Sau mê cung là một hành lang bạch sắc, thoạt nhìn có loại phong cách giống như thành phố tinh linh.
Lan can bằng gỗ được chạm trổ tỉ mỉ, dây nho tươi mát khả ái buông xuống, còn có một chút hoa nhỏ cỏ nhỏ không biết tên.
Hành lang cũng không có dài, nó thông về cái đại sảnh kia.
Địa phương sau mê cung Kiêu Ngạo bọn họ cho tới bây giờ chưa từng đi qua.
Bởi vì mê cung phi thường có đi, nếu không phải lần này có người có năng lực nguyên tố, căn bản không thể ra khỏi mê cung này.
Có thể nói, trạm kiểm soát cuối cùng chỉ người có năng lực mới có thể thông qua?
Cái này rõ ràng là đặt chuyện nha, Tử La Lan buồn bực nghĩ. Cũng không phải là tiểu thuyết anh hùng huyền huyễn, để làm chi đem sức mạnh (năng lực) ban đầu đột phá trạm cuối cùng, giống như nội dung của mấy vở kịch, rơi xuống trên số người chứ?
Giống như nội dung trò chơi thế nào có thể tồn tại số mệnh đã định trước các loại chứ.
Tử La Lan vừa nghĩ vừa theo Kiêu Ngạo vào trong đại sảnh.
Đó là một cái thính phi thường to lớn, ít nhất hơn nghìn thước Anh ( thước Anh ~ , mét), nó có hình tròn.
Cửa sổ thủy tinh, song sắt hắc sắc, nền nhà là một mảnh cẩm thạch trắng noãn.
Có lẽ là khối lớn cẩm thạch, ngươi căn bản không thể tim được đường nối nào.
Mái vòm của nó phi thường cao, phía trên có màu sắc chi chít, có lẽ là một bức tranh, thế nhưng bởi vì bầu trời rất cao, cho nên không có ai có biện pháp thấy rõ.
Trái lại, Y Na có thể thấy rõ, nhưng nàng sẽ không nói, hơn nữa cái địa phương này tuy rằng thật lớn, nhưng thoạt nhìn giống cái lồng, cho nên Lôi Na Tư sớm đem dực tinh linh thu vào.
Cái đại sảnh này chỉ có một cánh cửa, chính là cánh cửa bọn hắn vào, còn lại đều là thủy tinh màu sắc rực rỡ — cho dù có nhiều thủy tinh như vậy, ánh dương quang bên ngoài sáng rực như vậy, nhưng ở đây vẫn có chút âm u.
“… không có đường,” Lôi Na Tư trảo trảo tóc nói, “chúng ta có đúng hay không đã đi nhầm?”
“Sẽ không, đi ra khỏi mê cung chỉ có hành lang, chỉ có cánh cửa này,” Kiêu Ngạp đạp đạp lên đá cẩm thạch cứng rắn phát ra tiếng vọng, hắn đi tới trước thủy tinh.
Hắn màu sắc đầu tiên chậm rãi đi qua, giống như ở phía trước có gì đó khiến hắn chú ý.
“Ngươi xem cái gì vậy,” Ngải Tư kêu lên, “chúng ta bị vây ở chỗ này, có muốn quay lại xem một lần nữa hay không,… có bỏ sót địa phương nào không …”
Hắn nói còn chưa xong, thì cánh cửa kia giống như bị ai đẩy đi một chút, phát sinh tiếng ‘thình thịch’, trực tiếp đóng lại.
Cái thanh âm kia phi thường lớn, rất đáng ngạc nhiên là cái cửa gỗ lại không bị gì, hiệu quả tiếng vọng phi thường tốt.
Ngải Tư nhìn cánh cửa kia một chút, cùng với sự thờ ơ của Kiêu Ngạo, nhún nhún vai: “Được rồi, Kiêu Ngạo, ngươi có thể tiếp tục nhìn.”
An Nặc cùng Tử La Lan cũng đi tới trước.
Mặc dù đứng ở xa xem, những màu sắc của thủy tinh này hợp thành khối, hỗn tạp, nhưng khi nhìn gần thì ngươi có thể cảm giác rõ ràng đây là một bức tranh sống động.
“Thoạt nhìn như là miêu tả một cố sự,” Tử La Lan nhìn rồi chậm rãi nói.
“Có điều lạ là quái trong cố sự giống như có chút không khớp với kinh thánh.” An Nặc nhẹ nhàng nói.
“Đây là một cố sự sáng thế, trong kinh thánh là thần sáng tạo ra thế giới, mà ở đây …” Kiêu Ngạo đứng trước khối thủy tinh, ôn nhu nói, “úc, tử thần sáng tạo ra thế giới.”
“Tử thần?” Ngải Tư kêu lên, chạy đến bên cạnh Kiêu Ngạo, nhìn chằm chằm bức tranh kia lúc lâu, “Đây là tiểu thuyết khủng bố gì?”
“Trong văn hóa của chúng ta, tử thần tượng trưng cho hết thẩy diệt vong, là thần chi sở hữu sinh mệnh sau cùng,” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, “nhưng hắn cũng là đại biểu cho tân sinh cùng bắt đầu lần nữa.”
“Cho nên sáng tạo thế giới cũng có thể là đương nhiên?” An Nặc hỏi.
“Có lẽ trong thế giới tử vong, tử thần mới trao cho con người sinh mệnh,” Kiêu Ngạo quay đầu nhìn An Nặc, “nhớ truyền thuyết kia của Kim Hoa Đô không? Thiếu niên mặc áo choàng hắc sắc, cầm sinh mệnh chi hoa kim sắc, chôn ở phiến hoang vu nọ mà ngay cả yêu quái cũng sợ hãi, khiến nó trở thành Hoa Đô mỹ lệ hiện nay.”
“Tạo nên sinh mệnh chính là tử thần, như vậy …” An Nặc chỉ vào khối thủy tinh trước mặt, “cái cánh bạch sắc của thiên sứ này lại là cái gì?”
“Thiên sứ bình thường đại biểu cho ý chỉ của thần, đương nhiên có điểm khó hiểu trong trò chơi là ý nghĩa của mặt trái.” Kiêu Ngạo trầm mặc một hồi rồi nói, “tử thần là thần chi trao cho sinh mệnh, đại khái mang ý nghĩa kết thúc.”
“Tại sao có thể như vậy?” Ngải Tư trừng mắt nhìn khối thủy tinh màu sắc rực rỡ kia.
“Kết thúc mọi thứ, có nghĩa thần sở hữu sức mạnh đã quay lại,” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, “Tử thần lần nữa đem sinh mệnh đến thế giới này, đây là cái tuần hoàn vô tận, một khi có một phương tiêu thất, thế giới này cũng mất đi sức sống.”
“Nhưng cái đó và chúng ta có quan hệ gì, cho dù đã biết lịch sử của trò chơi này, thì chúng ta có thể đi ra không?” Lôi Na Tư nhún nhún vai nói.
Hình như … xác thực là không thể, Tử La Lan bất đắc dĩ nghĩ, cánh cửa kia họ đã thử qua, vô phương đi ra, mà trong đại sảnh cũng không có cửa khác, tấn công vào vách tường cũng không có si nhê.
Vả lại, bức tường cùng tường của mê cung khác biệt, tường của mê cung tuy là tường, nhưng thực ra là do thực vật tạo thành, cho nên có thể đi qua, mà tường này từ tảng đá đặc thù làm thành, căn bản không có dùng năng lực nguyên tố đi qua được.
Tử La Lan trong đại sảnh đi tới đi lui, cái đại sảnh này hoàn toàn là cái hình tròn, nhưng cái gì cũng không có.
Nếu như có vong linh thì còn tàm tạm, đằng này không có gì hết, khiến cho người ta có cảm giác bất lực, thật buồn bực.
Bỗng hắn đứng lại, sau đó kêu lên: “An Nặc, đến chỗ này xem.”
An Nặc nghi hoặc đi tới, thấy Tử La Lan đứng ở nơi đó, ngón tay chỉ ở đằng trước.
“Có ký hiệu,” Tử La Lan nói.
Sàn nhà là một mảnh trắng noãn, địa phương Tử La Lan chỉ cũng như thế, nhưng có hơi hơi lõm vào, cái hình dáng bị lõm thoạt nhìn giống như đóa hoa, lại nhìn kỹ một chút, đó là một mảnh hoa tuyết bằng phẳng.
“Ta ở đây cũng thấy khối như thế,” Ngải Tư kêu lên, Tử La Lan chạy qua nhìn, dưới chân hắn là hình dáng của một tiểu hỏa diễm, Ngải Tư đứng ở trên.
Kiêu Ngạo tìm được cái ký hiệu đại biểu cho phong, tiểu long quyển phong (lốc xoáy), mà cái ký hiệu cuối cùng tượng trưng cho thổ.
“Ta dường như không có gì dùng được,” Lôi Na Tư chăm chú nhìn cái ký hiệu rồi nói, “cho nên nếu chúng ta muốn thông quan, còn phải đi tìm người có năng lực ‘thổ’.”
“Phải có đủ hệ nguyên tố mới có thể mở ra thông đạo tiếp theo sao?” Kiêu Ngạo thở dài nói, “xem ra phải đi tìm người có năng lực thổ.”
“Cái trò chơi này không có công bằng a,” Ngải Tư ồn ào, “vì sao phải là hệ nguyên tố!”
“Bởi vì bản chất của thế giới được cấu thành từ nguyên tố a.”
Tất cả mọi người trong đại sảnh yên lặng, bởi vì câu nói này không thuộc về bất luận là ai trong bọn họ.
Ký hiệu vốn thuộc về nguyên tố, giống như cái tiêu chuẩn phân bố rải rác, đem hình tròn chia đều cho người.
Mà ở chính giữa đại sảnh hiện ra hài tử.
Hắn có mái tóc đạm kim sắc buông thẳng xuống đất, da hơi tái nhợt, cùng trường bào bạch sắc.
Ngũ quan của hắn tinh xảo lạ thường, quả thực so với tinh linh còn muốn xinh đẹp hơn, màu sắc của tóc gần tiếp cận ngân sắc, vẻ mặt hắn vẫn rất an tĩnh, nếu tính theo tuổi của loài người thì khoảng , tuổi.
“Vong linh …”
“Ta tuyệt không thích cách gọi này,” vong linh nhẹ nhàng nói, “nhưng là các ngươi kêu ta như vậy.”
“Ta cảm thấy rất tốt,” Lôi Na Tư nhún nhún vai.
Vong linh cười cười: “Các ngươi hiện tại ra không được, không thể làm gì khác hơn là ta tống tiễn các ngươi log out — các ngươi cũng không muốn mất đi gấp đôi kinh nghiệm đi?”
Nếu như tổn thất kinh nghiệm khi log out gấp lần tử vong, như đẳng cấp Kiêu Ngạo bọn họ, để lấy được kinh nghiệm nhiều như vậy đã là không rất dễ dàng.
Cho nên nghĩ đến sáng kiến của vong linh, ngoan ngoãn để bị giết tương đối tốt hơn, bởi vì đây là cách mất kinh nghiệm ít nhất. Tuy quan hệ bọn họ hiện tại cùng vong linh rất kém cỏi, nhưng có những thời điểm không nên coi nhẹ.
Khóe miệng của vong linh khe khẽ vểnh lên, hắn giơ lên một tay, dáng vẻ tao nhã đến cực điểm: “Thế đó. Thỉnh lần sau trở lại.”
“Trạm kế tiếp là cái gì?” Lôi Na Tư bỗng hỏi.
“Tiểu thư thật là … không có thông minh,” vong linh ôn nhu nói, “lạc thú của trạm kiểm soát quyết định ở quá trình, chứ không phải biết trước.”
Hắn vừa dứt lời, một cái mũi tên vô thanh vô tức cắm vào trán vong linh.
Tử La Lan quay đầu lại, thấy Kiêu Ngạo cầm cái cung thuần kim sắc trong tay, cái tên dài khoác trên cung, tiến thẳng vào vong linh. Lại tiễn kim sắc rời cùng, không có chút chấn động, nó sát qua y phục của Tử La Lan, tiễn kia sắp cắm vào ngực vong linh – đó là trái tim.
“Phong chi triệu hoán giả …” thanh âm vong linh vẫn rất nhẹ nhu, “ta biết ngươi, là người có năng lực nguyên tố sớm nhất, ngươi là một người rất đặc biệt, tỷ như nói, đặc biệt có lực lĩnh ngộ cùng giá trị may mắn, có thân thủ nhanh nhẹn khiến kẻ khác kinh ngạc, sức phán đoán lãnh tĩnh, cùng với … sủng vật không giống người thường.”
Lại một mũi tên bắn qua, lần này thân thể vong linh hơi nghiêng, tiễn kia trúng ngay mặt của hắn.
“Tốc độ ta rất nhanh,” vong linh ôn nhu nói.
“Nhưng trong không khí có tồn tại linh hồn,” Kiêu Ngạo nhẹ nhàng nói, “phong dẫn dắt tiễn ta bắn ra — đồng thời bảo đảm nó trúng cái ta muốn.”
Hắn vừa dứt lời, cái mũi tên kim sắc kia tà tà đâm vào yết hầu của vong linh, có loại cảm giác kỳ lạ nói không nên lời.