Ý trời?
Vậy thiên ý là kiên trì sẽ có kết quả tốt hay không kiên trì thì không có kết quả tốt?
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy nổi da gà.
Trương Tri nói xong vẫn rất trấn định, trừ đôi lúc liếc kính chiếu hậu quan sát… chu vi nửa thước chung quanh.
Kiều Dĩ Hàng bị “lơ đãng“ liếc tới mấy lần, không nhịn nổi mở miệng: “Gần đây có khỏe không?“
“Vẫn tốt.“
Kiều Dĩ Hàng âm thầm kiểm điểm. Vội vã tìm một đề tài không kéo dài chỉ khiến không khí càng cứng ngắc nên lần này hắn ngẫm thật lâu mới chọn ra một cái có vẻ an toàn lại không cụt lủn: “Bao giờ anh trai và chị dâu cậu về? Tôi định có thời gian rảnh thì đến thăm quan triển lãm tranh một chút.“
Trương Tri cuối cùng cũng cố định hai tròng mắt của mình lại: “Vài ngày nữa.“
“…“ Đừng bảo hắn cũng không biết bọn họ đi bao lâu đi?
Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ nghĩ, “Sớm biết vậy thà hỏi sắp tới EF có kế hoạch gì còn hơn… Dù Trương Tri cũng chưa chắc đã biết.
“Trước khi đi anh tôi có gặp tôi bàn chuyện.“
“Sao?“ Kiều Dĩ Hàng cẩn thận đáp. Dựa vào mấy tin đồn gần đây, có thể chuyện này liên quan đến việc thừa kế tập đoàn Trương thị.
Trương Tri dịch tay. Nếu nhìn kỹ có thể thấy vị trí hắn nắm lúc trước có dấu mồ hôi lạnh. “Nếu tôi không định kết hôn, hắn và chị dâu sẽ sớm sinh con.“
Nghe được chủ đề lệch xa đến vạn dặm. Kiều Dĩ Hàng bật thốt: “Sao lại không kết hôn?“
Trương Tri trầm mặc.
Kiều Dĩ Hàng như lĩnh ngộ ra gì, mất tự nhiên hẳn lên.
“Hắn sẽ ủng hộ mọi quyết định của tôi.“ Trương Tri vô thức nói những lời đề nghị của Trương Thức Khiêm ra. Hắn chỉ cảm thấy muốn thổ lộ hết ra, “Gia quy có quy định, không muốn kế thừa gia nghiệp thì phải chấp nhận hôn nhân chỉ định, muốn tự do hôn nhân thì phải kế thừa gia nghiệp.“
Điều này lúc Kiều Dĩ Hàng nghe Cao Cần nói qua đã thấy hợp lý, giờ ngẫm lại mới hiểu rõ mục đích của nó là không để con cháu nhà mình chết đói a.
Kế thừa gia nghiệp, có tài sản làm chỗ dựa, không đói chết được.
Chấp nhận mai mối của gia đình, có nhà vợ làm chỗ dựa, cũng chẳng chết đói được.
Hắn đột nhiên ngộ được dụng tâm của các bậc tiền bối Trương gia.
Đường lớn hiện ra trước mắt.
Trương Tri rẽ lên, biển chỉ đường hiện ra như nấm sau mưa.
Kiều Dĩ Hàng thở phào nhẹ nhõm: “Chẳng biết lần sau có tìm lại được đường nhỏ đó không nữa.“ Hắn nói những lời này chỉ do quá xúc động trước cuộc hành trình ly kỳ vừa rồi nhưng vừa thốt ra khỏi miệng, sắc thái có chút thay đổi.
Trương Tri vẫn nhìn chăm chăm vào kính chiếu hậu.
Kiều Dĩ Hàng hỏi: “Còn thấy đường không?“
Trương Tri trầm mặc rồi mới chậm rãi nói: “Không thấy.“
“Đừng đùa.“ Kiều Dĩ Hàng mạnh miệng thế nhưng không dám liếc nhìn.
“Thật mà.“ Giọng Trương Tri có chút run rẩy.
Kiều Dĩ Hàng chỉ cảm thấy khí lạnh xông lên óc, cả thân mình cứng đờ.
“Hình như cái đường nhỏ kia bị cầu vượt che mất.“ Trước khi lên đường quốc lộ, Trương Tri kịp thời bổ cứu.
Kiều Dĩ Hàng: “…“
Hành trình ngắn ngủi kết thúc.
Vừa thấy chung cư mình ở xuất hiện, Kiều Dĩ Hàng lập tức lên tiếng: “Dừng dừng dừng.“
Trương Tri im lặng dừng xe trước cửa chung cư.
“Byebye.“ Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng xuống xe.
Nhưng Trương Tri phóng đi còn nhanh hơn, trong tích tắc cửa xe đóng lại vọt xa năm sáu thước.
Kiều Dĩ Hàng nhìn theo bóng xe, lại nhìn nhìn ngã tư vắng vẻ phía sau, im lặng lên lầu.
Trương Tri không về nhà mà đưa xe đến một bãi đỗ rồi gọi điện thoại.
Chuông vang thật lâu mới có người nhấc máy.
Người nghe điện hiển nhiên là chạy việt dã tới, lúc nói chuyện còn thở hổn hển: “Điện thoại hỏi thăm của ngươi đến cũng muộn quá đấy?“ Trương Thức Khiêm cười tủm tỉm.
“Làm thế nào mà ngươi hạ quyết tâm chung sống cả đời với chị dâu?“ Trương Tri chỉnh lại ghế ngồi, ngả lưng ra sau nói chuyện.
“A?“ Trương Thức Khiêm sửng sốt, không nghĩ câu đầu tiên lại đánh sâu như vậy, “Tình cảm tới một mức độ nào đó thì kết hôn. Không cam lòng thấy nàng kết hôn với người khác. Chị dâu ngươi cũng nhiều người theo lắm đó.“
Trương Tri hình như chỉ nghe được đến phần hắn muốn nghe, lại hỏi tiếp: “Vậy tình cảm đến mức độ nào là được?“
“Dùng nhiệt kế mà đo. Vượt qua ° tức là sốt rồi, cần mau kết hôn mới ổn.“
“…“
“Thực ra chính là cảm giác thôi. Mọi người không giống nhau.“ Trương Thức Khiêm dừng lại, thử dò xét, “Ngươi với Đại Kiều gặp vấn đề gì à?“
Vấn đề lớn nhất của bọn họ chính là không phát sinh vấn đề gì hết. Trương Tri nghĩ một lúc mới chậm rãi nói: “Ta mong tìm một người chung sống cả đời.“ Hắn nhớ kỹ mẹ hắn từng kể, Trương Phục Huân thu phục mẹ hắn chỉ bằng một câu nói – Ta hẳn phải gặp ngươi trước khi kết hôn.
Chẳng ai biết tương lai ra sao. Người nào có thể cam đoan người trước mắt chính là người mình yêu suốt đời?
Hắn không muốn thương tổn bất kỳ ai nên đối với tình yêu, cho tới bây giờ hắn rất tự bế. Dù trong thời kỳ nổi loạn, hắn đánh nhau, đua xe nhưng chưa bao giờ đùa giỡn với phụ nữ. Hắn hận Trương Phục Huân năm đó ngoại tình, nên hắn tự cảnh cáo mình không được dẫm vào vết xe đổ. Trừ phi ngày nào đó hắn chính thức xác định người kia hắn sẽ yêu suốt đời, không thì hắn tuyệt đối không dính vào, cũng không cho đối phương bất cứ hy vọng gì.
Nhưng hy vọng tốt đẹp này thủy chung chỉ là lý luận.
Đến khi thực tế lặng lẽ tiếp cận, hắn mê mang.
Có thể khẳng định hắn động tâm trước Kiều Dĩ Hàng. Trước kia mông lung, lúc Kiều Dĩ Hàng nói tình nhân trong mộng là Trương Giai Giai, tiềm thức cố quên cùng trốn tránh bị vạch trần. Nếu không động tâm, hắn sẽ chẳng tức giận như thế, không muốn thừa nhận cũng không được.
Hơn nữa loại cảm giác này khác với những lần ngắn ngủi trong quá khứ, vì thân thể phản ứng mà sinh ra xúc động. Mặc dù là lần đầu liệu cảm giác này có duy trì mãi mãi? Hắn sẽ không gặp phải ai khiến hắn rung động hơn?
Một phút sau đầu kia mới truyền đến giọng Trương Thức Khiêm.
“Xin lỗi, vừa rồi chị dâu ngươi mới gọi ta qua.“ Trương Thức Khiêm hàm hồ giải thích rồi nói tiếp, “Kết hôn là lời thề cả đời, đương nhiên chỉ có thể nói với một người. Về phần đó là ai, có thể là duyên phận, có thể là cảm giác hoặc thói quen. Nhân loại dù là động vật bầy đàn nhưng bình thường luôn cần không gian độc lập. Quan trọng là, ngươi có thể cho người kia bước vào không gian của mình hay không, lúc đó sẽ biết có chung sống cả đời với nhau được hay không.“
“Sẽ không rung động trước người khác nữa?“
Trương Thức Khiêm im lặng vài giây, hạ giọng nói: “Sao lại không? Rung rộng trước những thứ xinh đẹp vốn là bản tính con người. Không biến thành hành động là được. Sau khi kết hôn luôn phải ý thức rằng mình đã có gia đình, phải có trách nhiệm với nó. Lúc đó mới được coi là đàn ông.“
Sương mù đã bị thổi bay non nửa: “Vậy làm sao để biết có thể cho phép người kia bước vào không gian độc lập của ta hay không?“
“Này thì,…“ Trương Thức Khiêm rất muốn đáp tự ngươi phải cảm giác lấy nhưng lại nghĩ vất vả lắm em trai mới coi mình là bạn tâm sự vạn năng, sao có thể phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp này được. Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn: “Vậy phải xem hai phương diện.“
Trương Tri vội vàng ngồi dậy, nếu có bút trong tay thể nào hắn cũng ghi lại.
“Thứ nhất, ngươi có thể tâm sự với hắn không.“
“Tâm sự?“ Trương Tri nhớ lại từng lúc ở chung. Hình như bất tri bất giác đã làm.
“Thứ hai, ngươi có thể sống cùng với hắn dưới một mái nhà hay không.“
“Điều này làm thế nào biết được?“ Cùng sinh hoạt trong game có tính không?
Trương Thức Khiêm cười nói: “Cái này phải dựa vào ngươi rồi.“
Trương Tri cũng hiểu câu hỏi của mình càng ngày càng giống học sinh tiểu học, cuống quít chuyển chủ đề: “Khi nào ngươi cùng chị dâu trở về?“
“Ngươi muốn đi đón?“ Trương Thức Khiêm mừng rỡ.
“Kiều Dĩ Hàng muốn đến xem triển lãm tranh của ngươi.“
“Tình anh em cũng rất quan trọng.“ Trương Thức Khiêm chua xót nói.
“Ngươi hy vọng ta thế chỗ chị dâu nghỉ tuần trăng mật với ngươi sao?“
“…“ Tưởng tượng đến đã thấy nổi da gà. Trương Thức Khiêm rất nhanh nói sang chuyện khác, “Cuối tháng. Chắc sang tháng sau thì mở lại triển lãm tranh. Hoan nghênh ngươi đem đối tượng lý tưởng cho tuần trăng mật kia tới.“
Dập máy, Trương Tri chậm rãi chỉnh lý lại nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi.
Hồi lâu.
Hắn nhìn mình trong kính chiếu hậu, hạ quyết tâm.
Dù đi qua trưa nhưng vì ngồi xe nên Kiều Dĩ Hàng không thấy mệt. Quan hệ ngày càng quỷ dị với Trương Tri khiến hắn gác game lại, suy nghĩ về cách diễn của Nhan Túc Ngang và Phong Á Luân. Tuy Trương Tri đã đồng ý giúp hắn nghiên cứu nhân vật nhưng xem tình hình trước mắt, tự lực cánh sinh đảm bảo hơn.
Kỳ thực nghiên cứu cách diễn cũng không buồn chán. Kịch bản Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân chọn đến thú vị, buổi tối ngồi ở sô-pha ăn sa lát xem phim lại càng thoải mái.
— nếu lượng sa lát không bị hạn chế thì quá tuyệt vời.
Vì tâm tình tốt nên mơ cũng đẹp, ngay cả việc sáng sớm bị chuông cửa đánh thức cũng không làm tâm tình hắn chuyển xấu.
Cho đến khi hắn mở cửa, thấy Trương Tri kéo hai va li to đứng ngoài cửa nhìn hắn.
“Chào buổi sáng.“ Trương Tri cười đến xán lạn.
“…“