Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tử La Lan nhẹ nhàng đẩy cửa phòng An Nặc, hắn thấy nam nhân đang đứng ở ngay cửa sổ.

Y di chuyển thân thể, thay đổi một chút góc độ, Tử La Lan nhíu nhíu mày, từ góc độ của y vừa vặn có thể thấy Kiêu Ngạo lái xe đưa hắn đến nơi này.

“An Nặc?” Tử La Lan không xác định kêu y một tiếng.

An Nặc đứng ở đó không hề động, cũng không có quay đầu, vì vậy Tử La Lan có chút không biết làm sao đứng ở đó, cuối cùng, cố lấy dũng khi hướng về bên An Nặc đi từ từ qua.

“Ngươi vừa gặp Kiêu Ngạo?” An Nặc bỗng quay người lại hỏi, con mắt như bàn thạch cứng rắn nhìn Tử La Lan.

Tử La Lan đi từ từ đến bên giường, sau đó ngồi lên, nhanh chóng nhìn An Nặc một cái, cúi đầu nói: “Hắn chỉ là đem ta về đây.”

An Nặc đi tới, ngồi ở bên cạnh Tử La Lan, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tử La Lan rồi hỏi: “Hắn nói với ngươi cái gì?”

“… Cái gì cũng không có.” Tử La Lan lại lén lút nhìn An Nặc một cái, nhỏ giọng trả lời.

An Nặc nhíu mày, vươn tay nắm lấy cằm Tử La Lan, Tử La Lan buộc phải nghiêng người, lưng dán vào đầu giường.

Nhãn thần An Nặc khiến hắn rất bất an, vì vậy con mắt hắn loạn phiêu khắp nơi, lấy loại này làm giảm cục diện xấu hổ.

“Đừng nhìn quanh,” nam nhân tóc vàng bất mãn nói, “nếu như ngươi không thật thà nói, ta nhất định sẽ làm ngươi hối hận.”

Đây tuyệt đối là uy hiếp, Tử La Lan phẫn nộ nghĩ, thế nhưng hắn cũng minh bạch, An Nặc nói được thì làm được. Ngẫm lại đi, hắn ở trong đầu đối với chính mình nói, nếu như An Nặc có thể đem con sủng vật thỏ khả ái làm một món đồ chơi ném tới ném lui, như vậy, một cái đại người sống trước mắt, phỏng chừng cũng không có gì khác biệt.

“Ách …” Tử La Lan kéo dài ngữ điệu, định suy nghĩ rõ ràng, có nên đem những lời của Kiêu Ngạo nói cho An Nặc nghe hay không, “Ách …”

Tuy rằng kéo dài thanh âm tại một thời gian nhất định có thể trì hoãn, thế nhưng cũng chính là phải bắt đầu.

“Ngươi định không nói?” An Nặc bực mình trừng mắt nhìn hắn, “ta không thích nghe ngươi ‘ách’, ta không đùa, ngươi tốt nhất nên nói ngắn gọn.”

Tử La Lan ngoan ngoãn ngậm miệng, định tổng kết lại, hắn khi còn bé thường học cái này, sau đó đến viện nghiên cứu thì không dùng nữa, nhưng hắn biết làm thế nào nói.

“Kiêu Ngạo nói, nếu không muốn ngươi tức giận, có thể thử quyến rũ ngươi.” Tử La Lan nhỏ giọng nói, bày ra một bộ dáng ‘đây là Kiêu Ngạo nói, cùng ta không có vấn đề gì’, rồi nhìn An Nặc.

“Quyến rũ?” An Nặc híp mắt nhìn Tử La Lan đang rụt rè trên giường, bởi vì hắn cúi đầu, thế nên lông mi trông có vẻ thật dài, có loại an bình khó tin, lông mi hắn khe khẽ rung động, khiến cho tâm của An Nặc cũng giật mình khe khẽ run rẩy.

“Có lẽ đề nghị của Kiêu Ngạo không tệ,” An Nặc ôn nhu nói, “ngươi không nếm thử một chút sao?”

“… Ta nghĩ có lẽ không cần,” Tử La Lan lúng túng nói, An Nặc nhìn chằm chằm mình như thế khiến mình rất không thoải mái.

Hắn thử rời khỏi tay An Nặc, từ ở bên cạnh An Nặc né ra: “… ta nghĩ ta cần phải đi tắm, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ.”

An Nặc bỗng xoay người đem Tử La Lan đặt trên giường, Tử La Lan kinh hô một tiếng, tiếp đó thừa nhận trọng lượng của An Nặc.

“Ngươi rất nặng …” Tử La Lan ở dưới thân An Nặc nói, “quả nhiên ta không nên mong đợi ngươi có thể làm động tác thân mật gì gì đó với ta, ngươi thô bạo thẳng như thế, ta nghĩ ngươi trở nên mạnh bạo như thế là có nguyên nhân …”

Tử La Lan bất mãn oán giận còn chưa có nói ra miệng, đã bị An Nặc hôn trụ, liền sau đó nghe thấy thanh âm của An Nặc: “Ngươi có thể không om sòm vào những lúc thế này hay không?”

Tử La Lan nghe quen khẩu khí băng lãnh lại mang theo sai sử của An Nặc, trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận loại ôn nhu này, hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn An Nặc, cảm thấy nếu như không phải mình xuyên qua thời không, thì chính là An Nặc đã bị người khác đánh tráo.

Môi có chút ấm, sau đó lan tràn lên thân thể, hắn bỗng nhớ tới thời điểm ở Ám Hắc Thành ngày đó, An Nặc đem hắn đặt trên tường.

Đối mặt với hắn nói — hắn không quá nghĩ đến những lời nói kia, tỷ như thích các loại. Hắn theo bản năng cự tuyệt hồi ức kia, bởi vì hắn cho rằng hắn không bao giờ có thể cùng An nặc ở cùng một chỗ, có lẽ hắn cho rằng An Nặc sẽ bởi vì hắn lừa y mà phẫn nộ.

Thế nhưng Kiêu Ngạo nói, không có vấn đề gì, một người không có cách nào đối với người khác thành khẩn, bởi vì bọn họ trong lúc đó quan hệ gì cũng không có. Hắn còn nói, nếu như muốn An Nặc không tức giận, có thể thử quyến rũ y.

Thế nhưng, ta chưa từng quyến rũ qua ai, Tử La Lan buồn rầu nghĩ, hơn nữa, An Nặc cũng không phải là loại dễ dàng bị quyến rũ, ngược lại sẽ căm phẫn. Nếu như mình không có mười phần nắm chắc, hắn cũng không dám thử khiến cho An Nặc tâm tình bất hảo.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Người ở trên thân bất mãn nói, không có một nam nhân nào tại thời điểm động tình mà đầu óc của người kia lại suy nghĩ đến chuyện khác mà vui vẻ được.

“Đang suy nghĩ làm sao cám dỗ ngươi,” Tử La Lan trả lời một cách trực giác, đợi đến khi nói xong, Tử La Lan kinh ngạc ngậm miệng lại, tại trước mặt An Nặc, hắn luôn luôn không phòng bị như thế, có lẽ bởi vì, trong trò chơi, bọn họ là người duy nhất có thể nương tựa lẫn nhau.

An Nặc nghe câu như thế, có hơi hơi vểnh khóe miệng, ôn nhu nói: “Ta chấp nhận cám dỗ của ngươi.”

Tử La Lan không tin nổi mở to hai mắt, thần sắc An Nặc vẫn như cũ không thể soi mói, tựa như thượng đế vì nghiệm chứng độ hoàn mỹ mà khắc họa ra dung mạo. Khuôn mặt của y không có một chút biến hóa, giống như trước đây, nhưng lại trở nên dịu dàng cùng ôn nhu.

Đó là bởi vì ta sao? Tử La Lan nghĩ không đâu vào đâu, còn nhìn xung quanh, muốn nhìn một chút xem có đúng hay không có vật gì khác khiến An Nặc nảy sinh cảm giác tốt như thế.

“Được rồi, đừng khiêu khích … tính nhẫn nại của ta …” An Nặc nhìn người trong lòng đang nhìn ngang nhìn dọc, nhịn không được càng áp hắn vào trong chăn mềm mại.

Sợi tóc hắc sắc rơi trên ra giường bạch sắc, nó trơn truột phản xạ ánh sáng từ ngọn đèn, đường cong uốn lượn tạo nên sự quyến rũ. An Nặc vươn tay nắm lấy, trơn truột giống như lực hấp dẫn của nam châm, khiến y không đành lòng buông ra.

“Còn nhớ rõ lời ta nói với ngươi tại Hắc Ám Thành không?” An Nặc đột nhiên hỏi, cúi đầu xuống hôn hôn đôi môi mềm mại của Tử La Lan.

“Ta không quá nhớ kỹ …” Tử La Lan mơ hồ nói, An Nặc đè hắn như thế, khiến hắn có chút thiếu dưỡng khí nên khó thở, “.. ngươi nói rất nhiều, nhưng ta rất khó đem nó quy kết thành điểm …”

“Ta thích ngươi,” An Nặc khe khẽ nói, giọng nói kiên định, sợi tóc của Tử La Lan quấn vào tay y. Loại mê hoặc này y thản nhiên tiếp nhận, đây cũng không phải là chuyện nguy hiểm gì gì đó, y chỉ là thuận theo cảm giác, không quan tâm đến cái này có thể gây cho y nguy hiểm hay thống khổ hay không.

“Xin lỗi … ta là nói, ta không hiểu …” Tử La Lan gian nan nói, “ta nhớ … lúc ta biến thành tử thần … ngươi giống như rất không thích …”

“Ta cũng không có nói là không thích.” người kia tranh cãi.

“Ngươi không nói, nhưng ít nhất biểu biện của ngươi là như thế.” Tử La Lan bất mãn.

An Nặc bỗng lấy ngón tay che miệng Tử La Lan: “Yên lặng một chút, ngươi luôn luôn hấp tấp như thế …”

Ngươi tuyệt đối là đang nói xấu ra .. Tử La Lan ủy khuất nghĩ, thế nhưng ngón tay của An Nặc đang đặt trên môi hắn, khiến hắn không có biện pháp nói ra, cho nên chỉ có thể ủy khuất trừng mắt nhìn.

An Nặc nhìn cặp mắt hắc sắc kia, một khoảng thời gian rất lâu trước kia, y cảm thấy sự xinh đẹp của ánh mắt này là bởi vì nó phẳng lặng, bởi vì thoạt nhìn nó như không thuộc về thế giới ồn ào này, bởi vì thoạt nhìn nó có loại khác biệt với thế giới tĩnh mịch này, đó là một mảnh an tĩnh, không có gì khiến nó gợn sóng, y thậm chí cảm thấy đôi mắt kia rất xinh đẹp, thế nhưng không nên thuộc về một thiếu niên như thế, mà càng thích hợp với một tử thần, đúng vậy, tựa như trong trò chơi, Tử La Lan đóng vai tử thần kia ————

Thế nhưng, có một ngày y phát hiện không phải như thế, y tin tưởng ánh mắt này là thuộc về một thiếu niên có lương tâm, hắn trầm tĩnh mà vô lực, có bằng hữu lo lắng, còn có ưu thương, mà không phải là một tử thần bình lặng.

“Ta trước có nói qua chán ghét ngươi sao?” An Nặc nhẹ nhàng nói: “nhớ kỹ lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ của ngươi ở Hoa Đô di tích không?”

Tử La Lan sửng sốt một hồi, sau đó gật đầu. Nếu như hắn nhớ không sai, biểu hiện lần nọ của An Nặc giống như là chán ghét, thậm chí khiến hắn hoài nghi, một tử thần còn thua kém con thiên sứ thỏ.

Đương khi trong ánh mắt Tử La Lan lộ ra hoài nghi, An Nặc cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn con mắt hắn.

“Ta thật ra rất kiêu ngạo,” nam nhân kia ôn nhu nói, “cho nên ta không chấp nhận, không chấp nhận được trong nháy mắt bị ngươi mê hoặc.” Thanh âm của y rất nhẹ nhu, nhưng lại khiến Tử La Lan kinh ngạc trợn tròn mắt, cặp mắt hắc sắc kia không chút nào che giấu hình dạng không thể tin được.

Tay của An Nặc từ môi Tử La Lan ly khai, mặc dù đầu ngón tay quyến luyên độ ấm của đôi môi kia, y cúi đầu hôn lên môi hắn.

“Khi đó, ta ở trong trò chơi đợi thật lâu, ta nghĩ, nếu ngươi login tới tìm ta, ta cái gì cũng sẽ không hỏi ngươi,” đầu An Nặc để lên hõm vai của Tử La Lan, “thế nhưng, ta lại gặp gỡ ngươi trong hiện thực, ta thật cao hứng, ta không có nhắc về đề tại lừa gạt, bởi vì ta cảm thấy, nó không quan trọng, dù sao ngươi ở bên cạnh ta, mà ta có thể dùng tất cả mọi phương pháp giữ ngươi lại, quyền lực hay vũ lực, đương nhiên chuyện còn chưa tới mức độ này.”

An Nặc nói đến đây, thì cúi đầu phát sinh tiếng cười: “Ta không thể xem như không có việc gì cùng ngươi ở một chỗ, ta muốn nói với nguoi, ta thích ngươi, ta cũng muốn nghe ngươi nói như vậy.”

Nếu như đây là mộng — Tử La Lan lo lắng mình có muốn tỉnh lại hay không, dù sao hắn vẫn do dự, tựa như hắn đã từng nói qua với Kiêu Ngạo, nếu hắn chết, An Nặc có thể vượt qua được không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio