Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Suất suất suất không nghĩ Chiến Hồn Vô Cực vẫn chưa nói cho Tiểu Thuyền nên có chút xấu hổ. Lỡ như Thiên Đấu và Lạc Tuyết Vô Âm không định mời Tiểu Thuyền, Chiến Hồn Vô Cực cũng vậy, chẳng phải hắn thành kẻ tiểu nhân sao?
Hắn càng nghĩ càng ảo não, cố tìm cách cứu chữa.
[tư trò chuyện]
Suất suất suất: ngươi không ở C thị đúng không?
Tiểu Thuyền: ân.
Suất suất suất: trách không được. Hôn lễ tổ chức ở C thị.
Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) nga.
Suất suất suất: nhà ta ở A thị, gần C thị nên chuẩn bị đến dự.
…
Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc. Chẳng ngờ được thế giới Internet lại nhỏ như vậy, bọn họ sống trong cùng một thành phố nhưng như vậy hắn càng không thể để lộ nơi ở. Vạn nhất Suất suất suất muốn đưa hắn cùng đi tham dự hôn lễ thì sẽ phiền phức to. Hơn nữa, hắn biết kiếm đâu ra một công ty mà giám đốc có vị hôn thê mới bỏ trốn?
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: ân.
Suất suất suất: ngươi ở thành phố nào?
…
Ngón tay Kiều Dĩ Hàng đặt trên bàn phím dừng lại. Nói hay không nói? Hắn quyết định giả bộ phải đi WC, coi như không thấy.
Qua khoảng ba phút, Suất suất suất tựa hồ ý thức được mình quá đường đột. Dù sao nhiều người không muốn có liên hệ giữa Internet và hiện thực. Hắn nhanh chóng gửi tin nữa tới.
Suất suất suất: Ngươi chắc đang bận. Ta cũng phải nghĩ xem nên chuẩn bị cái gì.
Kiều Dĩ Hàng đợi thêm một phút nữa.
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: umh.
Tiểu Thuyền: mới làm xong nhiệm vụ, ta đi ngủ đây. ( ^_^)/~~ tạm biệt
Kinh qua nhạc đệm của Suất suất suất, Kiều Dĩ Hàng càng không có tâm tư nào mà chơi tiếp, vội vã tạm biệt Chiến Hồn Vô Cực rồi logout.
Nhìn màn hình tối dần, hắn bắt đầu tỉnh lại. “Có phải mình bỏ quá nhiều vào game nên không phân rõ hiện thực và giả lập?“ Nếu lần này bị lộ, hậu quả so với trước nghiêm trọng hơn nhiều.
Chưa tính tới những cái khác, chỉ riêng phản ứng của Cao Cần cũng khiến hắn ăn đủ rồi. Hắn không khỏi tưởng tượng đến tiêu đề của các tạp chí —
Tiểu thiên vương đang lên Kiều Dĩ Hàng với mưu đồ giả gay.
Chân trước bị người ta cướp trang bị, chân sau giả nữ lừa trang bị.
Diễn xuất của tiểu thiên vương phát huy trong game!
…
Nghĩ đến đó, đầu óc hắn đình trệ.
Không được! Hắn không thể bị lộ!
Nhất là sau khi biết Thiên Đấu và Lạc Tuyết Vô Âm kết hôn trong hiện thực, hắn càng cảm thấy cần phải làm rõ quan hệ với Chiến Hồn Vô Cực. Hắn sao biết được Chiến Hồn Vô Cực có ý nghĩ như thế hay không?
— Tuy kẻ kia ở Mỹ nhưng Mỹ cũng không phải sao Hỏa, vẫn có phương tiện đi lại thôi.
Hắn càng nghĩ càng thấy bất an, hận không thể quét sạch vết tích trong game.
Tích tích tích…
Chuông báo tin nhắn vang lên.
Thình thịch thình thịch…
Tim Kiều Dĩ Hàng đập kịch liệt.
Hắn cầm di động, mở xem tin nhắn — một tin quảng cáo giảm giá.
Kiều Dĩ Hàng thở ra, quyết định sau này sẽ không bao giờ đến mua hàng ở trung tâm này nữa để kháng nghị hành vi gửi tin quảng cáo linh tinh. Hắn đặt di động xuống thì lại có tin nhắn tới, người gửi —
Chiến Hồn Vô Cực.
…
Còn tiếp diễn như vậy sớm muộn gì hắn cũng mắc bệnh tim.
Hắn nhấn xem.
“Lão bà. Thiên Đấu kết hôn, ngươi đi chứ?
C thị rất gần A thị, ta kêu Suất suất suất đưa ngươi đi.
Chờ ngươi hồi âm.
Lão công Chiến Hồn Vô Cực.“
Chuyện hắn lo lắng nhất rốt cuộc cũng đến!
… Nhưng, sao lại biết hắn ở A thị? Lẽ nào kẻ kia là hacker?
Từ lần bị lộ trước, Kiều Dĩ Hàng mắc chứng sợ hacker. Hai chữ này trong cảm nhận của hắn tựa như tia X vậy.
Hắn day day huyệt Thái Dương, sau đó gửi một tin cực kỳ ngắn gọn đáp trả —
“Ngày nào?“
—-
“Cuối tuần sau.
Lão bà à, phí tin nhắn cũng không tính dựa trên số ký tự.
Ngủ ngon. J“
—-
Cuối tuần sau?
Còn rất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Kiều Dĩ Hàng không thèm nhìn câu nói coi rẻ chỉ số thông minh của hắn, bắt đầu tính toán xem làm sao tránh được kiếp nạn này.
Tính mãi tính mãi, hắn đột nhiên nhớ ra —
Chiến Hồn Vô Cực hình như chưa nói hắn có được mời hay không….
Đóng phim ngày hôm sau, Kiều Dĩ Hàng rõ ràng mất tập trung. Một cảnh mà quay hỏng đến lần.
Tổi hậu đạo diễn phát hỏa. Giờ khắc này hắn bị Liên Giác Tu nhập, hoàn toàn tiến vào ma đạo: “Đại Kiều! Ngươi nghĩ ngươi là thỏ Tuzky hả? Hai con mắt đừng có híp lại như vậy.“
Kiều Dĩ Hàng bới lại đám tóc, trấn định nói: “Mắt ta là mắt hai mí.“
Đạo diễn: “…“
Trạng thái nhập ma bị cưỡng chế giải trừ!
Nhưng câu này cũng có tác dụng, chí ít, lần quay thứ bốn mươi chín, để chứng minh mắt mình đích thực là hai mí, Kiều Dĩ Hàng liều mạng trừng to mắt, thành công biểu thị tâm trạng ghen lại không muốn quá biểu hiện của Cô Duẫn Hạo. Hoàn thành nhiệm vụ.
Diễn viên cùng nhân viên nghe tiếng OK của đạo diễn đều như được giải thoát.
Ngay cả Lam Vũ Tình với hình tượng ôn nhu cũng không kìm được mà nhẹ nhõm thả lỏng hai vai.
Trường quay đầy tiếng thở phào.
Kiều Dĩ Hàng làm ngơ đi thẳng tới chỗ đạo diễn, nhìn hắn hắc hắc cười.
Đạo diễn bị tiếng cười của hắn làm nổi da gà: “Lại xin nghỉ?“
“Sao có thể thế được? Ta chuyên nghiệp mà.“
Đạo diễn: “…“ Vậy vừa rồi là ai NG đến lần thứ bốn mươi chín?
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười nói: “Đạo diễn có nghĩ đến việc lấy cảnh ở nước ngoài không?“
“Không.“ Đạo diễn trả lời rất nhanh.
“Đến thành phố khác trong nước thì sao?“
“Không.“ Lần này đạo diễn có thoáng chần chờ một chút.
Mắt Kiều Dĩ Hàng sáng lên, “Đạo diễn, ngài nên suy nghĩ thêm. Một bộ phim thần tượng ngoài diễn viên tốt còn cần phong cảnh đẹp đẽ, lãng mạn. Thiếu một cái cũng không được.“
Đạo diễn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia bi thương: “Nếu như cái đầu tiên đã không có thì thiếu một hay thiếu hai cũng như nhau thôi.“
Kiều Dĩ Hàng: “…“
Kế hoạch đi công tác phá sản từ trong trứng nước khiến Kiều Dĩ Hàng phải nghĩ biện pháp khác. Có thể giả bộ đi công tác? Đối phương không biết hắn là ai, cũng không biết hắn ở thành phố nào.
Kế hoạch A thất bại, hắn cấp tốc vạch nên kế hoạch B.
Bởi hắn quá chăm chú nghĩ kế nên Cao Cần tới hắn cũng không phát hiện ra.
“Nói chuyện với đạo diễn rất vui?“ Cao Cần nhàn nhạt mở miệng.
Kiều Dĩ Hàng hoảng sợ, suýt chút nữa bị sặc nước bọt mà chết, ho khan một phút rồi mới nói: “Cao đổng, ngài không thể quên bớt chuyện đi sao?“
“Quên bớt?“ Cao Cần lạnh lùng, “Chuyện bị lộ thông tin cá nhân do chửi người trong game? Diễn xuất lần đầu bị chê tan nát? Thích ngực phẳng? Hay là nói “ta yêu ngươi” với ký giả…“
“…“ Bị nhắc tới những chuyện xấu hổ, Kiều Dĩ Hàng xoay người định đi.
“Nghe đạo diễn bảo ngươi muốn ra nước ngoài quay?“ Cao Cần thành công đem hắn quay ° trở lại.
“Ngài có cách?“ Hắn nhìn Cao Cần chờ mong.
Cao Cần vuốt cằm: “Nếu ngươi có thể nói lý do, ta sẽ suy xét.“
Nguyên nhân là sẵn có.
Kiều Dĩ Hàng hùng hồn: “Ta vào công ty nhiều năm như vậy mà còn chưa được đi du lịch nước ngoài bao giờ, mất công Mã tổng vẫn luôn nói công ty chúng ta là số một trong nước.“
Cao Cần: “…“
Kiều Dĩ Hàng mở to hai mắt, lại bắt đầu chứng minh mắt hắn thực sự là hai mí.
Cao Cần nhíu mày: “Phim truyền hình thì không tuy nhiên ta có thể sắp xếp cho ngươi nhận một tiết mục giới thiệu du lịch. Lúc trước, đài truyền hình có đề nghị nhưng ta lại sợ tiếng Anh của ngươi không được…“
“Tiếng Anh không thành vấn đề.“ Kiều Dĩ Hàng lập tức vỗ ngực bảo chứng “Khi nào xuất phát?“
Cao Cần nói: “Nếu ngươi nhận lời, đạo diễn sẽ quay phần của ngươi trước dành hẳn ra một tuần.“
Dành hắn một tuần?
Kiều Dĩ Hàng nghĩ đây quả thực là lời nói kỳ diệu nhất trên đời!
Hắn cười tựa đóa hoa đón xuân, “OK. Nước nào?“
Cao Cần nói: “Mỹ.“
“…“
Hoa đón xuân đã gặp phải gió mùa đông.
Tâm tình Kiều Dĩ Hàng hiện tại giống người tưởng như trúng độc đắc rồi đột nhiên phát hiện đó là kết quả ngày hôm trước.
“Ngươi chuẩn bị đi, ta tìm chế tác thương lượng.“ Cao Cần định xoay người bước đi thì bị Kiều Dĩ Hàng kéo tay lại.
Nhìn Cao Cần nghi hoặc quay đầu nhìn, Kiều Dĩ Hàng nhả ra từng chữ: “Ta không đi Mỹ.“
Cao Cần mặt không đổi sắc: “Tại sao?“
“Bin Laden còn chưa bị bắt.“
“…“