Mọi người bị Dã Vọng ol hấp dẫn, bởi vì ngươi cho tới bây giờ vô pháp tìm được điểm chênh lệch ở bên trong nó cùng hiện thực.
Rõ ràng chỉ là một cái thế giới hư cấu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng chân thực, bất kể là ánh dương quan ấm áp, hay là bóng tối tản ra khí tức tà ác, nó cũng cho ngươi cảm giác chân thật.
Trước khi Dã Vọng ol xuất hiện, thì toàn bộ trò chơi đạt độ chân thực cao nhất là %, mà Dã Vọng ol lại đạt được ,%
Trong suốt năm qua, không có trò chơi nào có thể vượt qua độ mô phỏng này, nó được xem là cơ mật của Thương Chi Lan Môn.
Nhưng là, vô luận là An Nặc hay Tử La Lan hoặc Kiêu Ngạo, Tạp Lạc Tư mà mọi người biết, cơ mật lớn nhất của Thương Chi Lan Môn không phải là trang thiết bị cơ mật gì đó, mà là thủ đoạn của bọn họ.
Dù sao, thế giới này cũng không ngăn nắp mỹ lệ như chúng ta đã thấy.
Cho nên khi Tử La Lan chậm rãi nói ra, An Nặc có chút lúng túng, y muốn an ủi hắn vài câu, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, y trời sinh không quá hiểu cách an ủi người.
Y muốn nói câu “đều đã qua” hay “ta cảm thấy rất tiếc” các loại, nhưng thấy khuôn mặt người trong lòng ngực tái nhợt khiến y không nói ra tiếng.
Y cúi đầu hôn trán hắn, đầu của hắn, ý muốn hắn ấm áp.
Y đã từng cho rằng Tử La Lan lừa y, nhưng trên thực tế, y thà rắng hắn là một tên bịp bợm, chứ không phải là một người quá mức đơn thuần này.
Y cho rằng sau khi đối mặt với dối trá, y sẽ căm phẫn, thậm chí không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Thế nhưng, y phát hiện, y chờ hắn, chờ hắn thật lâu, tính nhẫn nại của y đã sớm tiêu hao, hầu như không còn. Thời gian đó đại khái chính là thời điểm Tử La Lan đi dự lễ tang phụ thân, y đã đợi rất lâu.
Y khi đó nghĩ, nếu Tử La Lan quay trở lại, y cái gì cũng sẽ không hỏi hắn.
Khi y nghĩ như vậy, thì lại gặp ở cầu thang, hắn là người thật thật thực thực, tuy thoạt nhìn gầy yếu giống như trong trò chơi.
Cho đến bây giờ, ý nghĩ của y chính là không có thay đổi, y hi vọng, y thà rằng Tử La Lan chỉ là một viên chức phổ thông, có lẽ là một tên bịp bợm, mà không phải như bây giờ, khiến người khổ sở.
Tử La Lan thả lỏng thân thể, tựa trong lòng ngực An Nặc. Những năm gần đây, hắn đã cố gắng quên những điều này, năm trước, hắn chính là hài tử.
Hắn cũng không có siêu năng lực gì, hắn chỉ là … chỉ là bị cái máy kia chọn mà thôi.
Tuy hắn rất sợ cái máy lạnh lẽo không có sự sống này, nhưng không phải cả ngày cùng nó ngốc cùng một chỗ.
Hắn cho rằng mình sẽ phát điên, nhưng cư nhiên lại có thể tiếp tục kiên trì, kiên trì đến ngày gặp được An Nặc.
Hắn dùng năm để quên đi quá khứ, thế nhưng thật đáng tiếc, khi hắn đem chuyện này nói ra vào hôm nay, hắn mới phát hiện, những ký ức tựa như bóng ma của bóng tối, không thể xóa đi, rõ nét cũng khắc sâu như vậy.
Hắn quay đầu nhìn An Nặc, cặp mắt lam sắc của An Nặc rất ôn nhu, y luôn khiến người ta dễ dàng thấy y lạnh lùng, nhưng lần này lại khiến Tử La Lan thấy được ôn nhu.
Ngôn ngữ là thứ tốt để câu thông, nhưng ở đây lại có chút dư thừa, ít nhất Tử La Lan cảm thấy, nhãn thần của An Nặc nhìn hắn như vậy đã đủ thỏa mãn, hắn không cần y nói cái gì khác.
Hắn đã có thu hoạch rất lớn, chí ít, An Nặc có thể bồi bên người hắn, cùng hắn nhớ lại quá khứ kinh khủng kia.
“Còn nữa … thật sự đã chết sao? Tử La Lan nhẹ nhàng hỏi.
An Nặc cúi xuống hôn hôn sợi tóc hắn: “Hắn chỉ là trở lại bên cạnh thần, hắn phù hợp với nơi ấy.”
“Ôn Bá sẽ rất cô đơn,” Tử La Lan nhìn vào ánh dương quang chiếu trên mắt cá chân mảnh khảnh của mình.
An Nặc trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta nghe mẫu thân đã chết của ta nói … đương nhiên ta nghi nàng gạt ta, song hiện tại ta tình nguyện đó là sự thật,” y có chút chần chờ nói, “nàng nói, người yêu nhau, thì sau này ở trên thiên đường sẽ gặp lại … ta nghĩ, đây là thật.”
Tử La Lan nhìn một mạt ánh dương quang kia, hắn nhớ tới cái hôn môi của Ôn Bá cùng Vị Ương, bọn họ là xứng đôi như thế, tựa như khắc đồng nhất.
“Ta tin đó là sự thật,” Tử La Lan nhỏ giọng nói.
Bởi vì bọn họ yêu nhau như thế, cho nên sau này nhất định ở cùng một chỗ, lấy hình dáng ngày trước gặp lại, không cần e ngại thời gian, không cần e ngại tất cả mọi thứ.
An Nặc vốn muốn giải thích, dù sao thời đại này cũng không có những câu chuyện thần thoại truyền tai nhau.
Nhưng y thấy thần sắc của Tử La Lan, y lại yên lòng. An Nặc cho tới bây giờ không tin những thứ này, sau khi mẫu thân chết đi, lại càng không tin, nhưng bây giờ thà rằng tin những điều này là thực sự.
Như vậy, ít nhất có thể khiến cho người trong lòng an tâm một chút.
“Ta một mực nghĩ, ta sai rồi sao?” Tử La Lan nhẹ nhàng mở miệng, “hay là ngươi nói rất đúng, ta không nên kiến nghị giải phẫu, như thế hắn có thể sống lâu hơn một chút.”
“… đây là quyết định của chính hắn, hắn quyết định thử thời vận,” An Nặc ôn nhu an ủi La Lan, “không phải ai cũng có dũng khí chống lại số phận, vô luận sau cùng thế nào, hắn cũng gánh chịu.”
“Thế nhưng hắn đã chết, đó chính là đại giới,” Tử La Lan nói, “may mắn chưa bao giờ thuộc về bất luận kẻ nào, ta thấy bọn họ xứng đôi như thế, may mắn nhất định sẽ phủ xuống, thế nhưng sự thật là tử vong.”
“Dù sao cũng có nhiều chuyện trái ngược với mong muốn…” An Nặc nỗ lực hướng về Tử La Lan giải thích.
“… chúng ta không nắm được số phận, nhưng ta biết … nếu như tiếp tục cùng vong linh đối kháng, chúng ra sẽ giống Vị Ương …” Tử La Lan chợt nói.
An Nặc có chút không thích ứng được với tốc độ thay đổi trọng tâm câu chuyện của hắn: “… ngươi nói cái gì?”
“Đứng đầu Dã Vọng ol chính là máy tính,” Tử La Lan nói, “lúc làm trò chơi, chúng ta cũng không có đem vong linh thêm vào, ta nghĩ, kia hẳn là gì đó trong cái máy nọ…”
“Vong linh chính là cái máy kia?” An Nặc trừng mắt nhìn hắn, “không phải là NPC thuộc về tổ khai phá?”
“Ta đã tìm, thế nhưng không thấy ghi chép của hắn trong toàn bộ máy tính,” Tử La Lan nhìn An Nặc một cái rồi nói, “ta nghĩ, Thương Chi Lan Môn muốn đem trò chơi này nhanh kết thúc, trừ khi chính phủ đem lực chú ý chuyển ra bên ngoài, có lẽ bởi vì sự xuất hiện của vong linh. Trò chơi đã trải qua năm, nó mới có thể ở trong trò chơi làm cái gì đó…”
“Tỷ như nói?”
“Bởi kho tin tức của trò chơi là điểm tiếp nối toàn bộ hệ thống Dã Vọng ol, mà cái hệ thống này lại khống chế bởi máy chủ, không giống với internet thông thường, nên nó thực sự muốn làm cái gì đó … tỷ như chết não, hay là suy tim các loại…” Tử La Lan dừng một chút rồi nói, “… ta đã thấy nó giết người, cho nên An Nặc, chúng ta cần rời khỏi trò chơi.”
“… hắn có thể làm đến thế sao?” An Nặc có chút lưỡng lự hỏi, đây hoàn toàn vượt qua phạm vi tri thức của y, những tình tiết này tựa hồ chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng — tỷ như máy tính có thể giết người.
“… Kiêu Ngạo bọn họ làm việc thật đáng sợ,” Tử La Lan nâng cao thanh âm nói, bàn tay mảnh khảnh của hắn nắm chặt cánh tay của An Nặc, “bọn họ sẽ chết …”
“Ta sẽ đi hỗ trợ …” An Nặc chợt nói, con mắt lam sắc nhìn Tử La Lan.
“Ngươi không nên đi …” Tử La Lan thình lình ôm cổ An Nặc, giống như lo lắng An Nặc sẽ lập tức rời đi.
“Thế nhưng, vô luận là vì Thương Chi Lan Môn hay là vì ngươi, thì cũng nên kết thúc cái trò chơi kia,” An Nặc nói, “không phải có một kỹ thuật sao?”
“Cái máy kia là một sản phẩm tình cờ, có lẽ … Tạp Lạc Tư biết nhiều hơn.” Tử La Lan suy nghĩ một hồi rồi nói, “phòng kỹ thuật cùng tổ khai phá chúng ta hoàn toàn không phối hợp được.”
“… đúng không?” An Nặc thở dài nói, “có lẽ chúng ta cần phải cùng Kiêu Ngạo thương lượng chút.”
“Ta nghĩ, hắn nói cái ngoài ý muốn kia, đại khái chính là ‘vong linh’.” Tử La Lan nhẹ nhàng nói.
“Sự việc tổng yếu cần có kết thúc,” An Nặc ôn nhu nói, y cúi đầu hôn trán Tử La Lan, theo chóp mũi hắn hôn lên môi.
Tử La Lan giống như hài tử yên lặng tiếp nhận.
Bờ môi của hắn rất mềm mại, mang theo loại băng lãnh nhàn nhạt, An Nặc nghĩ, trong ánh mắt hắc sắc kia, cái gì cũng không có.
Đó là một mảnh hoang vu, giống như tất cả màu sắc rút đi, chỉ để lại như thế, lại dị thường yên ả.
Tử La Lan có chút ngạc nhiên vì động tác của An Nặc, nhưng hắn chính là yên lặng tiếp nhận, tuy hắn vô phương lý giải ý nghĩa của cái này trong khoảng thời gian ngắn.
Bởi vì An Nặc ôn nhu cùng cẩn thận hôn như thế, cho dù là đầu lưỡi của y tiến vào khoang miệng mình cũng không có gì, nhất là (cảm giác) phản cảm.
Đây là loại khiến hắn có cảm giác yên tâm, không hề có dục vọng chỉ là xoa dịu.
Sau đó, An Nặc sờ sờ đầu của hắn, nhìn hắn nói: “Đến ăn một chút.”
Tử La Lan ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn cầm lấy áo khoác, lại có chút do dự nhìn An Nặc: “Ta còn là muốn nói, may mắn là thần chi không phải dễ dàng đụng tới như vậy, Vị Ương chính là một ví dụ.” Lúc Tử La Lan nói những lời này, vẫn còn chút buồn. Tuy với niên kỉ của hắn mà nói, đã gặp qua nhiều tử vong, nhưng cũng không thể quen việc này.
“Ta hiểu,” An Nặc chìa tay sờ sờ đầu Tử La Lan, “chúng ta sẽ tốt hơn.”
Tử La Lan nhìn y, một lát sau mới quay đầu đi ăn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật hoài niệm khoảng thời gian kia của La Lan thỏ thỏ ~ bởi vì khi đó hảo ngốc.