Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

chương 24: 24: chị em kì quái nhà kế bên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Văn tử tuyệt sát , tên thật là Dương Lâm, năm nay tuổi, là sinh viên năm tư của một trường đại học, là người có thành tích ưu tú, yêu thích vận động không thích kết bạn nói chuyện, một trạch nam điển hình.

Gia đình có điều kiện, bề ngoài khá, xử lý công việc trầm ổn, tố chất cao.

Trong một đống những thông tin trong giấy dán nhãn kia có một cái bắt mắt nhất chính là em trai của Dương Sương.

Nhìn chung, trong hai mươi mấy năm cuộc đời, nếu nói những chuyện làm lên sóng gió cuộc đời cậu, vây chỉ có thể là những việc mà Dương Sương gây ra.

Ví dụ như hiện tại.

"Sao mày không để ý đến chị đây!"

Dương Lâm xoay đầu híp mắt nhìn bà chị gái đang ngồi bên cạnh mình, lại rất bình tĩnh xoay về chỗ cũ, "Bà ngồi ngay bên cạnh tôi, có gì thì mở miệng ra mà nói, gõ chữ không mệt hả."

"Bà đây cứ thích đánh chữ đấy rồi sao!" Dương Sương cũng chính là Cúc phân thiên hạ, hất mái tóc đen dài bóng mượt của mình nhìn thằng em trai nhà mình, "Mày gần đây càng ngày càng không thú vị."

"Không cần bà nội ngài lo lắng."

"Mày không chỉ không báo với chị đây chuyện thân ái Tiểu Phi Phi trở lại game, kéo dài đến giờ này mới chịu nói, gần đây còn dám nhắm mắt làm ngơ với chị mầy, nói, đống rương quần áo cậu chủ nhỏ tao gửi cho mày đi đâu hết rồi!" Dương Sương đem cánh tay trắng nõn thon dài nắm lấy cổ Dương Lâm.

Dương Lâm vẫn bình tĩnh như cũ, có thể không bình tĩnh sao? Tư thế này có ít nhất một nửa trọng lượng cơ thể Dương Sương đè ép lên người cậu, đôi bàn tay ngọc ngà kia đang dày vò mái tóc của Dương Lâm, làm cho Dương Lâm khi còn nhỏ cứ ngỡ bà chị muốn bóp chết mình, từ đó sản sinh ra bóng ma tâm lý, kết quả cuối cùng là năng lực gánh chịu áp lực tâm lý của Dương Lâm hiện tại đã gần đến mức cực đại biến thái.

"Chị, chị nên đổi cỡ rồi." Dương Lâm hai tay vẫn đang lướt như bay trên bàn phím máy tính, mắt không di chuyển nhìn chằm chằm vào màn hình, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi nói.

"Hả?!" Dương Sương giật mình lập tức buông lỏng tay, cúi đầu nhìn, "Lại to lên rồi à? không phải chứ..."

Dương Lâm híp mắt nhìn qua, "Chị có thể ra khỏi phòng em được rồi chứ?"

"Hắc hắc hắc thằng nhóc này còn biết xấu hổ nữa nhá?" Dương Sương vuốt tóc, "Không sao, mày trong mắt chị đây không phân biệt giới tính!"

Lẽ nào tôi là loài bí ẩn thứ ba hả? Chị gái à, chị nhanh đi tìm anh bạn trai rồi gây họa cho người khác đi thôi....

"Nói chuyện nha em trai, nếu mày đã sớm nhận ra Mộ Nha là Thập sát vì sao không nói rõ với cậu ấy?"

"Em chỉ không muốn làm phiền đến cuộc sống hiện tại của cậu ấy thôi."

"Ồ...!này cũng giống với cách làm của mi, có điều...." Dương Sương nghịch tóc mình, trâm tư nói: "Còn về Thương hải với Nhan vô qua, từ trước đến giờ luôn là đôi bạn như hình với bóng chưa từng rời xa, lần này Nhan vô qua xuất hiện, Thương hải nhất định cũng sẽ biết được chuyện Mộ Nha chính là Thập sát.

Nếu hai người đó muốn vào game tìm người thì cũng chỉ cần tùy ý gửi cái khung tán gẫu qua là được, chúng ta không có biện pháp cản trở.

Hoặc có thể nói, loại chuyện này tốc chiến tốc thắng, càng kéo dài đối với Tiểu Phi Phi càng không tốt, dứt khoát đem mọi chuyện nói hết ra, Nhan vô qua tạm không nói tới, nếu Thương Hải muốn quay đầu gặm cỏ cũ, hắc hắc, bà đây trước cứ đập gãy hết nguyên hàm răng nhà nó rồi nói."

"Chị, cho chị đi học võ không phải dùng để đánh giết người"

"Yên tâm, chị mày hạ thủ biết nặng nhẹ." Dương Sương đắc ý giơ nắm đấm ước lượng, nắm tay trắng nõn nà đập đập lên giường Dương Lâm, nhất thời lưu lại vết lõm sâu đáng nghi.

Dương Lâm liếc nhìn chiếc giường đáng thương của mình một cái, chậm chạp dời đi tầm nhìn.

Trong game, Tạ Phi thấy cuộc nói chuyện trên kênh Thế giới cũng biết được đại khái nội dung cập nhập lần này --- hiến tế.

Dùng phương thức một mạng đổi một mạng, có thể giúp những người chơi từng tự sát chết đi ở Quy Khư sống lại.

Trong Cổ Vực, người chơi nếu đã tới Quy Khư tự sát sẽ không chỉ tương đương với xóa id, còn bị ghi chép lại trong hồ sơ, nghiêm cấm bất cứ người nào sư dụng lại tên đó.

Cũng có thể nói, những id từng đến Quy Khư đều có thể coi là duy nhất, không có khả năng xuất hiện lại.

Mà hiến tế, mặc dù cần trả giá đắt nhưng không thể không nói vô cùng mánh lới.

Thứ này vừa được đưa vào, lập tức có vô số người chơi liên tưởng tới vụ việc đào bới bài viết hôm rồi.

Thân ảnh cô độc dần rời xa của Thập sát cũng chỉ là một thành viên trong những vong linh ở Quy Khư mà thôi.

Lại đọc bài tuyên truyền của nhà phát hành:

Có khi nào có một người ấy, tiêu tán giữa đất trời, lại trường tồn trong trái tim chúng ta, dù cho trải qua bao năm tháng cũng không thể nào xóa nhòa.

Có khi nào có một id, bạn có lòng vãn hồi nhưng lại chỉ còn lại kí ức về thân ảnh phiêu dật trong gió đó, thời gian lưu chuyển, mấy độ hoa nở hoa tàn, thân ảnh đó vẫn khắc sâu trong trái tim này.

Hỡi những con người Cổ Vực vì yêu mà tồn tại, các ngươi phải chăng cũng có suy nghĩ như vậy, đọc lên phần chú ngữ cổ xưa, làm thay đổi phương hướng của những vì sao, sinh tử luân chuyển, hoàn thành sự hiến tế thần thánh nhất trong lịch sử?

Nhân viên thiết kế Cổ Vực bỗng có cảm giác đang bước lên con đường tà giáo không lối thoát.

Cổ Vực mở ra hoạt động mới này dùng mánh lới thực lớn, hiên tế, phụt, cái tên này nghe thôi cũng rất có sức hút.

Trừ việc có thể thu hút một lượng người chơi cũ trở lại, cũng có thể tạo thành một trận bàn luận sôi nổi, thêm sự kiện bài viết cũ của mấy hôm trước, có thể tạo nên sự hứng thú với người chơi, nói chung thì, game mà, không giày vò xoắn xuýt thì sao khơi gợi được hứng thú chứ? Giúp người chơi có việc để làm, có đề tài để tranh luận có chuyện để hóng, vậy mới tốt.

Còn với Tạ Phi, thế giới ngoài kia càng ồn ào náo nhiệt đến đâu, thứ cậu cần đối mặt lại càng to lớn.

Cậu bắt đầu trầm mặc, trái tim cậu bắt đầu gợn sóng, dù không đến mức mất khống chế giống mấy ngày trước, nhưng cậu vẫn mê mang như cũ, lẽ nào tên Thập sát do chính tay cậu kết thúc lại muốn quay trở lại rồi sao?

Nhưng nếu đã kết thúc rồi, tại sao còn muốn quay trở lại chứ?

Tạ Phi không nguyện ý tiếp tục nghĩ về quá khứ, cũng không rõ tương lai sẽ có bộ dáng ra sao, mà hiện tại, cậu giống như đang đứng tại điểm chung chuyển của vận mệnh, Thập sát giống như chiếc cột đang treo tấm biển chỉ đường, sừng sững ngay trước mặt.

Đi như thế nào, đi về đâu Tạ Phi không biết.

Trước mặt cậu giống như bị che khuất với một tầng sương mù, mông lung mờ ảo, làm sao cũng không hết.

Mà đúng vào lúc này, Tạ Phi bỗng nhiên phát hiện khung nói chuyện của mình nhấp nháy điên cuồng.

Mở ra nhìn, có rất nhiều người gửi tin nhắn đến.

Cúc phân thiên hạ? Đây là ai? Tạ Phi lướt nhìn nội dung tin nhắn, được rồi, không cần nói, chỉ cần vài chữ mở đẩu đã tiết lộ thân phận cô nàng, một người có tên Tối một tiết thao đích cô nãi nãi trong đoàn sáu người trước kia.

Cúc phân thiên hạ: Tiểu Phi Phi ~~~ chụt chụt, đến đây cho chị gái thơm một cái! Đều trách thằng em trai thối nhà chị, dám lừa gạt không nói cho chị đây biết cưng quay trở lại! Không sao hết, chị gái đây hiện tại đến rồi! Nhớ chị đây không? Nhớ không!

Tạm không nói vì vào biết tôi là Tạ Phi, em trai cô Phong hỏa liên thành lại là vị nào cơ chứ?

Văn tử tuyệt sát : Tôi là Phong hỏa liên thành, đã lâu mới gặp.

Không cần để ý đến bà chị tôi đâu.

Được rồi, hai chị em nhà nãy vĩnh viễn làm người ta đỡ không nổi.

Vẫn là đọc tin nhắn tiếp theo thôi.

Diệp lạc ô đề: Phu nhân, cậu yên tâm, tôi đã phái người đi hiến tế rồi.

Mộ Nha: Anh tính làm cái gì?

Diệp lạc ô đề: Đem tất cả uy hiếp mới manh nha đều giết hết từ trong trứng nước.

Tôi phát hiện gần nhất luôn có người muốn đối đầu với anh đây á, hiện tại hệ thống cũng muốn đối đầu với tôi, phu nhân nhà tôi mới vừa tỏ tình làm sao có thể nháy mắt đã muốn kéo cái gì Thập sát kia trở về chứ? Hừ hừ.

Mộ Nha:...!Tôi không nhớ mình tỏ tình với anh lúc nào.

Diệp lạc ô đề: Phu nhân không nên xấu hổ.

Đã nói là không có có được không?! Môn ngữ văn nhà anh là do thầy thể dục dạy hả?!

Lại nói mấy người không thể để cậu đây thương cảm lâu một chút hả? Cậu đây mới bắt đầu suy nghĩ tới nhân sinh con người các người có biết không, từng người đều như vậy là sao chứ!

Mộ Nha: Cút.

Diệp lạc ô đề: Phu nhân là muốn tui đây cút vào trong lòng phu nhân sao, hay là cút lên giường nè?

Mộ Nha:......

Tạ Phi triệt để bại trận, hai tay đặt trên bàn phím máy tính, lại không biết nên nói gì mới tốt.

Cậu thậm chí có thể dự cảm được bên kia đường dây mạng, Diệp lạc ô đề hiện tại thâm sâu khó lường nở nụ cười ác ma tái thế.

Tạ Phi hít sâu một hơi, sau đó lựa chọn tạm thời làm lơ anh ta, chọn mở tin nhắn khác.

Yến tử ổ: Là Tạ Phi sao? Tôi là Nhan vô qua, có thể nói chuyện với cậu một chút không?

Nhan...!Hòa?

Việc nên đến cũng sẽ đến thôi? Tạ Phi thất thần, lại thấy tin nhắn Diệp lạc ô đề gửi qua.

Diệp lạc ô đề: Phu nhân, cậu có phải đang nói chuyện với một người tên là Yến tử ổ không.

Mộ Nha:.....

Diệp lạc ô đề: Cậu ta trước đây là bạn của cậu sao? Xin lỗi tâm trạng của tôi không quá tốt, trượt tay một cái đem cậu ta chém chết rồi.

Tạ Phi còn chưa kịp biểu thị bản thân cạn lời, ảnh đại diện của Yến tử ổ đã về sắc tối.

Sau đó mới sáng chưa được mấy giây lại tối đen; vừa sáng liền tối.

Diệp lạc ô đề tâm trạng anh thực sự chỉ có không vui một chút thôi sao hở?

Văn tử tuyệt sát : Ngại ghê, vừa nãy là do tôi giết.

............

Tạ Phi đỡ chán, đồng thời gửi cho Diệp lạc ô đề và Văn tử tuyệt sát một cái tin nhắn.

Mộ Nha: Hai người rốt cuộc đang làm cái gì? Nam sinh tụ tập đánh nhau chắc?

Diệp lạc ô đề: Giải tỏa tâm tình.

Văn tử tuyệt sát : Bức cung, chắc chắn cậu ta biết Thương Hải ở đâu, tôi muốn tìm giết anh ta đã lâu.

Ngón tay nắm chuột của Tạ Phi hơi run rẩy, tại sao sự việc nghiêm trọng tới mức nào qua miệng hai người họ đều...!đều...!có cảm giác hài hước vớ vẩn như vậy chứ.

Tạ Phi cảm thấy nếu bản thân xảy ra chuyện gì, vậy nhất định không phải do quá phẫn hận quá thương tâm dẫn tới, tuyết đối là do bị nghẹn cục tức to đùng trong họng mà chết.

Mộ Nha: Được rồi, dừng tay hết đi! Tôi có chuyện muốn nói với anh ta.

Chính cung nương nương đã mở lời, cuộc thảm sát vô nhân đạo rốt cuộc cũng dừng lại.

Tạ Phi nhuận khí, hít sâu một hơi mới di chuyển tới khung chat với Yến tử ổ gửi ra một dòng.

Mộ Nha: Anh có gì muốn nói thì nói đi.

Chỉ một lần này thôi, sau khi nói xong không cần đến tìm tôi nữa.

Bất kể anh làm cái gì, Thập sát cũng không thể quay trở lại nữa.

Nhan Hòa nhìn dòng tin Mộ Nha gửi qua, nở nụ cười chua xót.

Tạ Phi vẫn giống với trước đây, lạnh lùng, lý trí, bất kể trong tình huống nào đều vô cùng dứt khoát.

Yến tử ổ: Thanh Hà không có kết hôn, hôm đó cậu ấy đã hủy hôn rồi, là tôi đã nói dối cậu.

Cậu ấy vẫn luôn yêu cậu chưa từng thay đổi.

Năm đó sau khi hủy hôn cậu ấy cũng từng đi tìm cậu, nhưng không tìm được, đến vài ngày trước ở một rạp hát kịch cậu ấy rốt cuộc lại có thể gặp lại cậu.

Tôi biết tôi đã làm tổn thương đến cậu rất nhiều, cũng không có cách nào bù đắp, cậu có thể hận tôi, có thể chửi mắng tôi, bất kể như thế nào cũng được, nhưng xin cậu cho cậu ấy một cơ hội có được không?

Tạ Phi nhìn chân tướng bất ngờ được hé mở, toàn thân cậu choáng váng.

Hạ Thanh Hà cư nhiên không có kết hôn? Đó đều là giả? Nhan Hòa anh ta dĩ nhiên...!lừa gạt mình?

Tạ Phi không tin, là không dám tin tưởng cậu nhìn đi nhìn lại đoạn đối thoại trong khung tin nhắn.

Nhưng bất kể nhìn bao nhiêu lần, đều chỉ có một hiện thực trước mắt.

Hạ Thanh Hà hủy hôn vì mình, anh ấy vẫn yêu mình, chưa từng thay đổi, lựa chọn cuối cùng của anh ấy chính là mình! Anh ấy vẫn yêu mình, chưa từng thay đổi....!không, sao có thể như vậy, điều đó không có thật...!anh ấy sao có thể...

Bộ não Tạ Phi nhất thời trắng xóa một mảng, cắn chặt môi không nói thành lời.

Trên mặt truyền tới cảm giác ấm nóng, đưa tay lên sờ, không biết nước mắt đã bao lâu chưa từng chảy xuống cư nhiên xuất hiện thêm một lần nữa.

Tất cả chuyện này, sao có thể là thật chứ.

Bên này La Khanh nghe lời Tạ Phi không tiếp tục cừu sát Yến tử ổ nữa.

Anh tôn trọng sự lựa chọn của Tạ Phi, anh hi vọng Tạ Phi có thể tự mình thoát khỏi bóng tối, cho nên mặc dù anh rất muốn đem cái gì mà Nhan Hòa với Hạ Thanh Hà ném ra khỏi thế giới của Tạ Phi thì anh cũng chỉ có thể áp chế bản thân, đề Tạ Phi tự mình xử lý.

Nhưng sau khi nhìn Mộ Nha bất động bên cạnh, hiển nhiên đang nhắn tin riêng với Yến tử ổ thì trái tim La Khanh không khỏi có cảm giác bất an.

Giác quan thứ sáu của anh lại tới rồi.

La Khanh chưa từng có cảm giác sợ hãi sâu sắc như thế này, cảm giác sợ hãi khi mất đi một người.

Yến tử ổ rốt cuộc muốn nói gì với Tạ Phi đây?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio