Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

An Nặc một bộ dáng sốt ruột, hắn bao giờ cũng nghĩ người khác chờ hắn là thiên kinh địa nghĩa, mà kẻ khác để mình chờ là phạm vào tội lớn.

"Thời điểm trì hoàn!" Tử La Lan la lên, sợ An Nặc trực tiếp đem mình quăng ra ngoài cửa sổ.

"Ta biết thời điểm trì hoãn." An Nặc nói, tuy là hắn nhìn qua một điểm cũng không hiểu.

Tử La Lan tại trong tay An Nặc giãy dụa ra, đáng thương nhìn An Nặc, người kia không chút lưu tình ném hắn vào giỏ sủng vật.

Phản ứng luôn mất linh mẫn của mông Tử La Lan, may là cái đệm trong giỏ mềm mại, cái chăn nho nhỏ bị đụng phải, lại lần nữa rơi xuống Tử La Lan.

Hắn gian nan đứng lên, trừng mắt gã tóc vàng kia, uất hận nói thẳng: "ta cũng không phải quả bóng, để đem ta đá tới đá lui!"

An Nặc ngay cả nhìn cũng không thèm liếc một cái: "Không quan trọng a, dù sao ngươi cùng quả bóng cũng không có gì khác biệt."

"Cái gì...." Tử La Lan oán hận nhìn An Nặc, nghĩ thầm ngày hôm qua có phải quá nóng hay không, đầu óc không rõ ràng lắm, cư nhiên người kia! Trời ạ ... An Nặc người này vừa ích kỉ vừa kiêu căng --- ta thật sự phải giúp người này sao?

Đương nhiên, chiếu theo tình trạng Tử La Lan hiện nay, tựa hồ cũng không giúp được cái gì...

"Muốn đi Kim Hoa không?" An Nặc hỏi.

"Nhiệm vụ của ngươi đều làm xong chưa?" Tử La Lan ghé vào mép giỏ hỏi.

"Đều là một ít nhiệm vụ, không làm, trực tiếp đi Hoa Đô ," An Nặc liếc nhìn ngoài cửa sổ, trong phòng quá mức an tĩnh, đây là đương nhiên, dù sao trong nghiệp đoàn hắc sắc giả diện chỉ có mình bọn họ trụ gian này.

"Úc, hảo." Tử La Lan gật đầu đồng ý, chỉ là một chút tiểu nhiệm vụ, còn không bằng đi Kim Hoa, nơi nào có nhiệm vụ nhiều kinh nghiệm, thì tổ đội xoát cấp cũng tương đối hơn.

Tử La Lan lại đột nhiên nhớ tới: "Được rồi, nhiệm vụ ánh mắt khát vọng của thí luyện chi cầu kia, xem còn muốn đi xuống cái địa phương nào?"

An Nặc điểm mở bảng nhiệm vụ, ánh mắt khát vọng trong bảng nhiệm vụ, còn lại cái địa phương, một là Kim Hoa bọn hắn sẽ đi, còn lại một chưa từng nghe nói qua, Hoa Đô di tích ( hux hux , lúc đầu ta cứ tưởng Kim Hoa và Hoa Đô là đó chứ , edit đến đây ta mới bik đó là nơi khác nhau a)

"Hoa Đô di tích? Kia là cái gì?" An Nặc thoáng cái điểm mở bản đồ truy tìm, cũng không có tìm được địa danh của Hoa Đô di tích.

Tử La Lan kinh ngạc nhìn cái địa danh kia: "Hoa Đô di tích? Nhiệm vụ này thật là đủ phiền."

"Trên bản đồ không có." An Nặc đóng bản đồ nói.

"Trên bản đồ đương nhiên không có....." Tử La Lan nói, "Di tích kia là có nhiệm vụ mới có thể mở"

"Nhiệm vụ gì?"

".... Nhiệm vụ ẩn dấu của du ngâm thi nhân." Tử La Lan ngơ ngác nói, đồng thời cùng An Nặc nghĩ tới Kỵ Sĩ Chi Huyết.

"Cái, cái gì?" Kỵ Sĩ Chi Huyết lăng lăng nhìn An Nặc, "Nhiệm vụ gì?"

"Ngươi nhận được nhiệm vụ Hoa Đô di tích chưa?" An Nặc hỏi.

"Hoa Đô di tích? Ngươi biết ở nơi nào sao?" Kỵ Sĩ Chi Huyết sửng sốt hỏi, "Thiên, ta vẫn cho rằng nhiệm vụ kia là truyền thuyết lưu lại trong du ngâm thi nhân mà thôi."

"Ta không biết," An Nặc rất thành thật nói.

"...Cái gì a, ta nghĩ ngươi biết chứ...." Kỵ Sĩ Chi Huyết uể oải, lần nữa ngồi lại chỗ của mình

"Con thỏ của ta biết," An Nặc lại nói thêm một câu.

Nếu như không có nhìn lầm, Tử La Lan phát hiện con mắt của Kỵ Sĩ Chi Huyết sáng lên, sau đó ánh mắt sùng bái + thêm kích động nhìn chằm chằm Tử La Lan, đi tới trước mặt Tử La Lan trên vai An Nặc.

"A, nguyên lai La Lan biết nhiệm vụ kia sao," Kỵ Sĩ Chi Huyết một tay đem Tử La Lan ôm lấy, người sau ( ý chỉ La Lan) nhanh tay nắm lấy y phục An Nặc, giống hệt một tiểu hài từ sợ sệt kéo áo phụ thân.

"Nhanh lên một chút nói cho ta biết như thế nào mới nhận được cái nhiệm vụ kia..." Kỵ Sĩ Chi Huyết tỏ ra thật nhiệt tình, ngay cả phượng hoàng trên vai hắn cũng một bộ dạng đứng không vững, "Trời ạ, kỹ năng nói chuyện của sủng vật quả nhiên không tệ!"

"Hoa Đô di tích? Kia là cái gì? Ám Dạ Vị Ương ngồi đối diện với Kỵ Sĩ Chi Huyết hiếu kỳ nói, sau đó, sủng vật của hắn ---- một quyển sách bắt đầu ồn ào lên.

"Hoa Đô di tích? Ta biết địa phương kia..." nó rất lớn tiếng, thoạt nhìn làm cho mọi người chú ý, vừa mới rồi nó còn như một quyển sách ở trên bàn, thế nhưng vì tăng khí thế, nó thoáng cái từ trên bàn dựng thẳng lên, tuy rằng thoạt nhìn vẫn là một quyển sách.

Dù sao vẫn là thu hút sự chú ý của người khác, Kỵ Sĩ Chi Huyết cùng An Nặc đều nhìn về phía sủng vật thư ( sách ) kia, mà La Lan thì xem chuẩn cơ hội này, vung cái chân ngắn từ trong tay của Kỵ Sĩ Chi Huyết bò lên vai An Nặc.

"Từ trong ghi chép của lịch sử cổ xưa, khi Kim Hoa còn không có kiến thành, ở đây có một thành thị vô cùng phồn vinh gọi là Hoa Đô," sau đó sủng vật của Ám Dạ Vị Ương thu được ánh mắt chăm chú của mọi người, dùng thanh âm trong trẻo nói, "Hoa Đô vô cùng phồn vinh, nghiễm nhiên thành một lãnh thổ độc lập, vô luận về mặt quân sự hay kinh tế, đều là thủ phủ đứng đầu thế giới này."

"Ta biết, Hoa Đô rực rỡ như ánh sáng chói lọi nơi chân trời," Kỵ Sĩ Chi Huyết nói "trong ca khúc của du ngâm thi nhân từng ghi lại, nó là đô thị xinh đẹp nhất của phiến đại lục, đứng sừng sững trên đại lục với trăm hoa đua nở."

"Thật kinh ngạc ngươi còn nhớ rõ nội dung thơ ca," Ôn Bá cười cười "trước đó ta vẫn luôn nghĩ du ngâm thi nhân này chỉ có hư danh."

"Cảm tạ." Kỵ Sĩ Chi Huyết trừng mắt cái, cũng không có phản bác lại, hiển nhiên, hắn đối Hoa Đô di tích nhiệt tình cao hơn bất luận sự tình gì.

"Thế nhưng tại một ngày nào đó, toàn bộ thành thị tiêu thất, trong ghi chép của trò chơi, nó tựa như một đóa hoa bị che giấu, thời điểm người đầu tiên đến nơi đó, xung quanh chỉ có trăm hoa nở rộ, không cần nói thành phố hay người, cái gì cũng không có," Quyển sách kia đồng âm tiếp cận, thế nhưng thời gian nói ra đoạn lịch sử này, kiên quyết cần tin tưởng, "Hoa cũng không thấy, người trong thành thị cũng không thấy, chỉ còn lại một phiến chói lọi của bông hoa, thật giống như thành thị kia chưa từng xuất hiện qua."

"Thành thị trong trò chơi tiêu thất khả không cần lí do gì" An Nặc nhẹ nhàng nói, "Thành thị kia tọa ở nơi nào?"

"Tiêu thất," quyển sách kia đơn giản tự thuật, "địa phương ở đó theo nguyên bản, với mọi người vô phương nhận biết, tiêu thất."

"Theo bài hát cũng thế," Kỵ Sĩ Chi Huyết nhìn chằm chằm quyển sách kia nói, " còn có cái khác không?"

Quyển sách kia sửng sốt một chút, phỏng chừng hắn chưa từng gặp qua Kỵ Sĩ Chi Huyết nhứ thế, hình dạng chăm chú, "Cũng có một chút dã sử nói ----- chỉ có ghi chép của du ngâm thi nhân mới có thể tìm được đường vào trong ... cái mê thất lộ kia ( đường không có phương hướng ) trong ghi chép cùng thời gian hỗn loạn, không có bất luận kẻ nào --- ngoại trừ những du ngâm thi nhân du lịch tứ phương này...."

"Tựa như, nhiệm vụ ẩn dấu của du ngâm thi nhân có thể cho chúng ta đi Hoa Đô di tích," Kỵ Sĩ Chi Huyết quay đầu lại nhìn Tử La Lan.

Tử La Lan trên vai An Nặc cứng lại, hắn chưa thấy qua nhãn thần sắc bén như thế, thoạt nhìn kia không như nhãn thần của Kỵ Sĩ Chi Huyết, tràn ngập một loại đao phong sắc nhọn cùng lãnh liệt.

"Ngươi biết không?" Kỵ Sĩ Chi Huyết hỏi, sau đó đi tới gần Tử La Lan, nó sợ sệt lui về phía sau cọ cọ, suýt nữa trên vai An Nặc ngã xuống.

"Tiểu Huyết..." thân thủ An Nặc bỗng nhiên ngăn trở Kỵ Sĩ Chi Huyết.

Kỵ Sĩ Chi Huyết ngẩn người, lập tức đem tay của mình thu hồi lại: "Xin lỗi... ta có chút kích động."

Kỵ Sĩ Chi Huyết nhỏ giọng nói, khi hắn lần nữa mở mắt, cái cảm giác sắc bén cùng nguy hiểm đã tiêu thất vô tung, hắn vẫn như cũ là cái loại lam sắc tự nhiên.

Hắn nhìn về phía Tử La Lan: "Ta... xin lỗi, vừa rồi dọa đến ngươi sao?"

Hắn lộ ra một dáng tươi cười, nhìn không ra cái khuyết điểm nào, cùng trước đây không có gì bất đồng, Tử La Lan vẫn như cũ , cảm thấy có loại cảm giác xa lạ.

An Nặc cũng một lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình: "con thỏ nói nó biết cách nhận được nhiệm vụ này, nhưng phải từ cấp trở lên."

"Úc, thiếu cấp," Kỵ Sĩ Chi Huyết cau mày,"ta sẽ đối phó trong vòng ngày."

"Cái gì?" Ám Dạ Vị Ương trừng mắt nhìn Kỵ Sĩ Chi Huyết, " ngươi điên rồi sao? ngươi có biết từ lên cần bao nhiêu điểm kinh nghiệm không..."

"Úc, ta đã không chờ được đi Hoa Đô di tích nữa," Kỵ Sĩ Chi Huyết thoáng nở nụ cười, sau đó hương Ám Dạ Vị Ương cùng Ôn Bá nói, "Cho nên, ngày này theo ta xoát cấp đi."

"Không được, thân thể sớm bất hảo," Ôn Bá lập tức cự tuyệt đề nghị Kỵ Sĩ Chi Huyết.

Kỵ Sĩ Chi Huyết dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Ám Dạ Vị Ương, giống như nếu hắn không hỗ trợ thì không được.

"Ôn Bá..." Ám Dạ Vị Ương quay đầu nhìn Ôn Bá, " ngày thôi, không có vấn đề gì chứ..."

"Không được, dịch dinh dưỡng đối thân thể ngươi bất hảo, hơn nữa thời gian tại tuyến rất dài, phụ thân ngươi cũng sẽ lo lắng, Ôn Bá nhìn Ám Dạ Vị Ương ôn nhu nói.

Tử La Lan kinh ngạc phát hiện, Ám Dạ Vị Ương cùng Ôn Bá trong hiện thực đúng là có quen biết.

Hình như Tử La Lan đã nhìn thấy bọn họ ngay ngày đầu tiên, bọn họ luôn ở cùng nhau, thoạt nhìn Ám Dạ Vị Ương khoảng tuổi, Ôn Bá trái lại hơn , bọn họ đúng là bằng hữu trong hiện thực đi?

Tử La Lan ngồi trên bàn, nhìn Ám Dạ Vị Ương cùng Ôn Bá nhỏ giọng bàn bạc, nghe ra, thân thể Ám Dạ Vị Ương không tốt lắm...

Cuối cùng Ôn Bá vẫn không cho Ám Dạ Vị Ương kéo dài thời gian tại tuyến, đương nhiên có đền bù, chính hắn sẽ cùng Kỵ Sĩ Chi Huyết xoát cấp, Bạch hổ, sủng vật của Ôn Bá có kỹ năng hút quái, mà phượng hoàn có kỹ năng quần công, quả thật chính là phối hợp tốt nhất cho xoát cấp.

Tử La Lan chứng kiến bọn họ ở nơi này nói qua nói lại, Kỵ Sĩ Chi Huyết kia vừa khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Thế nhưng hắn vẫn nhớ kĩ nhãn thần kia, nghĩ lại mà sợ, trước đây đã từng thấy ánh mắt này ở một số người.

Hắn hiểu rõ cái loại nhãn thần này, hắn chẳng qua cho rằng, cái loại này không nên xuất hiện trong trò chơi, chí ít không nên xuất hiện trong mắt Kỵ Sĩ Chi Huyết.

Tử La Lan ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, không biết vì sao Kỵ Sĩ Chi Huyết nhất định phải nhận bằng được nhiệm vụ ẩn dấu kia như thế, hắn biết phần thưởng nhiệm vụ, kia cũng không phải là rất quan trọng, tuy rằng hiếm thấy, nhưng còn xa mới đạt đến tình trạng thiên hạ vô song.

Bỗng nhiên đầu bị người điểm một cái, làm hại Tử La Lan thiếu chút nữa ngã nằm úp sấp trên mặt đất, may mà bản thân hơi béo chút, trọng tâm rất ổn mới không ngã sấp xuống.

Nó hung hăng ngoảnh đầu nhìn chằm chằm Ăn Nặc.

"Làm gì mà lộ ra ánh mắt độc địa kia," An Nặc không vừa lòng nói.

Tử La Lan mặc dù giả bộ hung hăng, con mắt là có chút mệt, nhưng là vì sĩ diện của chính mình nên vẫn tiếp tục, "ta cũng không phải món đồ, ta ngã ai đỡ cho."

"Xin lỗi," ai đó không thành ý nhận lỗi, "Ta quên, sủng vật củng có nhân quyền."

Tuy rằng trong đầu Tử La Lan muốn nói, thế nhưng, cái loại âm thanh châm biếm này của An Nặc nói ra, chính là vẫn khó chịu.

An Nặc từ trên ghế đứng lên, đem Tử La Lan hướng về người còn lại cáo biệt, sau đó đồng thời ước định chờ Kỵ Sĩ Chi Huyết thăng lên cấp thì đi Hoa Đô di tích.

Kỵ Sĩ Chi Huyết áy náy nhìn Tử La Lan: "Ta ban nãy dọa đến ngươi sao? Xin lỗi, La Lan, ta chỉ là ... rất sốt ruột mà thôi."

Tử La Lan tại trên vai An Nặc gật đầu, bộ dáng hiện tại của Kỵ Sĩ Chi Huyết, khiến cho hắn nghĩ vừa nãy chỉ là ảo giác thoáng qua mà thôi, hắn căn bản không có ánh mắt lạnh thấu xương kia, chỉ là có chút hoa mắt mà thôi. Kỵ Sĩ Chi Huyết chính là Kỵ Sĩ Chi Huyết, chính là thiếu niên có tóc kim sắc thế thôi.

Kỵ Sĩ Chi Huyết thấy Tử La Lan không còn cảnh giác giống nãy, mới yên lòng, cùng mọi người đùa giỡn.

Tử La Lan trái lại rõ ràng, cho dù Ôn Bá cùng Kỵ Sĩ Chi Huyết liên tục luyện cấp cũng vô pháp trong ngày lên cấp , thường thường về sau thì lên cấp phi thường khó khăn. Bất quá không nói gì là được, dù sao hắn cũng mong muốn Kỵ Sĩ Chi Huyết nhanh một chút nhận được nhiệm vụ Hoa Đô di tích, như vậy hắn cùng An Nặc cũng có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ ánh mắt khát vọng, đạt được quyển trục tiến hóa..

Đây là phương pháp duy nhất có thể giúp An Nặc.

Tử La Lan ghé vào trên vai An Nặc, đi ra tửu quán, trước mặt bọn họ chính là Kim Hoa mỹ lệ.

Nó mỗi một chỗ đều mang theo vẻ chào đón và lãng mạn, mọi nơi đều là hương hoa, thế nhưng cũng sẽ không làm người phiền chán và chứng dị ứng phấn hoa.

Trò chơi là như thế, rõ ràng biết nó không cho ngươi cái gì, nhưng khiến ngươi tự nguyện ngốc ở chỗ này.

Bọn họ nhìn bản đồ thành thị, đi tới quảng trường sau nghiệp đoàn hắc sắc giả diện.

Cùng nghiệp đoàn khác bất đồng, ở đây vẫn rõ ràng như cũ rất lạnh, thế vẫn hơn Địch Lan cảnh tượng náo nhiệt rất nhiều.

Quy mô nghiệp đoàn so với Địch Lan nghiệp đoàn lớn hơn rất nhiều.

Bên phải đại sảnh là bảng thông báo, mặt trên có chút "sinh ý", có năng lực, một ít nhiệm vụ có thời hạn, có mấy người ở đây xem sơ qua.

Bởi vì ngoạn gia có thể nhận chức hắc sắc giả diện không nhiều, trong toàn bộ Dã Vọng online mà nói, không quá người, cùng chức nghiệp khác so hàng ngàn hàng vạn ngoạn gia, rõ ràng ít hơn nhiều lắm, hơn nữa vì gần tới năm, Dã Vọng online ra sức nâng cao độ khó của nhiệm vụ hắc sắc giả diện, có thể khiến cho ngoạn gia nhận chức hắc sắc giả diện hàng năm kịch liệt giảm thiểu.

Năm nay thông qua chỉ có một mình An Nặc.

Mấy ngoạn gia kia không hề chú ý An Nặc, hắc sắc giả diện này đều là như thế, không hay trao đổi, vì có khả năng cướp đi sinh ý, mà hắc sắc giả diện cùng các chức nghiệp khác ở chung cũng không hảo lắm, không ai thích cùng làm quen với thích khách trong trò chơi.

An Nặc không để ý đến mấy người trong đại sảnh kia, mà trực tiếp nhận chìa khóa phòng trên lầu ba.

An Nặc đẩy cửa ra, Tử La Lan phát ra một tiếng thở dài chán nản.

"Làm sao vậy?" An Nặc hỏi.

"Vì sao không có giỏ sủng vật?" Tử La Lan bất mãn cực kì, "Nó không nên như vậy!"

"Đừng hi vọng người khác làm theo yêu cầu của ngươi." An Nặc đem Tử La Lan trên vai ném tới giường, thuận tiện cảnh cáo,"Không được làm dơ thảm của ta."

"Vậy ngươi có thể đừng đem ta ném như thế a..." Tử La Lan nhỏ giọng nói thầm, mà An Nặc thì làm như thể không có nghe thấy.

"Kỵ Sĩ Chi Huyết tiếp nhận nhiệm vụ kia là có yêu cầu cấp bậc, ta thì sao?" An Nặc hỏi Tử La Lan.

"Không cần, thế nhưng phải thấp hơn ." Tử La Lan đáp, "vì phòng ngừa người đẳng cấp cao hỗ trợ nhiệm vụ này, Hoa Đô di tích yêu cầu đội ngũ không quá cấp ."

"Ta còn lâu mới tới ." An Nặc nói.

"Còn có cấp..." Tử La Lan thì thào nói, "quay về vấn đề chính thời gian còn có ngày --- nếu như trong hai ngày Tiểu Huyết có thể lên , chúng ta có thể làm ít nhiệm vụ."

"Có nhiệm vụ tốt nào?" An Nặc hỏi.

"Ta cũng không phải thư kí của ngươi...." Tử La Lan nhỏ giọng oán giận câu, "đi đến người quản lý xem, hình như có vài nhiệm vụ không tệ."

An Nặc gật đầu, không lên tiếng, hắn đem khung nhiệm vụ điểm khai, trên nhiệm vụ ánh mắt khát vọng chỉ còn chỗ sáng, chỗ đó là Hoa Đô di tích.

"Trong di tích rất nguy hiểm sao?" An Nặc hỏi.

"...Ta không biết, dù sao cũng không quá an toàn," Tử La Lan nói, mặc dù hắn biết cấu trúc của toàn bộ di tích, thế nhưng bên trong có quái gì hắn một chút cũng không nắm rõ.

Tóm lại với Tử La Lan mà nói, đi vào di tích cũng xem như là hoàn thành nhiệm vụ, hắn có thể nhận được quyển trục tiến hóa, hi vọng trở thành có ích cho ... An Nặc....

Tại chỗ người quản lý, quả nhiên có thể nhận được ít nhiệm vụ có kinh nghiệm cao.

Bởi vì trò chơi cùng thời gian trong hiện thực tỉ lệ là :, cho nên trong hiện thực ngày tương đương với ngày trong trò chơi.

Tại chỗ người quản lý của nghiệp đoàn hắc sắc giả diện, mỗi ngày có thể nhận được cái nhiệm vụ có điểm kinh nghiệm phi thường cao.

Nhiệm vụ ám sát công tước, nhiệm vụ này yêu cầu thời gian cố định, giết Ai Tắt Đạt công tước tại khu tây Kim Hoa.

Đương nhiên, thời gian phải cực kì chuẩn, vì vậy nhiệm vụ chỉ có hắc sắc giả diện mới có thể làm, cho nên nhiệm vụ giết Ai Tắt Đạt công tước bỏ trống.

Hôm nay An Nặc nhận nhiệm vụ vào lúc giờ trưa.

Ở trước hắn, đã có mấy hắc sắc giả diện tới, hẳn là một nhóm ngoạn gia chuyển chức hằng năm, có lẽ là tổ đội, có lẽ là thời gian luyện cấp, kinh nghiệm của nhiệm vụ hằng ngày không tệ.

Dã Vọng online lại đem trò chơi vô cùng thật, rất nhiều hắc sắc giả diện đã đem NPC thành đối tượng ám sát.

Tựa như trong thế giới hiện thực, rất nhiều sát thủ cũng đặc biệt hiểu rõ kết cấu thân thể của con người, chẳng hạn như bộ phận yếu ớt nhất ở chỗ nào, hoặc chỗ nào không nguy hiểm đến tính mạng, ở nơi nào hạ đao sẽ làm cho đối phương mất khả năng cử động các loại..

Sau khi An Nặc chứng kiến một hắc sắc giả diện ly khai, Ai Tắt Đạt công tước từ trong vũng máu đứng lên, điềm nhiên vỗ vỗ vết máu trên người --- kia hiển nhiên cùng bui bặm không có gì khác biệt, mà vết máu này cư nhiên thực sự tiêu thất.

Ai Tắt Đạt công tước hảo hảo đứng ở nơi đó, vẫn như cũ một bộ dáng tôn quý, y phục hắn không một chút tổn hại, tóc cũng không có lộn xộn, hắn giống như vừa tại bên cửa sổ đọc sách, nhân tiện chờ thích khách tiếp theo.

An Nặc đứng ở góc tường hút thuốc, con mắt lam sắc xẹt qua cảnh tượng xung quanh, bất luận cái gì cũng không lọt vào mắt hắn.

Tử La Lan nhìn khói thuốc từ trong tay An Nặc nhẹ nhàng hiện ra loại tư thái thanh nhã, từ từ bay lên, sau đó tan ra.

Thời gian còn có phút để bọn họ bắt đầu.

Lúc này, trong phòng yên tĩnh lần bị phá vỡ, có người từ cửa sổ nhảy vào, cầm trong tay thanh đại đao sáng loáng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio