Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỵ Sĩ Chi Huyết đang chuẩn bị tiếp tục bài phát biểu , bỗng nhiên đứng phắt dậy.

Khiến Tử La Lan vốn đang đứng trên đỉnh đầu hắn suýt té.

“Cẩn thận một chút…” Ám Dạ Vị Ương bên cạnh không nhịn được nhắc nhở.

“Ở đây có Boss…” Kỵ Sĩ Chi Huyết nói, mắt cảnh giác nhìn hướng ba giờ

“Ngươi làm sao mà thấy?” Ám Dạ Vị Ương và Ôn Bá lập tức đứng lên, biểu tình nóng lòng muốn thử.

Hoang Lâm được bao phủ bởi mênh mang cát vàng,nó nằm ở cửa phía đông Địch Lan thành, qua một sườn núi nhỏ là có thể nhìn thấy.

Cảnh quan trong trò chơi không có nguyên tắc gì nhất định, ví dụ như, rừng già và hoang mạc được ngăn cách với nhau chỉ bằng một con đường nhỏ. Tỷ như nơi họ đang đứng là một thảm cỏ xanh non mềm mại, cách họ hai thước lại là Hoang Lâm.

Nói Hoang Lâm tấc cỏ không dài cũng có chút quá đáng trên đất nham thạch cứng rắn, còn có chút cây đỗ quyên lưa thưa.Giữa Hoang Lâm mọc san sát những cây cột bị xói mòn, thoạt nhìn tựa như một di tích cung điện cởi bỏ phồn hoa.

Nơi đây thường xuất hiện quái khoảng chừng cấp , người chơi luyện đến cấp có thể rời đi thành Địch Lan chuyển chức, tiến vào thành kế tiếp- dĩ nhiên sau khi đạt cấp chuyển chức cũng có thể sang thành khác ,nhưng đánh quái vượt cấp điểm kinh nghiệm cũng sẽ không nhiều, hơn nữa vô cùng nguy hiểm, một chút ý nghĩa cũng không có.

Mà cấp bậc của Boss so với quái thông thường cũng cao hơn hai mươi mấy cấp, thường sẽ cho ra chút đồ tốt

“Làm sao ngươi biết?” Tử La Lan nằm trên đầu Kỵ Sĩ Chi Huyết hỏi.

Kỵ Sĩ Chi Huyết hắng giọng một cái : “Ta đương nhiên biết, sủng vật của ta sau khi ta chuyển chức liền lĩnh ngộ được một kỹ năng mới là Thông Tâm Chi Nhãn, những thứ nó nhìn thấy ta cũng có thể chứng kiến.”

“Oa…” Kỹ năng này quả thực rất thuận tiện . Tử La Lan hâm mộ cực kỳ, chẳng bù cho mình cái gì mà thân thiện quái vật , ngôn ngữ – tất nhiên cũng không hẳn là tồi, nhưng “Thông tâm chi nhãn” thoạt nhìn tốt hơn. . .

“Mau đi” Ám DạVị Ương kéo Kỵ Sĩ Chi Huyết một phen: “Bằng không bảo bảo ngươi sẽ chết .”

Vì vậy, một đoàn người bám theo Kỵ sĩ chi huyết chạy về phía Hoang Lâm.

Sau khi vòng qua mấy thạch trụ tráng kiện , thấy được Boss Hoang Lâm. Thuận tiện nói luôn, không phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Boss,hệ thống đổi thời gian cũng không chừng, hơn nữa- nơi này còn được xem như khu vực dành cho tân thủ, suy cho cùng dã vọng online đã vận hành được năm, cùng những khu cao cấp kia so, Boss nơi không coi là gì.

Khi họ chạy tới nơi , hai kỵ sĩ trước mặt họ ngã xuống. Ám Dạ Vị Ương còn chưa kịp niệm chú ngữ, hai người kia đã hóa thành một đạo bạch quang rời đi. Trong trò chơi, nếu người chơi tử vong sẽ phải trở lại nghiệp đoàn của chính mình.

Trước mặt bọn họ là một nê thạch quái khổng lồ, tuy rằng trên đầu nó còn đính ba chữ “nê thạch quái” .

Tử La Lan cũng là lần đầu tiên thấy loại quái này, tựa như một đống những tảng đá chồng lên nhau,từ trong chồng đá cứng rắn mọc ra tay chân.

Có lẽ Hoang Lâm thích hợp xuất hiện loại sinh vật này.

Nó cao chừng bốn thước, bề rộng cũng tầm khoảng chừng đó. Tảng đá nhìn giống con mắt thì màu đen ,đang hung tợn nhìn phượng hoàng kim xinh đẹp.

Tuy rằng phượng hoàng có thể bay cao trên thước, nhưng trong Hoang Lâm này lại có nhiều cây trụ ,chúng cực lớn lại cấu tạo phức tạp không thích hợp để phượng hoàng bay. Vậy nên nó ném một khối hỏa cầu nào đó vào vị lão huynh kia, khiến huynh đài ấy nổi quạu bám đuổi ráo riết phía sau.

“Phượng hoàng của ta quả nhiên rất nhanh nhẹn a.” Kỵ Sĩ Chi Huyết dùng ánh mắt yêu mến nhìn chính phượng hoàng của mình.

“Ngươi chưa đặt tên cho nó sao?” Tử La Lan nằm trên đầu Kỵ sĩ chi huyết hỏi.

“Tên phượng hoàng không phải cũng rất êm tai sao?” Kỵ Sĩ Chi Huyết bật cười. “Hiện tại thế này không phải rất tốt? Nếu đặt tên, không biết chừng ta sẽ nảy sinh tình cảm với nó, với ta mà nói cứ như bây giờ thoải mái hơn nhiều.”

Tử La Lan ngẩn người, không rõ toàn bộ ý tứ của Kỵ sĩ chi huyết. Nhưng dù đang ngồi trên đỉnh đầu hắn, không thấy được biểu tình trên khuôn mặt hắn, cậu cũng mơ hồ cảm nhận được hàm ý ẩn sâu sau từng câu chữ.

Khẩu khí của hắn cùng như bình thường không chút biến hóa,vẫn ngả ngớn như thế làm cho người ta ghét, chẳng qua…

“An Nặc, đứa nhỏ của ngươi này.” Kỵ sĩ Chi Huyết cầm Tử La Lan ném vào trong lòng An Nặc, sau đó hướng Ám Dạ Vị Ương ra hiệu.

Ám Dạ Vị Ương đứng tại chỗ, hắn đứng xa chiến trường nhất,dù sao làm một mục sư luôn phải cách xa nơi chiến trường nhất.

Ám Dạ Vị Ương đã chuyển chức trở thành mục sư chính thức, khoác lên một thân trường bào bạch sắc, trên ngực là huy hiệu vàng kim tượng trưng cho thần điện ,lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hắn đứng đó, một tay nhẹ nhàng chậm rãi đưa lên,tốc độ không nhanh,trên không trung ngâm xướng gì đó,sau đó hắn khua tay, vậy mà xuất hiện một quyển sách.

Sách có màu đỏ sậm, dày cỡ bàn tay một người, bìa ngoài là loại đỏ thẫm trầm lắng.Màu sắc đó nghiêng về màu đen hơn, giống như máu của sinh vật nào đó khô lại.

Ngoài bìa sách có gắn một huy hiệu- Tử La Lan ở khai phá tổ cũng chưa thấy qua,cái huy hiệu này do chút dây mây, lông vũ và cả cánh hoa tạo thành .Nó theo kết cấu cổ xưa, ở chính giữa còn cắm một thanh kiếm.

Không cần phải nói, chỉ dùng mắt nhìn,đã cảm thấy quyển sách này rất dày. Trên bìa cũng không ghi tên, huy hiệu chỉ có chút giống văn chương gia tộc gồ lên, an tĩnh nằm nơi trang bìa.

Quyển sách nhẹ nhàng trôi lơ lửng , tựa như không chút trọng lượng.

Trong chức nghiệp mục sư đều được tặng quyển sách này sao? Theo Tử La Lan biết-hình như là không có.

Tựa như phía dưới có nền chống , quyển sách kia tự mở ra giống như bị là làm ma pháp.

“Giám định Boss.” Ám Dạ Vị Ương đơn giản ra lệnh.

“Dạ, chủ nhân,” Tiếng nói phát ra từ phía quyển sách-ngữ điệu hoạt bát,tựa như đứa bé. “BOSS Nê thạch quái. Địa điểm xuất hiện:Hoang Lâm. Cấp bậc . Thuộc tính: Thổ.”

“Úc, là bách khoa toàn thư” Tử La Lan trong ngực An Nặc la lên. “Là bách khoa toàn thư sao? Ngươi làm thế nào mà có được?”

Quyển sách tiếp tục giám định: “Hư cảnh xung quanh kiểm định – nguy hiểm.”

“Quyển sách kia lại còn có thể kiểm định hư cảnh xung quanh nữa !” Tử La Lan tiếp tục kinh ngạc, hắn cho đến bây giờ còn không biết bách khoa toàn thư còn có loại tác dụng này.

Trong trò chơi quả thực có loại vật bách khoa toàn thư này, nó mặc dù được gọi là “ bách khoa toàn thư” nhưng dựa vào cấp bậc của chủ nhân mà định.

Nói đúng hơn, người chơi không cách nào giám định thứ gì trên bản thân mình năm cấp, mà tác dụng của nó cũng chỉ là nói cho ngươi biết đó là cái gì. Tựa như khi đối mặt với nê thạch quái, nó sẽ nói cho ngươi biết “Đây là nê thạch quái”,không hơn.

“Oa, nó còn biết cái gì nữa, ta hiện tại cảm thấy nó không phải là bách khoa toàn thư,nNó rốt cuộc là thứ gì-” Tử La Lan còn chưa nói hết câu, quyển sách đã kêu lên: “Con thỏ này thế nào ồn vậy ! Ta đây còn biết cả một chút ma pháp chú ngữ,ta tạm thời không muốn dùng trên người đồng đội, mặc dù cho ngươi xem cũng không có gì dùng !”

Tử La Lan kinh hách trợn tròn mắt,nghiêm trọng hoài nghi bản thân nghe nhầm, quyển sách này lại có thể cùng hắn nói chuyện.

Một lúc sau, cậu mới lúng túng nói: “…Cảm ơn ngươi gọi ta là đồng đội”

“Đừng khách khí.” Quyển sách kia nói, “Mặc dù trông ngươi rất ngốc, nhưng đừng làm vướng tay vướng chân mọi người là tốt rồi.”

“……. Cái gì?”

“Thật xin lỗi, La Lan.” Ám Dạ Vị Ương cười khổ nhìn Tử La Lan. “Đây là sủng vật của ta, Tiểu Thư, ách…” Hắn cúi đầu nhìn cuốn sách thoạt nhìn rất khốc , “Tiểu Thư, không được nói Tử La Lan như vậy,nó còn là nhi đồng .”

“Đúng thế, đối với nhi đồng, ngươi không nên yêu cầu quá nghiêm khắc,đứa nhỏ trời sinh thích được nói yêu thương.” Kỵ Sĩ Chi Huyết đối với quyển sách kia nói.

“Được rồi, đối với vị thành niên ta sẽ dễ dàng tha thứ .” Quyển sách kia bắt bẻ nói, “Thật là lãng phí kỹ năng ngôn ngữ, con thỏ kia thế nhưng cũng nói chuyện…”

“Cái kia… phượng hoàng hình như sắp chết .” Ôn Bá đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Tiểu Thư, nhìn thử xem.” Ám Dạ Vị Ương lập tức nói.

Cái bảng thoạt nhìn giống quyển sách kia trang sách thật nhanh phiêu động, sau đó thanh âm vang lên: “Phượng hoàng lượng máu còn /, nê thạch quái lượng máu tối thiểu còn trên /.”

Kỵ sĩ chi huyết lấy từ trong túi bên thân một hộp nhỏ hình chữ nhật, mặt trên có rất nhiều ống kim loại ,dưới ánh mặt trời có chút chói mắt.

Tử La Lan thấy qua thiết lập của du ngâm thi nhân, biết đó chính là dựa vào Mục Thần Tiêu cải tạo kèn Harmonica ,có vẻ như rất phổ biến ở các bức tượng bán thân.

Hắn không phải muốn cầm thứ bé tẹo đó chiến đấu với quái khổng lồ đấy chứ… Tử La Lan nghĩ.

Dĩ nhiên loại Boss này một mình An Nặc cũng có thể dễ dàng giải quyết. Bất quá, Tử La Lan ngẩng đầu nhìn thần sắc nhàn nhã của chủ nhân mình, giống như một chút ý xuất thủ cũng không có.

Hiển nhiên, hình thức tổ đội này , mỗi người đều có kinh nghiệm, kinh nghiệm ra tay và lười biếng chênh lệch rất nhỏ , nếu bọn Kỵ Sĩ Chi Huyết không ngại, An Nặc cũng khống có gì mà ngại.

Tử La Lan thấy Kỵ sị chi huyết đưa kèn Harmonica lên miệng bắt đầu thổi khí, phát ra các loại âm điệu .

“Quả thực là tạp âm a! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì !” Tử la Lan không nhịn được hướng Kỵ sĩ chi huyết đang thổi kèn hét ầm lên.

Trên đầu Kỵ sĩ chi huyết hiện lên một hàng chữ: Kiểm định trình diễn – Kém,gia tăng trị số tức giận +

Im lặng.

Trước mặt bọn họ, nê thạch quái đột nhiên trị số thịnh nộ lên cao, tốc độ đột nhiên tăng ,Phượng hoàng nhiều lần thiếu chút nữa bị nó bắt được trong tay, cộng thêm cánh thường bị cột đá bén nhọn làm rách,con Phượng Hoàng xinh đẹp lông vũ bay loạn, hấp hối.

Thoạt nhìn ta vẫn còn tốt,ít nhất trong lúc sống chết trước mắt, An Nặc vẫn sẽ cứu ta-Tử La Lan khẩn trương nhìn con Phượng hoàng nghĩ,chủ nhân vị đồng liêu kia là một tên ngốc, thoạt nhìn thoạt nhìn một chút trông cậy vào cũng không có, chẳng những không có cứu được hắn, ngược lại cũng bận rộn.

“Tiểu thư!” Ám Dạ Vị Ương kêu một tiếng, quyển sách lập tức phát ra đồng âm thanh thúy: “Kiểm định hoàn cảnh : cực kì nguy hiểm, Nê thạch quái trị số tức giận đã lên tới cuống bạo ,Lực công kích: +%. Tốc độ di chuyển : +%. Phòng thủ giảm: -%- tên thi nhân ngu ngốc, nhìn xem hành động ngu xuẩn của ngươi !”

“Thứ nhất, ta là du ngâm thi nhân, không phải ‘ngu ngốc thi nhân’.” Tên du ngâm thi nhân quay đầu, vô tội nhìn đám người phía sau. “Huống chi, phòng ngự của Boss không phải đã giảm % sao?”

“Cái đó cùng với mấy cái trị số được tăng kia có ích lợi gì !” Quyển sách lớn tiếng hét: “Diễn kém như vậy, ngươi làm cách nào gia tăng nhân tố có lợi cho phe ta…”

“Cho nên, ta quyết định ,lại hát một khúc !” Kỵ Sĩ Chi Huyết vui vẻ nói, hoàn toàn say mê trong âm nhạc của chính mình, ngay cả phượng hoàng mất sạch lông cũng không để vào mắt.

Hắn đem kèn Harmonica bỏ lại vào trong túi , đồng thời rút từ đó ra một chiếc sừng. Sừng này không cần miêu tả cũng biết, là một kèn lệnh thiên nhiên, nó từ xưa đến nay tác dụng đều là ‘nâng cao tinh thần’ ,thoạt nhìn giống như là sừng thiên nhiên từ trên người bò hay quái nào đó lấy xuống. Nó có độ cong ưu nhã cùng đường vân tinh tế, phong cách thoạt nhìn cổ xưa mà dày cộp nặng nề.

Kỵ sĩ chi huyết đem phần nhọn của sừng đặt trên môi, nhẹ nhàng thổi khí.

Kèn này được cả vùng đất tinh linh chúc phúc, là một trong những vũ khí du ngâm thi nhân thường xuyên dùng nhất.

Khi du ngâm thi nhân thổi, cũng sẽ không bị cắt đứt —— bây giờ thật khó nghe.

Chờ Kỵ Sĩ Chi Huyết thổi xong, dòng chữ màu đen tức khắc xông ra : “Kiểm định trình diễn- Kém. Tăng trị số tức giận . Bên đồng đội, tinh thần hạ xuống .

Im lặng.

“Ngoài ý muốn,ngoài ý muốn” Hắn ầm ĩ kêu lên. “Cái này tuyệt đối là ngoài ý muốn,ta chỉ là phát huy thất thường thôi,ai cũng sẽ có lúc trạng thái không tốt, không phải sao ? Nhất là sủng vật của ta cũng sắp bị biến thành con gà trụi,cho nên, các vị , xin cho ta thêm cơ hội !” Hắn vừa nói, vừa đưa tay vào trong túi , xem chừng muốn móc ra một dạng nhạc khí nữa ra ngoài.

Hắn lấy ra một cây kèn tây dài màu bạc, vừa mới đưa lên miệng ,đang định thổi –liền bị mọi người đá ra ngoài.

Trên đầu hắn xuất hiện “HP: -”

“Ai ám toán ta !” Kỵ Sĩ Chi Huyết quay đầu hét lớn, cuối cùng cũng nhìn ra người đứng sau mình là Ôn Bá.

Hắn vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Kỵ Sĩ Chi Huyết ,người vẫn bày ra bộ ủy khuất, giống như chuyện này hoàn toàn không phải lỗi của hắn.

Ám Dạ Vị Ương cũng không rảnh ,đi gọi sủng vật giám định hư cảnh xung quanh,sù sao phượng hoàng vàng kim cũng nhanh cúp, mà con BOSS nê thạch quái kia trị số tức giận càng tăng cao.

Ôn Bá đã chuyển chức thành kỵ sĩ,mặc dù mái tóc xanh hình tượng có chút không tương xứng với hình ảnh một kỵ sĩ truyền thống, nhưng trong quy định của chức nghiệp cũng không đề cập đến màu tóc.

Hắn rút ra trường kiếm,Ám Dạ Vị Ương thêm cho hắn các loại chúc phúc.

Ôn Bá mặc áo giáp bạc dưới ánh mặt trời phản xạ ra tia sáng chói mắt,hắn niệm chú ngữ triệu hoán.

Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một ma pháp trận màu lam nhạt, mang ánh sáng xanh như mặt nước hồ thu, không ngừng xao động, vài giây sau , một con bạch hổ to lớn xuất hiện đứng trước mặt Ôn Bá.

Ngươi vĩnh viễn có thể phân biệt được điểm khác nhau giữa mèo lớn và Bạch Hổ ,lông ngắn màu bạc nhẹ nhàng bị đấu khí ma pháp trận thổi lất phất, nhìn qua càng thêm. . . Uy nghiêm.

“Oa. . .” Tử La Lan trong ngực An Nặc phát ra thanh âm cảm khái,Bạch Hổ cũng là triệu hoán thú hiếm có, Tử La Lan chưa từng ở trong trò chơi rõ ràng nhìn thấy Bạch Hổ. Ở một số quốc gia phía Đông, hổ được gọi là vua của Bách Thú ,quả nhiên là có đạo lý , huống chi là một con Bạch Hổ ,trong chuyện thần thoại xưa ,nó còn là thần thủ hộ phía Tây.

“Nên phát ra tiếng cảm khái phải là ta, ” ôm Tử La Lan ,An Nặc nói.

Tử La Lan coi như không có nghe thấy, đôi mắt màu tím chăm chú nhìn chằm chằm con Bạch Hổ xinh đẹp kia,động liêu cậu thật anh tuấn.

Bạch Hổ đầu cũng không có quay lại,hướng con nê thạch quái vọt tới.

Bạch Hổ ước chừng cao hai thước ,mặc dù không có cao như nê thạch quái nhưng khí thế tuyệt đối không thua với nê thạch quái .

Sự xuất hiện của nó giúp Phượng Hoàng rụng lông bớt đi không ít lực.

Lúc chúng nó cố sức cùng nê thạch quái chiến đấu ,thì mọi người cùng nhau nhìn về phía Tử La Lan được An Nặc ôm .

Tử La Lan lăng lăng,lập tức hiểu ý bọn họ — chỉ xem người khác ở đó chiến đấu, ngươi cũng nên ra đi.

Tất cả kỹ năng mình hình như đều không thể dùng,dù sao Tử La Lan vẫn là dựa vào An Nặc,mà không phải An Nặc dựa vào nó. Nhưng là mọi người cứ nhìn,Tử La Lan vẫn cảm giác được một chút áy náy giống như bất an.

Phải làm chút gì đi? Cậu muốn , mà mình lại như con rối,cái gì cũng làm không được đi?

Thế là trong ánh mắt mọi người ,nó sợ hãi vươn hai cái tay ngắn,trên không trung quơ quơ, sau đó dùng thanh âm nhẹ nhất kêu lên:” . . Cố gắng lên, cố gắng lên. . . Đánh ngã quái đi. . .”

Đám người lăng rồi lại lăng,lập tức bộc phát tiếng cười,ngay cả Ôn Bá không nói cười tuỳ tiện cũng không nhịn được khóe miệng giương lên.

“Thật là mất mặt .” An Nặc phát ra một tiếng thở dài ,giống như mình lại làm gì sai– chỉ bất quá là hô hào trợ uy mà thôi a. . .

“A, La Lan, ngươi quá khả ái, vì biểu đạt lòng cảm kích,ta nguyện ý vì ngươi hát vang một khúc!” Kỵ Sĩ Chi Huyết nhìn con thỏ phấn hồng,cái tay lại duỗi vào cái túi bên cạnh.

Khi hắn còn chưa móc ra bất kỳ vật gì ,Ôn Bá lại đạp hắn một cước, mất mười giọt máu.

Kỵ Sĩ Chi Huyết hận hận quay đầu, muốn đi tìm Ôn Bá tính sổ, lại phát hiện người kia đã chạy đến nê thạch quái .

Vì bảo đảm máu của mình không hề rơi nữa,hắn tính toán tạm thời đứng ở nơi an toàn.

Tử La Lan ngược lại chăm chú nhìn tên kỵ sĩ tóc xanh.

Trong Dã Vọng online đặt ra ,kỵ sĩ không thể nghi ngờ là người cao quý nhất, ở trong trò chơi địa vị cơ hồ nếu so với nhân viên thần chức càng được tôn kính, bọn họ dùng tánh mạng tới bảo vệ vinh dự và người mình yêu. Chính là tín ngưỡng như vậy ,cho nghề nghiệp này lực lượng của nó đã trở thành lực chiến đấu mạnh nhất trong dã vọng online.

Mặc dù nam nhân tóc xanh anh tuấn này,trên người chỉ mặc một món khôi giáp kỵ sĩ sơ cấp,nhưng là tuyệt không ảnh hưởng khí chất kỵ sĩ của hắn,bảo vệ người khác, đó là điều kỵ sĩ đầu tiên nên làm.

Ôn Bá dù mặc áo giáp vừa dày vừa nặng nhưng dường như không hề ảnh hưởng đến tốc độ.

Khi hắn phối hợp với hai sủng vật,tiến hành kỹ năng công kích của kỵ sĩ, Tử La Lan cơ hồ thật cho là đây là chiến trường thế giới kỳ huyễn thời Trung Cổ .

Cát đá đang bay nơi Hoang Lâm,chúng là bị người xốc lên,sau đó trên không trung phiêu đãng, theo gió đạt tới chỗ xa hơn. Vốn cột đá cũng rất yếu ớt bị bọn họ đánh nhau đụng nát, những đá nhỏ bay tứ tán,rơi vào những cây đỗ quyên lưa thưa trên mặt cỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio