩ Hàng đáp: “Giảm thiểu lo lắng.“
“Ngươi rất lo lắng?“ Cao Cần nhíu mày.
Kiều Dĩ Hàng thừa nhận: “Ra mắt lâu như vậy nhưng mỗi lần phát hành đĩa ta đều rất lo lắng.“
“Nếu thất thu lo lắng vô dụng.“ Cao Cần tiếp tục xem tài liệu.
Kiều Dĩ Hàng bất mãn nói: “Cao đổng, ngài không thể nói vài câu cổ vũ sao?“
Cao Cần nói: “Trên đời này có rất nhiều người cuồng nhiệt hoặc được nghe nhiều lời cổ vũ, có thật nhiều ước mơ tốt đẹp cuối cùng không tiếp nhận được hiện thực tàn khốc mà trực tiếp đi tìm cái chết.“
Kiều Dĩ Hàng tức giận nói: “Ngài giống như nói ta sắp đi nhảy lầu không bằng.“
“Phải nhớ kỹ vết xe đổ của Cam Cố Bằng.“
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên nện hai tay lên bàn làm việc, cẩn thận thăm dò: “Cam Cố Bằng thật sự là tự sát?“
Cao Cần ngẩng đầu, híp mắt quan sát hắn: “Ngươi chuẩn bị nói cho ta là do ngươi giết?“
“Nếu như là ta, ta nhất định sẽ không nói cho ngươi.“
“Nếu ngươi nói cho ta, ta cũng nhất định không tin.“
Kiều Dĩ Hàng giật mình nói: “Ngươi tin tưởng ta như vậy sao?“
Cao Cần nói: “Ta không tin vào chỉ số thông minh của ngươi.“
Kiều Dĩ Hàng: “…“
Điện thoại reo.
Cao Cần liếc mắt: “Nghe đi.“
“Lỡ như không phải lượng tiêu thụ của album…“ Nhìn đồng hồ hẳn là phải có số liệu rồi.
Cao Cần nhíu mày: “Vậy để ta nghe.“
Kiều Dĩ Hàng thực sự bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của chính mình. Hắn nhấc điện thoại, tự giới thiệu rồi im lặng nửa ngày.
Cao Cần tuy đang nhìn chằm chằm tài liệu nhưng ánh mắt không có dịch chuyển.
Qua một lúc, Kiều Dĩ Hàng dập điện thoại, sắc mặt không tốt lắm.
“Thất thu?“ Cao Cần buông tài liệu, thân thể ngửa ra sau tựa vào lưng ghế.
Môi Kiều Dĩ Hàng run lên, đang muốn mở miệng thì đã thấy Cao Cần gật đầu nói: “Không có gì lạ. Quy củ cũ thôi.“
“…“ Kiều Dĩ Hàng không phục nói, “Sao ngài biết?“
“Diễn xuất quá tệ.“
“…“ Kiều Dĩ Hàng thất vọng, “Ta đây cũng không thể uống sâm-banh.“
Cao Cần nói: “Không tốt sao?“
“Tốt. Mỗi lần ngài đều tổ chức tiệc mừng công, hại ta mỗi lần đều bị mọi người mời rượu, lại phải uống hết.“ Người nhiều như vậy, hắn cũng không muốn uống nhiều nên mỗi lần chỉ có một chén nhỏ mà thôi. Bỏ qua việc đó, phiền muộn nhất chính là mỗi lần nhắc tới, mọi người đều khen sâm-banh của Cao đổng uống thật ngon.
—- tuy rằng đúng là do Cao Cần mua nhưng đó là phần thưởng của hắn a!
Cao Cần đan tay vào nhau: “Ta có thể nghĩ là do ngươi keo kiệt không?“
“Không, ngài có thể coi như thăng cấp.“ Kiều Dĩ Hàng hắng giọng nói, “Album của ta một ngày lập kỷ lục mười hai vạn.“
Lông mày Cao Cần nhíu lại càng chặt.
Kiều Dĩ Hàng không nén được đắc ý.
Cao Cần nói: “Hai chai sâm-banh.“
“…“
Hai chai sâm-banh tự nhiên là bị uống hết trước khi hắn đem về nhà, sau còn bị mời uống không ít rượu vang đỏ.
Tửu lượng hắn không tệ nhưng lần này mọi người có chút điên cuồng nên khi về đến nhà, bước chân của hắn cũng lảo đảo. Đồ đạc trong nhà cũng lảo đảo, lảo đảo….
Vất vả tìm được sô pha, hắn đặt mông nằm xuống bất động. Mi mắt không mở nổi nhưng trong đầu vang lên tiếng hò reo. Đầu tiên là tiếng mọi người trêu đùa ở tiệc mừng công, ngay sau tiệc giám đốc công ty đĩa không ngừng vỗ vai hắn, ghé tai hắn nói: “Ngươi yên tâm. Ngươi có tiền đồ. Cố gắng nỗ lực lên, biết không?“ Hắn trả lời thế nào cũng không nhớ rõ nữa nhưng thân thể như lơ lửng, bay mãi đến một nhai đạo cổ xưa thì tiếng nhạc khởi động game vang vọng mãi trong tai hắn.
Ý thức từ từ mờ đi….
Mơ hồ như có ai đang gào thét…
Thế nhưng hắn không nghe rõ nội dung.
—-
Hắn là vì đông lạnh nên mới tỉnh lại.
Tỉnh lại thì mới phát hiện cửa thông ra ban công vẫn đang mở, gió thổi vù vù vào phòng.
Hắn cử động cánh tay cứng ngắc, chậm rãi ngồi dậy. Ảnh hưởng của rượu vẫn còn, đầu rất đau như có ai nện búa vậy.
Kiều Dĩ Hàng đứng lên, lảo đảo đi đóng cửa rồi nhảy vào phòng tắm. Lúc trở ra thì đã thanh tỉnh nhiều lắm, hắn pha chút mật ong với nước nóng, uống từng ngụm từng ngụm.
Uống hết cốc nước cư nhiên đã năm giờ bốn mươi.
Máu chơi game lại rục rịch nổi lên.
Tâm động không bằng hành động, hắn rất nhanh ngồi vào máy.
Vài ngày mới được mở máy. Nghe tiếng máy khởi động, hắn có cảm giác tìm được cảm giác thân thuộc ở nhà.
Vừa lên game quả nhiên thấy Chiến Hồn Vô Cực đang onl.
Hắn nhanh chóng gửi tin —
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: O(∩_∩)O ta tới rồi đây.
Thật lâu không thấy hồi âm.
Hắn đại khái là đang làm phụ bản đi, tự đi làm nhiệm vụ của mình vậy.
Khoảng mười phút sau, hồi âm tới.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: lại không ngủ?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: mới dậy.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: …
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi rốt cuộc làm nghề gì? Sao thời gian luôn lộn xộn như vậy.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ta mất ngủ.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: mộng xuân?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: không.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: vậy là có bất mãn.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: -_-||| tư tưởng ngươi thật quá thấp kém.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ân. Đầu năm nay đều thịnh hành tư tưởng cao thượng, hành vi thấp kém.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ngươi ở đâu?
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: đánh Pikachu. Ngươi?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ở trong thành nhận nhiệm vụ.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: cấp bao nhiêu rồi?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: năm mươi mốt.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi là rùa hả? Cứ như vậy đến khi nào mới lên được cấp sáu mươi hả?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: khi đến cấp năm mươi chín.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: đừng khua môi múa mép.Cho tọa độ, ta đến.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ân. O(∩_∩)O
Chiến Hồn Vô Cực vừa chạy tới thì phát hiện Tiểu Thuyền đang dựng gian hàng.
Trương Tri nhìn vật phẩm Tiểu Thuyền bán, đầu đầy hắc tuyến.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: đừng bán vội. Đi theo ta.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) không được. Phải bán đi mới được.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi dựng gian hàng làm cái gì chứ! Đem lục lam trang làm như bạch trang mà bán hả?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ta nhớ giá NPC ra mà.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: …
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: sao ngươi không tìm NPC mà bán? Ngồi ngây ngốc ở đây làm gì?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) đường xa.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: …
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: dọn lại đi! Ta mua!
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: không bán.
Tiểu Thuyền lại đặt mông ngồi lại trên mặt đất.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: tại sao?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: mấy thứ này … đều là trang bị cấp thấp, không phải ta không mặc được, cũng không muốn lấy tiền của ngươi. Chỉ là ta nghèo, muốn mua dược nên đành bán đi thôi.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: -_- ta có tài khoản khác chuyên bán đồ lặt vặt. Yên tâm, ta sẽ không thiệt.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: được rồi, ngươi đừng gạt ta.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: -_-||| yên tâm! Hôm nay cũng không phải ngày học tập Mạnh Thường Quân.
Không biết là vận tốt hay vận xấu mà đến bây giờ Tiểu Thuyền vẫn chưa bán được đồ.
Chiến Hồn Vô Cực gửi đơn xin giao dịch.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: thả trang bị vào, kích đồng ý.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: nga.
Tiểu Thuyền thả một cái quần màu lục cấp ba mươi, sau đó kích đồng ý.
…
Trương Tri nhanh tay kích gửi đi, sau đó phát hiện bi kịch của hắn.
Hắn gửi đi ngũ kim để mua trang bị, không phải chỉ cần một cái quần tối đa trị giá ba mươi tám bạc.