Lẽ nào làm nhiệm vụ ẩn giấu cũng kích hoạt chống chương trình khác sao?
Kiều Dĩ Hàng rất mê mang. Đi phụ bản, đây là lần đầu gặp a.
Bất quá nếu ‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ có thể giết hắn thì chắc việc này cũng bình thường.
Hắn nhìn thời gian xem liệu có đủ thời gian đi tắm không thì bị kinh hách. Thời gian trên màn hình hiện rõ ràng —-
::
::
::
….
Bốn mươi bảy giờ bốn mươi hai phút?!
Kiều Dĩ Hàng dụi mắt vài cái, xác định mình không hoa mắt.
Hắn mới ly khai mười phút đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không dưng hắn lại bị nhốt lại hai ngày?
Ý nghĩ đầu tiên của hắn là ‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ làm gì đó. Thế nhưng tiền tài, trang bị còn đủ cả, đẳng cấp kinh nghiệm cũng không thay đổi. Tức là ‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ không có giết hắn nữa… Trừ phi ‘Thiên Tịch Hữu Mộng‘ có khả năng thao túng nhân vật của hắn nếu không dù có chuyện thế nào cũng sẽ không liên lụy đến Tiểu Thuyền.
Hắn vuốt mặt, mở diễn đàn game tìm xem có ai cũng bị nhốt giam tiếng đồng hồ như hắn không.
Chỉ sau một giây, mười trang kết quả hiện ra.
Hắn kích vào một cái chủ đề HOT đã thấy một cái ID dùng chữ đỏ chửi ầm ĩ: CNMD, ta đâu dùng chương trình ăn gian?! Ta mới cấp mười ăn gian cái con khỉ ấy! Ta ăn gian thực cho xem M!
Nhìn có kẻ cùng chung cảnh ngộ, hắn có chút hả hê —
Tha thứ ta quá đẹp giai: huynh đệ a, chiến hữu a, đồng bệnh tương lân a….
Mẹ A Lý: không chứng cứ đừng to mồm, ngươi nói vậy ai tin?! Đưa chứng cứ ra đây! Làm đ còn muốn dựng đền thờ.
Các Diện: Cẩu! Công ty game cho ngươi bao nhiêu thịt để ngươi cắn loạn người?!
….
Cả trăm bài tiếp theo đều là war hết.
Ngay khi Kiều Dĩ Hàng thấy choáng váng, chuẩn bị từ bỏ thì thấy một cái khai sáng —
Đồng điểu dị phi: Tìm dịch vụ khách hàng của công ty khiếu nại đi. Nếu thực không có gian dối thì đều có thể giải quyết mà.
Đối với dịch vụ khách hàng của công ty, hắn vừa nghĩ đã thấy có điểm khó chịu.
Nếu công ty xem trọng việc bảo mật, không để lộ thông tin cá nhân của hắn, hắn cũng không thành ra nông nỗi này. Thế nhưng hai việc không liên quan.
Thật vất vả mới bắt thông được điện thoại, hắn nói rõ tình huống thì nghe đầu bên kia lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tài khoản của ngài sử dụng chương trình gia tốc nên bị nhốt vào thiên lao tiếng. Nếu còn tái phạm sẽ bị ban ID.“
….
Kiều Dĩ Hàng cố nén giận hỏi: “Chương trình gia tốc là cái gì?“
“Là phần mềm gian lận.“
“Ta không có.“ Kiều Dĩ Hàng cố gắng không văng tục.
SHT! Hắn rút cuộc hiểu được người lập chủ đề kia vì sao phát bực.
“Đây là hệ thống tra được.“
“…“ Kiều Dĩ Hàng cố gắng kiềm chế, “Làm ơn kiểm tra lại một lần nữa!“
“Rất xin lỗi.“
…
Hắn biết nói gì cũng thế, hơn nữa có cảnh giác từ lần lộ thông tin lần trước, lần này không dây dưa nữa trực tiếp dập máy.
Tiểu Thuyền vô tội đứng ở thiên lao.
Thế giới rất an tĩnh.
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên nghĩ: “không biết ‘Thiên Tịch Hữu Mộng’ hiện giờ ra làm sao?”
…..
Thiên Tịch Hữu Mộng giờ đang phát điên.
Bởi vì đồng hồ đếm ở nhiệm vụ ẩn chỉ còn có hai tiếng mười phút bỗng nhiên … dừng lại.
Ngơ ngác ngồi nhìn màn hình mười phút, Kiều Dĩ Hàng từ phẫn nộ dần dần biến thành bình tĩnh. Hắn còn không có ý muốn lập nhân vật mới. Khẩu khí của dịch vụ khách hàng thực trực tiếp đem sự hào hứng của hắn phong kín không có kẽ hở.
Hắn dứt khoát tắt máy tính, đem đĩa DVD Tiểu Chu đưa cho ra xem. Đó đều là các bộ phim đã đạt giải Kim Hoa. Mặc kệ hắn có đoạt giải hay không ký giả nhất định sẽ hỏi về mấy cái này. Đây chính là tác nghiệp ngoài giờ của nghệ nhân.
Hắn lật qua, rút ra phim “ ngày đêm không ngủ” của Uông Phổ Sinh, điển hình cho loại phim văn nghệ.
Chọn bộ này không phải bởi vì hắn thích xem phim văn nghệ mà là bới vì Nhan Túc Ngang làm khách mời trong phim. Là tượng đài trong giới diễn viên, tên đặt ở chỗ dễ thấy nhất, lấn át cả nam nữ diễn viên chính.
Phim nhựa hình ảnh tinh xảo tựa mộng ảo nhưng tình tiết rất thong thả.
Kiều Dĩ Hàng nhịn không được tua mau thẳng đến khi một thân ảnh tuấn lãng chợt lóe rồi qua.
Hắn ấn tạm dừng rồi cho chạy trở lại.
Nhan Túc Ngang sắm vai mối tình đầu của nữ diễn viên chính, vì ngây ngô mà xa nhau, vì thành thục mà quay về.
Kiều Dĩ Hàng bắt đầu từ chỗ đó, chăm chú xem đến hết.
Vai của Nhan Túc Ngang có khuôn mặt dễ nhìn nhưng tính cách tự tư tự lợi. Từng cái nhấc chân giở tay của hắn liền có thể cảm thấy sự bất minh không nói nên lời, rồi lại cảm giác một sự hèn mọn thoáng qua phút chốc. So với hắn, nam diễn viên chính Khổng Chấn tuy tướng mạo chỉ bình bình nhưng trầm ổn rộng lượng, có khí khái của nam nhân.
Nam nữ nhân vật chính cuối cùng quyết định nắm tay nhau đối mặt nhân sinh, cùng đi đến tương lai đầy bão táp.
….
Kiều Dĩ Hàng xem xong, trầm tư thật lâu.
Ánh mắt Nhan Túc Ngang không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Nhất là khi hắn nghe nữ nhân vật chính khen nam nhân vật chính thì vẻ mặt chết lặng cùng ánh mắt tựa như né tránh khiến vẻ đẹp của hắn càng thêm hoàn hảo.
Nếu lúc trước hắn chưa xem Nhan Túc Ngang tham gia chương trình khác hẳn đã cho rằng con người Nhan Túc Ngang vốn là như vậy.
….
Con người vốn là như vậy.
Hắn đột nhiên đứng lên, lấy “Phong đấu” do hắn đóng ra.
Để làm bệ phóng cho con đường đóng phim của hắn, Y Mã có thể nói là trăm chọn vạn tuyển mới được bộ phim từ đạo diễn, chế tác đến diễn viên chính đều là hạng nhất. Đáng tiếc, công ty đã quên, người khác hạng nhất dễ làm hiện rõ người không hạng nhất.
Phim vừa chiếu, lời phê phán dành cho hắn tựa như thủy triều ào tới.
Thậm chí có bình luận rằng hắn không khác gì bình hoa di động.
Kỳ thực, hắn diễn vai này cũng là may. Tuy tính cách xung động nhưng vì bằng hữu mà không tiếc mạng sống, ngay thẳng, chính nghĩa, có trách nhiêm. Còn hơn nam chính quá lãnh khốc thành ra không sinh động.
Nhất là kết thúc, hắn vì nữ chính mà chết, hắn đã lấy đủ cảm tình của khán giả.
—- đáng tiếc phải là.
Nếu hắn không có đem đoạn tự bạch trước khi chết diễn không sai thì dù Y Mã có đem một núi vàng tặng ban giám khảo Kim Hoa họ cũng không có đề cử hắn.
Bắt đầu vào phim.
Tình tiết hắn đã thuộc làu làu.
Lần này hắn là muốn xem lại diễn xuất.
Khi chính mình xuất hiện không hiểu sao trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh Nhan Túc Ngang.
Rõ ràng là hai vai khác nhau hoàn toàn thế nhưng trong một khắc, hắn không kìm lòng nổi so sánh.
Vai của Nhan Túc Ngang ban đầu hình tượng là hiên ngang. Vai hắn cũng không tệ cũng mười phần anh tuấn suất khí. Thế nhưng theo diễn biến bộ phim mà vai của Nhan Túc Ngang biến hóa nhưng hắn thì vẫn dừng lại ở hình tượng anh tuấn suất khí ban đầu.
Nhớ lại quá trình diễn xuất mệt mỏi, hắn phải không ngừng chú ý góc quay của máy để có được hình ảnh đẹp nhất … tựa như quay MV.
Hắn đột nhiên minh bạch mình diễn xuất dở ở chỗ nào.
Dung nhập.
Hắn trong lúc diễn luôn sống trong thế giới của mình tựa như lúc đóng MV. Sở dĩ đoạn cuối đóng đạt bởi vì…nó có cảm giác giống MV nhất.
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên rất lo lắng, phi thường lo lắng.
Hắn sẽ không…đoạt giải Lạn Đồng?
————-
Giải Kim Hoa là sự kiện trọng đại mỗi năm của làng điện ảnh.
Đại đa số người mê điện ảnh ngoại trừ doanh thu bán vé thì tối quan tâm đến giải Kim Hoa.
Mặc dù lần này biết chắc sẽ không đạt giải nhưng Kiều Dĩ Hàng vẫn phải chuẩn bị cẩn thận đi dự lễ trao giải.
Vừa bước xuống xe, hắn đã được chào đón bởi một tràng hò reo cùng ánh đèn flash nháy lên không ngừng.
Chủ trì ở sân khấu ngoài trời là thành viên nhóm “Hula hoop” nổi tiếng một thời – Đông Hoan. Từ khi nhóm tan rã, hắn chuyển sang dẫn chương trình nhưng không quá thành công.
Đông Hoan thấy Kiều Dĩ Hàng trong mắt hiện lên một tia phức tạp nhưng rất nhanh chóng thay thế bằng vẻ tươi cười: “Chúc mừng được đề cử nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.”
“Cảm tạ.” Kiều Dĩ Hàng mặc một bộ vest trắng nên trông rất nổi bật trên nền đỏ.
“Lần này tự tin đoạt giải chứ?” Đông Hoan đưa micro đến trước mặt hắn.
Kiều Dĩ Hàng: “Ta không nghĩ sẽ đoạt giải.”
“Lần trước Trần Đức Chương cũng nói vậy sau đó đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.” Đông Hoan tủm tỉm cười, “Không chừng lần này ngươi cũng vậy đi, ta coi trọng ngươi!”
Coi trọng cái gì, đưa hắn lên mây rồi xem hắn ngã mới là mục đích thật đi.
Kiều Dĩ Hàng cười đáp lại: “Nếu ngươi là giám khảo thì tốt rồi.”
Ở bàn tiếp tân ký tên xong thì nghe thấy tiếng hò reo ngập trời phía sau, hắn quay lại thì thấy Trương Giai Giai mặc váy dài màu lam đang bước trên thảm đỏ. Rõ ràng đã qua độ tuổi đẹp nhất nhưng từ Trương Giai Giai vẫn toát lên vẻ quyến rũ thành thục cùng vẻ thanh thuần của thiếu nữ khiến cho bất luận vai gì cũng đều có thể diễn được. Trách không được Liên Giác Tu từng nói nàng mãi mãi là diễn viên nữ xuất sắc nhất.
Kiều Dĩ Hàng chỉ nhìn lướt qua rồi quay đầu đi vào.
Trong làng điện ảnh, hắn mới chỉ là người mới.
Bước vào hội trường đang muốn tìm chỗ ngồi thì chợt nghe thấy có tiếng nói: “Hi.”
Hắn xoay người nhìn lại rồi sửng sốt.
Phong Á Luân?
———
Plug-in: Người chơi dùng các phần mềm gian lận để kiếm tiền hay hoàn thành nhiệm vụ trong trò chơi.
Chống plug-in: Công ty game để đề phòng gian lận đã sử dụng các biện pháp khác nhau, thông thường nhất là bất ngờ nhảy ra một từ và các hình ảnh. Người chơi phải chọn đúng hình ảnh miêu tả từ, nếu làm sai hai lần liên tiếp sẽ bị coi như sử dụng phần mềm gian lận và nghiêm phạt.
[Tình huống tham khảo]:
Một khu nhà phá bỏ và di dời.
Phụ trách việc phá bỏ và di dời là chủ nhiệm Thạch Phi Hiệp (người chơi) và phó chủ nhiệm Vương Tiểu Minh (người chơi). Yêu cầu mỗi người tự hoàn thành phần việc của mình. Vì vậy Thạch Phi Hiệp cùng Vương Tiểu Minh mỗi người đều tự lấy xe đi phá dỡ các ngôi nhà.
Bởi vì làm quá chậm nên Vương Tiểu Minh len lén gọi Ba’al (sử dụng phần mềm gian lận). Ba’al trong nháy mắt phá sạch các nhà còn lại, Vương Tiểu Minh hoàn thành nhiệm vụ sớm.
Cai thầu Isfel (chương trình chống gian lận của công ty game) phát hiện Vương Tiểu Minh dùng thủ đoạn bất chính để cạnh tranh liền đem Ba’al đánh thành linh thể (xử phần mềm gian lận), giáng chức Vương Tiểu Minh (nghiêm phạt người chơi).
Mướn người luyện cấp: có những người chơi nghiệp dư không có nhiều thời gian lại muốn luyện đến cấp cao, có nhiều trang bị mới thuê người luyện thay có giá nhất định. Cấp bậc luyện càng cao, đồ càng hiếm thì càng đắt.
[Tình huống tham khảo]:
Phùng Cổ Đạo (người chơi) muốn làm tốt sự vụ ma giáo nhưng cũng muốn bỏ trốn đến Quảng Tây cùng Tuyết Y Hầu nên đem sự vụ của ma giáp giao cho Đoan Mộc Xuân Hồi (người luyện thuê), đến lúc xong việc thăng Đoan Mộc Xuân Hồi lên chức Trưởng lão (thù lao).