"Cậu có phải đang hiểu nhầm gì không." Ninh Hàn đứng dậy, từng bước đi về phía Tô Lê, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh, "Tôi nói đi ra ngoài, cậu không nghe thấy hử?"
"Tôi nghe thấy rồi, nhưng mà cô vẫn chưa nói cho tôi biết cô tên là gì mà." Tô Lê dựa người vào cánh cửa chính là không chịu rời đi, có thể nói cậu ta trời sinh đã thiếu mất một dây thần kinh, đối với khí lạnh mà Ninh Hàn phát ra phản ứng có điểm chậm chạp, cũng có thể nói con người cậu ta đặc biệt cố chấp, không lấy được đáp án thì đừng có hòng mà kéo tôi rời khỏi đây.
Nghe vậy sắc mặt Ninh Hàn lại đen thêm một phần, đi đến trước mặt Tô Lê, một tay chống trên ván cửa, nghiêng người áp sát tới gần cậu ta.
"bang --" cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo, mà Tô Lê lúc này bị anh ta ép phải lui về phía sau một bước, bị kẹt ngay trên cánh cửa.
"Nếu cậu không muốn đi vậy không cần đi nữa." ánh mắt Ninh Hàn b ắn ra tia nguy hiểm, mà Tô Lê sợ hãi đến nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lại tập trung vào đằng trước lồng ngực anh ta, "Cô...!cô là đàn ông?"
Ninh Hàn thực sự tức điên luôn rồi, "Làm sao, thất vọng?"
Cái đầu nhỏ của Tô Lê lập tức lắc lư như trống bỏi, "Không sao cả, tôi sửa, tôi lập tức liền có thể thích đàn ông! thật sự!"
Nghe vậy khóe miệng Ninh Hàn không khỏi câu lên thành nụ cười, "Cậu biết cậu vừa mới nói cái gì không?"
Tô Lê gật đầu liên tục, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt, hai mắt chứa đầy sao sáng sắp không chứa nổi thêm nữa rồi, "Anh vẫn chưa nói với tôi anh tên là gì đâu?"
"Cậu vẫn không nên biết mới tốt." Nói xong, Ninh Hàn tóm lấy Tô Lê, cánh tay vung lên, đem cậu ta ném về phía cái bao chứa y phục bên cạnh," Nếu không muốn rời đi, vậy cậu liền ngốc ở đó cho tôi."
Ninh Hàn cảm thấy năng lực giao tiếp của người này tuyệt đối có vấn đề, nếu không phải nể tình La Khanh với Tạ Phi, chuyện đại gia Ninh bị một tên ngu ngốc như vậy đùa giỡn tuyệt đối không có chuyện kết thúc nhanh như vậy.
Nghĩ thế, Ninh Hàn lại liếc tên Tô Lê còn đang bận xoa mông ở bên kia thêm một cái, lạnh lùng hừ một tiếng rồi mới mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Người đứng bên ngoài hành lang vừa thấy thiếu gia mặt lạnh đi tới, nhanh chóng cúi thấp đầu, ông trời ạ, đây thực sự không phải lỗi của tụi tôi mà.
Đi qua đám thuộc hạ, Ninh Hàn dừng bước phân phó nói: "Nhốt cậu ta một tiếng, sau đó đem đồ đưa qua cho cậu ta rồi tiễn ra ngoài, nhớ kĩ, không được để cậu ta xuất hiện trước mắt tôi thêm một lần nào nữa."
"Vâng!"
Mà Trung nhị quân đáng thương giờ này vẫn còn đang bị nhốt ở trong phòng, đu bám trên cánh cửa gào lớn: "Này, anh còn chưa nói cho tôi biết anh tên là gì mà!"
Quần chúng canh gác ngoài cửa không khỏi ngã ngửa, La tiên sinh tìm đâu ra tên kì quái này vậy? Tinh thần không sợ chết làm người ta không khỏi thán phục.
Lại nhìn về phía Ninh Hàn, bộ dáng anh lúc này rõ ràng là đang cố gắng tăng nhanh cước bộ ở đằng kia, chuyện kì quái năm nào cũng có, có điều năm nay đặc biệt nhiều nha.
Tại một nơi khác, Tạ Phi đứng trước lan can bằng sắt, nhìn những con động vật hai màu đen trắng ngây thơ chân thành đang cho con bú bên trong lồng sắt, nghiêng đầu hỏi: "Anh kêu tôi nghỉ nguyên mấy tiết buổi chiều, bỏ hết công việc chỉ để đến vườn bách thú...!nhìn gấu trúc?"
"Cậu không cảm thấy bọn chúng rất giống cậu sao?" Hai tay La Khanh chống lên lan can nhìn về phía Tạ Phi chớp chớp mắt.
"Giống chỗ nào chứ....." giống ở đâu chứ! Bất kể là nhìn trái hay nhìn phải, nhìn lên trên hay nhìn xuống dưới, đều không có một điểm chung nào sất có được không?!
Vẫn là La đại nhân trước khi Tạ Phi hộc máu bỏ mạng đưa ra đáp án, "Ôm vào người nhất định rất thoải mái."
Điểm chú ý của anh có thể bình thường một chút không? Lại nói, đó là điểm giống nhau quỷ quái gì cơ chứ, những động vật ôm vào người đặc biệt thoải mái có rất nhiều, nói vậy ông đây không phải có rất nhiều đồng loại sao, có thể xếp thành một vòng quanh địa cầu này đấy......
"Cậu nhìn hai quầng thâm trên mắt chúng kia, cực giống với cặp mắt kính cậu đang đeo."
Tạ Phi ngoảnh qua nhìn một đám gấu trúc đang xếp chồng vui chơi ở đằng kia, kiên định mà khẳng định nói: "Ngây thơ."
La Khanh nghe thấy, nghe thấy một cách rõ ràng, nhưng anh ta không quan tâm bản thân biến thành La xuân hoa hay Qủy ngây thơ trước mặt phu nhân nhà mình.
Ánh mặt trời tùy ý chiếu xuống, anh ta giống như nhìn thấy thứ gì đó, lập tức vui vẻ.
Xoa xoa đầu phu nhân nhà mình, thần bí nói: "Đợi tôi một chút, tôi lập tức trở lại."
Tạ Phi hoài nghi nhìn hình bóng rời đi của anh ta, đi làm gì đấy? Đi nhà vệ sinh hử?
La Khanh không có ở đây, Tạ Phi một mình buồn chán lười biếng nhìn về phía đám gấu trúc đằng kia.
Lại nói, nhìn mấy đoàn mao nhung ngốc nghếch leo qua leo lại cũng rất đáng yêu.
Đặc biệt là đám khỉ bị nhốt ở cách vách, đu người trên xích đu đu qua đu lại, còn chạy về phía đám gấu trúc đứng đó chi chi nha nha kêu lên, mấy đứa là đang chế giễu người ta chân ngắn hay sao?
La Khanh rất nhanh đã quay trở lại, vừa về đã thấy khóe môi Tạ Phi mang theo ý cười nhẹ nhàng làm La Khanh nhìn đến ngẩn người.
Qủa nhiên....!phu nhân nhà mình cười lên thực phong tình vạn chủng a.
"Nè, cho cậu."
"Hử?" Tạ Phi nhìn một con gấu trúc bằng bông được nhét vào trong tay, một đoàn dấu ba chấm chạy ngang trong đầu, "Sao anh lại tặng tôi cái này?"
"Phu nhân không thích hả?"
"Tôi lại chẳng phải trẻ con, ngây thơ."
"Đúng, là tôi ngây thơ." La Khanh tước vũ khí đầu hàng, thái độ thành khẩn, "Nhưng là gả cho gà theo gà gả cho chó theo chó nha."
"Ai gả cho anh!" Tạ Phi ôm chặt gấu bông, thực muốn dùng nó chặn cứng miệng tên La Khanh này.
Chỉ là khóe mắt dường như vừa lướt thấy cái gì đó, cúi đầu nhìn, cậu ngạc nhiên phát hiện một cậu bạn nhỏ khoảng tầm năm sáu tuổi đang đứng ngay bên cạnh Tạ Phi với La Khanh, cậu bé ngẩng đầu chu mỏ, một đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm vào gấu bông trong tay Tạ Phi.
Thứ mà Tạ Phi không giỏi nhất chính là đối phó với trẻ con, cậu nhanh chóng dựa gần về phía lan can, sau đó giật giật góc áo La Khanh, đưa ánh mắt ý bảo anh ta nhanh chóng đi xử lý.
La Khanh mỉm cười ngồi xổm xuống, "Bạn nhỏ em có chuyện gì sao?"
"Anh ơi, em muốn sờ đồ chơi trong tay chú kia một cái." Cậu bạn nhỏ thực biết cách bán manh, ánh mắt long lanh nhìn về phía Tạ Phi, bập bà bập bẹ nói.
Trẻ nhỏ thực quá đáng sợ, quá đáng sợ......!Tạ Phi thêm một lần nữa kiên định với suy nghĩ này, tất cả trẻ con đều là ác ma do thượng đế phái tới gây họa cho nhân gian, nếu không vì sao La Khanh là anh trai mà cậu đây lại là chú cơ chứ! Cậu rõ ràng chỉ hơn La Khanh có hai ba tuổi, điều này rất không khoa học.
La Khanh lại càng ngày càng thích cậu bé này, xoa xoa quả đầu dưa hấu của cậu bé, "Rất thích hả? Anh trai lại mua cho em một cái có được không?"
Cậu bạn nhỏ lập tức lắc đầu, quả đầu dưa hấu hất qua hất lại, "Không được, mẹ nói không được đòi hỏi đồ từ người lạ."
"Mẹ em đâu?" La Khanh lại hỏi.
Cậu bản nhỏ chu môi, "Mẹ đi quá chậm, không có đuổi kịp tới."
Cậu bé hư này mau trở về đi! Chút nữa không chừng mẹ nhóc gấp muốn chết đi tìm tới bảo vệ rồi đó.
Tạ Phi bảo trì khoảng cách an toàn, ngoảnh đầu nhìn trời xanh và mây trắng.
Đinh -- Chúc mừng ngài vừa mới phát hiện ra một tử huyệt mới của phu nhân nhà mình.
La Khanh cười cười lắc đầu, xem ra phu nhân nhà mình đối với trẻ con có bóng ma tâm lý thực sâu sắc, đang định dắt cậu bé đi tìm mẹ, thì người mẹ đã đuổi theo con mình tới mức hô hấp không thông cuối cùng cũng xuất hiện.
Vừa mới tới lập tức nói lời xin lỗi với bọn họ: "Thực xin lỗi, đứa trẻ nhà tôi làm phiền đến hai cậu rồi."
"Không sao." La Khanh lắc đầu, mà Tạ Phi chỉ mỉm cười tượng trưng một cái, coi như lời chào hỏi, nhưng ai biết được, cậu bạn nhỏ nằm dài trong lòng mẹ mình, hướng về phía Tạ Phi lẩm nhẩm một câu "Chú thực là keo kiệt!"
Cư nhiên bị một nhóc ranh khinh bỉ.
La Khanh nhìn biểu cảm phiền muộn của Tạ Phi, cố ý ho khan một tiếng, sau đó cầm lấy gấu trúc, bày ra bộ mặt buồn khổ đối mặt với gấu bông nói: "Gấu trúc nhỏ à, phu nhân không vui nên làm sao bây giờ?"
Sau đó lại biến giọng giả vờ như bản thân chính là chú gấu bông kia: "Nhất định là do mi lại làm ra chuyện xấu xa gì rồi!"
"Vậy tôi làm sao mới dỗ cậu ấy vui vẻ được đây?"
"Mời cậu ấy ăn kẹo hồ lô đi."
"Nhưng ở đây không có bán a."
"Vậy thì mời ăn kem đi, kem lạnh là ngon nhất."
Tạ Phi thực sự cạn lời với anh ta, nhưng trong lòng lại muốn cười, "Là anh tự mình muốn ăn thì có, đổ lên người tôi làm cái gì?"
"Phu nhân ơi, nhưng mà ở đây không có kẹo hồ lô mà cậu muốn ăn a." La Khanh đáng thương nói.
Tạ Phi liếc anh ta một cái, "Ai nói với anh là tôi muốn ăn cái đó."
"Tổng biên tập Ngôn đó."
Ngôn Nguyệt Bạch cậu là tên phản đồ! Lại nói đã bao tuổi rồi chứ, tôi đã không muốn ăn cái đó từ lâu rồi, đánh chết cũng không thừa nhận, nếu không bản thân ngây thơ có kém gì La Khanh đâu chứ.
Ngây thơ, là biểu hiện tâm trí chưa thành thục, tâm cùng trí của anh đây rõ ràng đã thành thục lắm rồi.
"Hừ." Tạ Phi dứt khoát cướp gấu bông về, xoay người đi về phía khu đồ ăn mỹ thực, "Đi thôi."
La Khanh sờ sờ mũi, aisshhhh, phu nhân cứ luôn ngạo kiều như vậy.
Sau khi ăn tối xong, La Khanh đưa Tạ Phi về tới dưới lầu.
Vốn cũng muốn theo phu nhân về nhà giao lưu cảm tình, nhưng bị Tạ Phi đen sì mặt trừng mắt cho lui về, giường như có cảm giác anh còn tiến thêm một bước tôi liền đem anh xx.
Bởi vậy, La đại nhân chỉ có thể tạm thời đóng vai quân tử mà thôi.
Sau khi về tới nhà, Tạ Phi còn nhận được điện thoại của Đái Thư, vốn còn tưởng cậu ta gọi điện thoại tới oán giận ông chủ trốn việc, không nghĩ tới nhắc cũng không thèm nhắc, chỉ nói một chút về cuộc họp ngày mai.
Tạ Phi vừa hỏi mới biết là do tổng biên tập Ngôn chống đỡ, cậu ta vô cùng cần cù, đem đống công việc của Tạ Phi làm hết rồi.
Huyền Hải là do Tạ Phi và Ngôn Nguyệt Bạch hợp tác cùng mở, Ngôn Nguyệt Bạch cũng được tính là một nửa ông chủ ở đó, cho nên có rất nhiều việc cậu ta cũng có thể làm chủ, chỉ là bình thường tên này thực không quá nguyện ý quản chuyện của công ty thôi.
Ngắt điện thoại, tâm trạng La Phi cũng được coi là khá tốt, cứ vậy liền đăng nhập game.
Nào biết cậu vừa mới đăng nhập, giao diện vừa tải xuống hoàn tất, còn chưa kịp xem rõ quang cảnh xung quanh như thế nào, góc phải màn hình đã không ngừng nhấp nháy.
Mở ra vừa nhìn, là Trung nhị bất thị bệnh.
Trung nhị bất thị bệnh: Khẩn cấp kêu gọi Thần phu đại nhân! Khẩn cấp kêu gọi Thần phu đại nhân! Tôi có chuyện cần thỉnh cầu!
Trung nhị bất thị bệnh: Làm thế nào để một người đàn ông nhanh chóng yêu mình?!!!!!
Tạ Phi nhất thời vạch đen đầy mặt, thầm nghĩ não bộ của Trung nhị có phải lại bị co rút rồi không, liền trả lời một tiếng.
Mộ Nha: Lên baidu mà tìm.
Qủa nhiên, Trung nhị quân thực sự lên baidu tìm, rất lâu sau đó cũng không thấy đáp lời.
Tạ Phi nghĩ muốn làm một số chuyện khác thì cậu ta đã trở lại rồi.
Trung nhị bất thị bệnh: , Tặng anh ta một rương dưa chuột nhỏ; , Đi khách sạn đặt phòng; , đem bản thân đóng gói thành quà gửi cho anh ta, kiến nghị dùng vận chuyển Liên bang sứ mệnh cao cả gửi là sẽ tới; , Dùng dao kề cổ anh ta.
Thần phu đại nhân cậu nói tôi nên chọn cách nào mới tốt chứ!
Mộ Nha: Cái nào cũng không được, thực đó, cậu tin tưởng tôi đi, ngàn vạn lần không nên đi thử.
Tạ Phi lau mồ hôi, bạn học à cậu rốt cuộc mở ra cái trang mạng gì thế này.
Trung nhị bất thị bệnh: Vậy tôi nên làm sao bây giờ? Yêu đương vượt hành tinh sao mà khó thế? (Lăn lộn)(lăn lộn)
Mộ Nha: Rốt cuộc có chuyện gì?
Trung nhị bất thị bệnh: Chính là thế này, buổi chiều hôm nay tôi nhìn thấy một người liền giống như Ngưu Lang gặp được Chức nữ; như Conan gặp được tội phạm -- chính là anh ấy! Anh ấy thực sự rất đẹp, rất rất đẹp, đứng trên sân khấu giống như biến thành một người khác nha, thực muốn thực muốn thực muốn aaa ~~~~~~~~
Bạn hiền, tôi đã hiểu tất cả.
Uy lực của La đại nhân quả nhiên không thể che chắn, Vô tâm cắm liễu liễu xanh um, vạn cành rủ xuống vạn cành cong, vì anh bạn Ninh Hàn của anh ta âm thầm thắp mấy ngọn nến.
Trong lòng Tạ Phi nghĩ một cái liền mở khung nói chuyện với Diệp lạc ô đề ra, đem đoạn đối thoại cuối cùng của Trung nhị quân paste nguyên đoạn gửi qua.
Cậu không phải là muốn hóng chuyện, cũng không phải miệng rộng đồn thổi khắp nơi, mà là Trung nhị muốn nói chuyện yêu đương, không cẩn thận ngay cả hài cốt cũng khó giữ.
Diệp lạc ô đề: Ha ha.
Mộ Nha: Ha cái gì, anh cũng phải chịu một nửa trách nhiệm đó.
Diệp lạc ô đề: Yên tâm, Ninh Hàn thuần thiên nhiên không bị ô nhiễm, đến nay vẫn còn là một lão xử nam, tình hướng chưa rõ, không có chút kinh nghiệm yêu đương nào.
Mặc dù có hơi khó đánh hạ, nhưng Trung nhị vừa đúng lúc thuộc kiểu cậu ta không biết đối phó.
Nếu Ninh Hàn biết anh nhanh như vậy liền đem anh ta đi bán, nhất định sẽ khóc thét đó.
Mộ Nha:......
Diệp lạc ô đề: So ra thì cậu nên quan tâm tới trạng thái của Tiểu Nguyệt Bạch đi.
Cậu ta giờ đang dùng thân phận rể mới của Đồng tước đài hưởng thụ đãi ngộ cấp đại gia.
Không chỉ có Phong hạc cô nương ở bên, những em gái khác trong Đồng tước đài cũng đối xử với cậu ta rất đặc biệt, rất nhiều người chơi nam đã đem cậu ta trở thành kẻ địch lớn nhất.
Câu nói Khoe ân ái đều đi chết đi của Ngôn Nguyệt Bạch còn vương vấn bên tai, chưa qua được mấy ngày, tự bản thân cũng bắt đầu khoe ân ái rồi.
Mà còn vừa khoe là khoe khắp các bản đồ.
Ha ha, quản cậu ta sống hay chết.
Diệp lạc ô đề: Cậu ta hình như chuẩn bị kết hôn cùng Phong hạc, vừa rồi Cố chỉ sinh hoa đến tìm tôi thương lượng, mấy ngày trước vừa đánh một trận, lần này làm hôn lễ náo nhiệt một chút, xung hỉ.
Ngôn Nguyệt Bạch đúng là người thuộc phái hành động, Tạ Phi liền khó ở, sao trước đây cậu không phát hiện ra nhỉ.
Mộ Nha: Anh xem rồi làm đi, bọn họ vui là tốt rồi.
Diệp lạc ô đề: Có điều phu nhân ơi, chúng ta lúc nào mới có thể làm hôn lễ bù a (mỉm cười)?
Người dịch: Hana_Nguyen.