Điện thoại di động bỗng rung lên khiến Kiều Dĩ Hàng giật mình. Hắn liếc mắt. Là số của Cao Cần.
Hắn tắt loa sau đó giả vờ hữu khí vô lực nhận điện thoại.
Giọng Cao Cần thần thanh khí sảng vang từ đầu dây bên kia, “Chuẩn bị đi, mười phút nữa ta đến.“
“A?“ Đến? Từng dây thần kinh của Kiều Dĩ Hàng đều run lên, “Giờ ta có muốn mời khách cũng không thể xuống bếp được.“
Cao Cần nói: “Yên tâm, trước khi ta chán ghét nhân thế thì ngươi sẽ không phải phiền não vì việc này.“
“… Vậy ý ngài là?“
“Chút nữa tới trường quay.“
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy đau đầu, “Trường quay? Có điều tay ta…“
“Đạo diễn đã kêu biên kịch sửa lại kịch bản rồi.“
“Vậy nên?“
“Vậy nên tay của Cô Duẫn Hạo cũng không cẩn thận mà bị trật khớp.“ Cô Duẫn Hạo là tên nam chính của “Cây hạnh phúc“.
Đối với năng lực thích ứng đến cực đại của đạo diễn Kiều Dĩ Hàng không còn phản ứng gì ngoài há hốc mồm.
“Còn tám phút.“ Cao Cần lười biếng nói.
Ba.
Kiều Dĩ Hàng dập điện thoại.
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: ta phải đi làm rồi.
Chiến Hồn Vô Cực:?
Chiến Hồn Vô Cực: không phải là được nghỉ sao?
Tiểu Thuyền: bạn gái đào hôn.
Tiểu Thuyền: của ông chủ.
Chiến Hồn Vô Cực: -_-|||
Tiểu Thuyền: vậy nên tâm tình ổng hiện giờ rất không tốt, nhân viên phải lập tức đi làm.
Chiến Hồn Vô Cực: …
Kiều Dĩ Hàng cũng chẳng quan tâm lý do mình bịa có kỳ quặc, có ngu ngốc thế nào liền lập tức logout. Thực ra nhân sinh kỳ quặc là chuyện thường. Chuyện trật khớp tay mà vẫn phải đóng phim cũng là mới nghe lần đầu.
Tám phút đối với người bình thường đừng nói thay quần áo, tắm cũng dư dả nhưng Kiều Dĩ Hàng không phải người bình thường. Hiện giờ hắn đang là người tàn tật, việc đó tưởng như lấy mạng của hắn vậy. Từ đêm qua hắn đã nghĩ, không cử động được một cánh tay mà vẫn thay quần áo tốt quả thực là một nghệ thuật.
Chờ tiếng chuông di động vang lên lần nữa thì vừa vặn tám phút ba mươi giây.
Hắn chỉnh lại trang phục, thở phào nhẹ nhõm tiếp điện thoại.
Cao Cần nói: “Xuống lầu.“
Sớm biết là không lên thì hắn đã chẳng gấp đến vậy.
Kiều Dĩ Hàng lúc này mới nhớ lại cái lý do ly kỳ hắn nói với Chiến Hồn Vô Cực. Hay là… lần sau login nên ba hoa thêm tỷ như bạn gái ông chủ kỳ thực có mối tình đầu là một người bạn thanh mai trúc mã nhưng vì áp lực từ gia đình… Chí ít nghe đỡ ngu ngốc.
Xuống lầu thì không thấy chiếc Ferrari Cao Cần hay lái đâu mà là một chiếc Rover Land lạ.
Hắn hơi giật mình. Mở cửa sau, người ngồi trong càng khiến hắn giật mình hơn nữa.
“Liên Giác Tu…“ Kiều Dĩ Hàng nói xong mới nhận ra gọi thẳng tên người khác như vậy có chút bất lễ liền thêm vào một câu, “Đại Đạo?“
Cao Cần nói: “Ta cũng hiểu hắn hẳn là bị đả đảo.“
Nhan Túc Ngang nói: “Ta nghe là đạo tặc.“
Mặt Kiều Dĩ Hàng biến thành chữ 囧囧 bước lên xe.
Liên Giác Tu vỗ vỗ vai hắn, cười tủm tỉm: “Không cần câu nệ. Ta là người rất hiền hòa.“
Nhan Túc Ngang chen vào: “Ngươi nói thế mà không thấy lương tâm bất an sao?“
“Ta với ngươi hợp tác nhiều năm như vậy chưa bao giờ thấy lương tâm bất an. Nói thế có gì khiến lương tâm bất an?“
“Ta rút lại lời lúc nãy.“ Nhan Túc Ngang nói, “Ta đáng ra nên hỏi ngươi có lương tâm hay không mới đúng.“
Cao Cần nhìn thấy Kiều Dĩ Hàng vẻ mặt mờ mịt, giải thích cho hắn: “Đạo diễn phim mới của ngươi là hắn.“
Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc.
Liên Giác Tu tuyệt đối là đạo diễn số một trong nước; hơn nữa mấy năm nay hắn tập trung phát triển sự nghiệp ở nước ngoài. Có thể nói, trong số những đạo diễn trong nước, hắn là người có danh tiếng nhất trên thế giới. Hắn cùng Nhan Túc Ngang vốn nổi danh là cặp hợp tác bạch kim. Chỉ cần là phim của bọn họ thì không cần lo doanh thu phòng vé cùng giải thưởng. Lẽ nào nam diễn viên chính lần này là Nhan Túc Ngang?
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của hắn, Cao Cần nói: “Đúng thế. Bất quá ngươi là nam thứ ba.“
Liên Giác Tu chen vào: “Nam thứ ba trên danh nghĩa thôi. Ta đảm bảo số cảnh của ngươi sẽ bằng Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân.“
Nhan Túc Ngang cười lạnh: “Làm nền chứ gì?“
Khí thế của Liên Giác Tu nhất thời trầm xuống, “Chuyện đó ngươi còn muốn ghi hận bao lâu nữa?“
Hồi đó, Liên Giác Tu mới chỉ là tay mơ còn Nhan Túc Ngang đã là ca sĩ có chút danh tiếng. Một ngày, Liên Giác Tu tìm hắn nói cái gì mà mong muốn hắn đến làm khách mời. Hắn không hiểu rõ nên nhận lời cuối cùng phát hiện ra mời hắn thực ra là để làm nền, đứng cùng với đạo cụ. Nguyên nhân là do kinh phí làm phim ít, không đủ để mời sao lớn nhưng bên đầu tư lại đòi phải luôn có mặt sao đang nổi. Vậy nên mới mời hắn.
“Cái này phải xem ngươi sống bao lâu.“ Nhan Túc Ngang nói.
Liên Giác Tu sờ sờ mũi: “Sau đó không phải ta đã cho ngươi đóng vai chính đó sao?“
“Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn ta ngươi đã nói gì không?“
Liên Giác Tu nhìn đèn giao thông, “Không nhớ rõ.“
“Lớn được như ngươi chắc mệt nhọc trắc trở lắm.“ Nhan Túc Ngang dằn mạnh từng chữ.
“…“ Liên Giác Tu yếu ớt phản bác lại, “Đó là ta khen ngươi anh tuấn a.“
“Những lời khen đó vẫn thúc giục ta đến tận bây giờ.“
Liên Giác Tu thấy Kiều Dĩ Hàng vẫn nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?“
Kiều Dĩ Hàng nói: “Không có gì. Ta chỉ nghĩ xem trưởng thành như ta là mệt nhọc trắc trở hay không trắc trở?“
Liên Giác Tu đáp: “Ngươi nên tự hỏi mình, đến tột cùng là ngươi muốn trắc trở hay muốn không trắc trở?“
Kiều Dĩ Hàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Coi như ta chưa hỏi.“
Nói chuyện mấy tào lao trên đường như vậy khiến quan hệ giữa Kiều Dĩ Hàng và Liên Giác Tu thân thiết thêm không ít. Hơn nữa từ lời nói của bọn hắn, hắn cũng hiểu được phần nào phong cách quay phim của Liên Giác Tu. Bởi vì… hiểu nên sau khi xuống xe, hắn len lén nói với Cao Cần: “Ta có thể không đóng phim không?“
Cao Cần nói: “Có thể.“
Kiều Dĩ Hàng vừa nhìn biểu tình của hắn biết ngay hắn còn có câu sau vậy nên thay hắn nói tiếp: “Thế nhưng…“
“Thế nhưng ta sẽ giúp ngươi nhận ba bộ phim truyền hình cùng tăng cường chụp để ảnh quảng bá.“
“Ba bộ?“ Kiều Dĩ Hàng thừa thông minh để hiểu sẽ là tình cảnh gì.
Cao Cần lý giải: “Rất có thể dù tứ chi ngươi đều gãy cũng bị dựng lên đóng tiếp.“
…
Kiều Dĩ Hàng chân thành nói: “Ta nghĩ ta có thể hợp tác cùng đạo diễn Liên Giác Tu mà thấy vinh hạnh tự đáy lòng.“
Kịch bản “Cây hạnh phúc“ quả nhiên được sửa lại.
Vì nữ chính bỏ đi mà Cô Duẫn Hạo thất hồn lạc phách, không cẩn thận bị ngã cầu thang gãy tay. Nữ chính nghe tin liền chạy vội tới, chướng ngại giữa hai người tiêu tan.
Cảnh này đóng rất đơn giản. Kiểu một bên yêu tới yêu lui một bên giả vờ lạnh lùng đùa giỡn chính là sở trường của Kiều Dĩ Hàng. Nhưng do có Liên Giác Tu cùng Nhan Túc Ngang tới tham quan nên cả trường quay như chìm trong khí áp thấp.
Tiếng đạo diễn quát có thể dùng từ ôn nhu để hình dung, dường như thành kẻ trộm vậy.
Lăn lộn hơn hai tiếng, đạo diễn tuyên bố ăn trưa nửa tiếng rồi quay tiếp.
Kiều Dĩ Hàng cố định lại cánh tay rồi đi tới chỗ nghỉ ăn cơm hộp Tiểu Chu đưa. Nhan Túc Ngang chờ hắn đã ăn xong, bắt đầu uống trà mới nói: “Nghĩ ra kịch bản rồi chứ?“
Liên Giác Tu sờ cằm, nhìn Kiều Dĩ Hàng: “Ngươi muốn diễn vai có tính cách gì?“
Kiều Dĩ Hàng chút nữa đánh rơi hộp cơm, trong đầu không hiểu sao hiện lên hình ảnh Tiểu Thuyền.
Liên Giác Tu thấy hắn do dự, lại bảo: “Đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác nên ta mong ngươi có thể diễn vai ngươi muốn. Kịch bản còn chưa viết nên ngươi có thể bày tỏ nguyện vọng.“
Kiều Dĩ Hàng nói: “Khỏe mạnh xán lạn, lòng dạ thẳng thắn, quang minh lỗi lạc.“
Liên Giác Tu nhìn hắn, chậm rãi gật đầu.
Nhan Túc Ngang lắc đầu.
Kiều Dĩ Hàng không hiểu.
Liên Giác Tu cười nói: “Một người mang bí mật không thể nói với người khác, chỉ có thể không ngừng tạo vỏ bọc… Cho đến cuối cùng mới bộc lộ tình cảm. Thế nào?“
…
Sao nghe hoàn toàn tương phản với những gì hắn vừa mô tả?
Hơn nữa, vì sao cái vai kia nghe kỹ lại giống như…
Kiều Dĩ Hàng không còn gì để nói.
Liên Giác Tu nhún vai: “Ta là đạo diễn, ngươi là diễn viên vậy nên đương nhiên muốn để ngươi diễn vai ngươi không muốn diễn nhất nhằm thể hiện tài năng của ta và ngươi.“
Nhan Túc Ngang nói: “Ngươi không cảm thấy đem phông nền trắng tự nhuộm thành đen có thể thể hiện tài năng của ngươi?“
“Ta không cướp bát cơm của ảo thuật gia.“
Dù sao cũng nhờ đoạn nói chuyện này mà… tên phim mới đã được định ra —
“Hắc bạch chi gian“.