"Cái này... Tôi tên là Tô Lê, giới tính nam, dân tộc Hán, năm nay hai mươi tuổi, thân cao cm, cân nặng kg, ba vòng không rõ! tôi có thể biết anh tên là gì không?"
Từ khi Ninh Hàn được hai thằng bạn tặng cho tòa Nhà hát kịch này cũng đã trải qua vài năm cuộc sống yên bình tĩnh lặng, một ngày nào đó người ngoài hành tinh đầu thai nhầm tới Địa cầu Tô Lê lại phá vỡ quỹ đạo vận hành của thế giới.
Mở cánh cửa ra, sau khi vượt qua dãy hành lang, ánh mắt đầu tiên của Tô Lê liền đặt trên người "nữ nhân" trước gương kia, người ấy đẹp tới kinh diễm, khiến trái tim cậu đập thình thịch, giống như mỗi khi tan học đi ngang qua ngã rẽ ngửi thấy mùi đậu phụ thối vậy, đều làm người ta muốn ngừng mà không được, thèm tới nước miếng chảy dòng. Thế nhưng người đó dĩ nhiên là một người đàn ông, chủng loại của đậu phụ biến đổi rồi, vậy nên trong đầu Tô Lê chỉ có một suy nghĩ, kết quả của ý nghĩ không phải là: Hả, thực đáng tiếc. Mà nó là: Không sao, tôi sửa, tôi lập tức thích đàn ông, thực sự!
Ninh Hàn chưa từng gặp phải kẻ nào có cấu tạo não quái đản tới như vậy, xu hướng tình dục có thể nói đổi là đổi sao? dù cho có là bạn bè của La Khanh cũng không thể tùy ý đùa giỡn người như vậy.
Thôi vậy, đem cậu ta nhốt trong hậu đài một tiếng đi, coi như trừng phạt nho nhỏ. Ít nhất để cái đầu cậu ta bình tĩnh lại cho tôi đã.
Nhờ phúc của Tô Lê mà Ninh Hàn có hẳn một tiếng đồng hồ không thể trở lại hậu đài, lúc này anh chỉ có thể ngồi ở một nơi khác. Cho nên những thuộc hạ kia của Ninh Hàn ngước nhìn cái người khoác trường bào ngồi ở phòng riêng trên lầu hai, một tay anh khoác trên lưng ghế chống cằm, một tay đang lật sách, cả đám đều câm như hến.
Một đại hán mặc đồ đen thui, cơ bắp cường tráng, cánh tay bưng một cái khay bước từng bước dài, thế nhưng cánh tay vững vàng như không tiến vào. Gã đem bộ chén trà Thanh hoa đặt xuống bàn trà bên cạnh Ninh Hàn, dùng giọng nói trầm thấp nói một câu,
"Thiếu gia, mời dùng trà."
Sau đó từng bước lui xuống, chỉ cần dùng một bước liền lui tới bên cạnh đại quân mặc đồ đen xếp hàng đứng phía sau. Toàn bộ quá trình giữ nguyên bản mặt lanh tanh như sát thủ.
Ngẩng đầu! ưỡn ngực! mắt nhìn thẳng!
Ninh Hàn nâng cốc trà uống một ngụm, ánh mắt lạnh lùng quét về phía này,
"A Nhàn, đi đường cho hẳn hoi."
"Vâng, Thiếu gia!"
Người nam nhân kêu A Nhàn giọng nói vang dội đáp lời làm Ninh Hàn thật hết cách nói nổi, chỉ có thể phất phất tay,
"Đều lui xuống đi, đứng ở đây mở cuộc triển lãm hả?"
Dừng một chút, anh đặt sách trong tay xuống lại nói:
"Sắp hết một tiếng đồng hồ rồi, đem cậu ta thả ra. Nhỡ kĩ, đem người tiễn ra ngoài cho tử tế."
Bởi vậy chỉ một lúc sau.
Ninh Hàn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết từ dưới lầu truyền lên, hai huyệt thái dương của anh nhất thời co gật vài cái. Anh đứng dậy đi về phía lan can của lầu hai, vươn một cánh tay vén rèm nhìn xuống dưới. Chỉ thấy Tô Lê bị hai người đàn ông cao to xách ra, cậu chàng đang cố sống cố chết lết ra ngoài, âm thanh thảm thiết như heo bị chọc tiết đó được phát ra từ chính miệng cậu ta. Ai không biết còn cho rằng cậu ta bị kéo đi cắt mổ lấy nội tạng nữa chứ.
"Không phải đã bảo là tiễn ra ngoài một cách tử tế sao? Đây là đang xảy ra chuyện gì?"
Ninh Hàn xoay đầu qua nhìn một cái. Người tên A Nhàn kia lập tức nói: "Tôi đi xuống xem sao."
Rất nhanh thì A Nhàn đã xuống tới nơi, cản đường ba người kia hỏi vài câu. Sau đó anh ta cũng không lập tức trở lại báo cáo mà đứng nguyên ở dưới lầu dùng phương thức truyền đạt thông tin nguyên thủy nhất hướng về phía góc rèm trên lầu hai gào lớn:
"Thưa thiếu gia, cậu ta không chịu rời đi, nói muốn lấy thân báo đáp cậu!"
Một lời vừa dứt, sắc mặt của hai người đàn ông đang kẹp chặt Tô Lê kia trở lên vô cùng cổ quái, sau đó sắc mặt của đám người đứng sau lưng Ninh Hàn càng thêm cổ quái, muốn cười mà bắt buộc phải nhịn xuống, cả đám giống như thăm dò được cái bí mật to lớn nào đó, vừa hưng phấn lại vừa sợ bị giết người diệt khẩu.
Tô Lê cũng nhìn thấy Ninh Hàn đang đứng trên lầu hai, khuôn mặt vui mừng hét to, "Này! Tôi biết anh tên là Ninh Hàn nhé! Anh....."
Tô Lê còn chưa nói xong Ninh Hàn đã tức giận kéo tấm rèm lại, khuôn mặt lạnh băng nhìn một người ở phía sau,
"Cậu, đi xuống đem cậu ta vác ra ngoài cho tôi. Kêu A Nhàn lên đây."
Vậy nên âm thanh gào thét của Tô Lê càng ngày càng xa, người đàn ông xuống vác cậu ta vẫn còn nhớ rõ câu nói "tiễn ra ngoài cho tử tế" của Ninh Hàn nên khi đem cậu chàng từ trên vai thả xuống đất thì dùng động tác rất ư là nhẹ nhàng. Sau đó còn thân thiết vỗ vỗ bờ vai cậu ta nói:
"Em giai à, cậu quá trâu bò, đi nhé không tiễn."
Lấy thân báo đáp cái gì, Ninh Hàn sống hai mươi mấy năm trên đời vẫn là lần đầu tiên bị người ta nói như vậy. Nói là tức giận, nhưng càng nhiều chính là cảm thấy buồn cười, cuối cùng là đen mặt giáo huấn A Nhàn một trận, vẫn là âm thầm lắc đầu không biết La Khanh đào đâu ra cái tên kỳ quặc đó.
Không phải là cậu ta cố tình đưa đến đùa giỡn mình đấy chứ.
Trong đầu Ninh Hàn thoáng xuất hiện suy nghĩ vậy, thế nhưng một tuần sau anh không còn cái suy nghĩ đó nữa. Tuyệt đối không có cái suy nghĩ như vậy nữa.
Sắp xếp lịch diễn của anh trong khoảng thời gian này khá dày, mà Tô Lê lại có thể ngày ngày tới đây báo danh. Mỗi lần đứng trên sân khấu Ninh Hàn đều có thể cảm nhận được dưới sân khấu có một ánh nhìn nóng bỏng thiêu đốt hướng về phía mình, nhìn theo anh hết cả quá trình. Mới đầu còn có thể phớt lờ không thèm quan tâm, nhưng lâu dần lại cảm thấy không được tự nhiên. Lại nhịn không được nhìn qua, chỉ thấy Tô Lê đang ngồi tư thế hai tay chống cằm, khuôn mặt hoa si ngờ nghệch, đôi mắt tràn đầy si mê nhìn thẳng về phía anh, nước miếng cũng sắp chảy ra luôn rồi.
Khuôn mặt Ninh Hàn ngày càng đen lại, nhưng anh không muốn dùng phương pháp giải quyết theo kiểu xã hội đen dưới mắt quần chúng trong nhà hát kịch này, cho nên chỉ có thể loại bỏ ý tưởng đem Tô Lê ném ra ngoài. Cuối cùng chỉ đành gọi điện thoại cho La Khanh cầu cứu, mà đáp án nhận được lại là --
Đang bận theo đuổi bà xã, nợ tình của mình thì tự đi mà giải quyết nha thiếu niên.
La đại nhân đang trong thời gian yêu đương nồng nhiệt không còn cái gọi là cách mạng tình bạn sâu sắc, à không, nên nói là đang trốn trong bóng tối lộ ra răng nanh sắc bén cười gian.
Ninh Hàn sao không hiểu đức tính của thằng bạn mình, bởi vậy anh liền treo máy, im lặng không nói. Được rồi, nếu đã kêu tôi tự mình giải quyết, vậy tôi đây sẽ tự mình giải quyết. Tô Lê đúng không, hừ.
Ninh Hàn lại uống thêm ngụm trà, lạnh rồi. Nhíu mày, cổ tay anh khẽ chuyển, không chút lưu tình đổ hết nước trà lạnh đi.
Nhưng việc đời khó đoán. Đã từ rất lâu về trước Ninh Hàn có một thói quen là đem mọi chuyện nắm giữ trong lòng bàn tay, anh không thích điều mà bản thân không nắm chắc, không thích sự chênh lệch, nhưng lần này.....
"Ninh Hàn à, Ninh Hàn ơi! Về sau tôi có thể tới đây nhìn anh mỗi ngày rồi!"
Tô Lê vui vẻ xông vào hậu đài, bộ dáng giống như Ninh Hàn mong chờ biết bao khi có thể ngày ngày nhìn thấy cậu ta không bằng.
Tại sao không có ai ngăn cản cậu ta? Ninh Hàn nhìn về phía sau Tô Lê, kinh ngạc thốt lên:
"Chú Bách?"
Khí chất trầm ổn, người đàn ông mái tóc hoa râm cười hàm hậu tiến vào: "Thiếu gia."
"Chú Bách, sao hôm nay chú lại tới đây?"
Ninh Hàn đứng lên, trên khuôn mặt lộ ra ý cười.
"Thiếu gia, cậu đã mấy ngày liền không trở lại nhà chính rồi, tôi đến thăm cậu."
Chú Bách cười nói với Ninh Hàn, không có bộ dáng cẩn thận e ngại như những người khác, trong lời nói mang theo sự tôn kính, nhưng từ biểu hiện của Ninh Hàn có thể thấy được, địa vị của chú Bách trong lòng anh ta không hề thấp.
Tô Lê nhìn người này một cái lại nhìn người kia một chút, thầm nghĩ: Cái chú kì quái này đúng là không có lừa mình, quan hệ của ông ý và Ninh Hàn rất tốt nha. Nghĩ nghĩ, Tô Lê dùng ánh mắt lấp lánh tràn ngập chờ mong của mình nhìn về phía chú Bách,
"Chú ơi, chú mau nói với Ninh Hàn đi mà, mau nói với anh ấy đi mà."
"Nói cái gì?"
Ninh Hàn bỗng có dự cảm không lành. Vừa rồi đáng nhẽ nên đem Tô Lê ném ra ngoài trước mới phải.
"Thiếu gia này, thằng bé này tôi rất thích, về sau cho nó làm cái chân chạy vặt ở đây đi."
Chú Bách vỗ vỗ vai Tô Lê, tiếp tục nói:
"Tôi thấy ở đây đều là một đám đàn ông lưng hùm vai gấu, Tô Lê vừa tới thì không khí nơi này cũng có thể nhẹ nhàng thanh thoát hơn nhiều. Thiếu gia cậu cũng không cần buồn chán một mình nữa, La thiếu gia cùng Cố thiếu gia cũng đâu có thể suốt ngày bồi bên cạnh cậu chứ."
"Không được."
Ninh Hàn lập tưc từ chối,
"Không được giữ cậu ta lại đây."
"Tại sao không được chứ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lê nhăn nhíu khổ sở, kéo nhẹ góc áo của chú Bách, ánh mắt ngập nước nhìn qua.
"Haishhh, tôi già rồi, lời nói cũng không có tác dụng nữa, xem ra có thể về nhà dưỡng lão thật rồi."
Chú Bách lắc đầu thở dài một cái, bàn tay dày rộng vỗ nhẹ bờ vai Tô Lê như muốn an ủi cậu.
Hai người một già một trẻ tính nháo thành cái dạng gì? Hát đôi sao? hát kịch đôi trước mặt tôi sao? chú Bách, rốt cuộc là chú đến đây để làm cái gì đấy hả?
Ba cái vạch đen to bổ chảng hiện lên trên trán Ninh Hàn, nhưng nhìn hai bên tóc mai bạc trắng của chú Bách cùng với sự thất vọng không biết là thực hay giả trong mắt ông trái tim anh liền cứng rắn không nổi nữa. Tô Lê anh có thể không thèm quan tâm, nhưng vị này, người nhiều năm nay giống như một người ba già đối xử chăm sóc anh thì Ninh Hàn không thể không quan tâm.
Nắn nhẹ mi tâm của mình, Ninh Hàn ngồi xuống ghế. Nhìn một già một trẻ đứng trước mặt mình, đôi mày anh nhíu chặt,
"Được rồi, chú Bách, chú mau ngồi xuống đi, không phải gần đây chân không thoái mái sao."
"Hiếm khi Thiếu gia còn nhớ chuyện này."
Chú Bách cười ấm áp nói.
"Qua vài ngày nữa cháu bảo Cố Tiêu đến khám cho chú thêm lần nữa." Ninh Hàn nói, ánh mắt liếc về phía Tô Lê,
"Còn cậu, có thể ở lại. Nhưng không được phép gọi tên tôi, cậu có thể gọi tôi là ông chủ Ninh. Không có sự cho phép của tôi cũng không được phép tự do ra vào khu vực hậu đài, nếu không tôi lập tức đem cậu ném ra ngoài."
Thực ra Ninh Hàn vốn dĩ tính toán cứ tạm thời đối phó cho qua chỗ chú Bách trước, còn về Tô Lê, cùng lắm qua vài ngày nữa tìm một cái lí do đem cậu ta đuổi việc là được. Mà Tô Lê vì chuyện này mà mức độ tôn sùng đối với chú Bách đã tới mức nước sông cuồn cuộn tràn lan không dứt, còn chút nữa thôi là đem ông trở thành thần để cúng bái.
Chú Bách đi ngang qua đây một hồi, vốn ông đang yên ổn ở trong nhà chính của Ninh gia, hiếm lắm mới có một lần đến nơi đây. Nhưng tình huống của thiếu gia ông vẫn quan tâm từng ngày, gần đây gần như ngày nào cũng nghe đến cái tên Tô Lê này nên ông liền nhịn không được chạy qua nhìn một cái.
Vừa nhìn, quả nhiên là người kì diệu.
Ngoài việc có quen biết cùng La Khanh với Cố Tiêu, Ninh Hàn vẫn luôn cô độc một thân một mình. Không kết giao bạn bè, không nói chuyện yêu đương, giao tiếp duy nhất cũng chỉ dùng đến khi đàm phán chuyện làm ăn. Ninh Hàn đem mình nhốt trong thế giới của riêng mình, khóa chặt lại, ai cũng không có cách nào thăm dò nội tâm cùng suy nghĩ thật sự của cậu ấy. Chú Bách cực kì lo lắng với chuyện này, vậy nên nhìn tới Tô Lê ông thầm nghĩ có lẽ đây có thể là một điểm đột phá đi. Mà ông là người hiểu rõ tính cách của Ninh Hàn nhất, nếu cậu ấy thực sự ghét bỏ Tô Lê thì Tô Lê sớm đã không có khả năng lắc lư trước mặt thiếu gia rồi.
Chú Bách tới nhanh mà đi cũng nhanh, không mang theo dù chỉ một áng mây. Bao năm qua ông vẫn thường ngồi trước hàng tường vi dại bao quanh trong trạch viện, trồng hoa nuôi cỏ, nuôi dưỡng chim muông, sau đó là uống trà nghe cái cậu thần kinh thô tên A Nhàn báo cáo "cuộc sống thường ngày của thiếu gia".
Hôm nay thiếu gia ăn một bát cơm trắng, nhưng cải mâm xôi cùng cà rốt trong đĩa cậu ấy vẫn không động. Bác sĩ Cố lại nói cậu ấy tìm chết, giằng co với thiếu gia hết gần nửa tiếng đồng hồ qua điện thoại.
Hôm nay thiếu gia tức giận thật rồi, nhóc chạy bàn bị phạt đi lau sàn nhà.
Hôm nay thiếu gia lại tức giận nữa, đem nhóc chạy bàn từ hậu đài kéo ra ngoài.
Hôm nay thiếu gia vẫn tức giận như cũ, nhưng lúc cơm tối nhóc chạy bàn đem cà rốt trong đĩa của cậu ấy ăn hết rồi, cho nên tâm trạng vẫn khá tốt.
Chú Bách vừa nghe vừa ngâm nga hát. Tâm trạng gần đây vẫn luôn rất tốt.
Nhưng có một người không tốt, cực kì không tốt. Toàn thân Ninh Hàn tản phát ra khí đen dày đặc đi trên hành lang của nhà hát kịch, đang hỏi A Nhàn ở phía sau,
"Không phải kêu cậu đem tên nhóc đó đuổi đi sao, tại sao hôm nay vẫn còn ở đó? Cho tôi một lời giải thích xem nào, hiện tại, lập tức, nhanh chóng."
"Thiếu gia, không phải... chúng ta có kí hợp đồng....."
Còn không tự biết bản thân theo con đường xã hội đen sao! còn nói hợp với chả đồng cái gì, có chút đạo đức nghề nghiệp có được không hả, cảm ơn!
Ninh Hàn dừng lại, ánh mắt rét lạnh nhìn qua,
"Đừng phí lời."
Người dịch: Hana_Nguyen