[Loa] [Huyết Ma]: MM? Là đám nhân yêu nhập cư trái phép từ Thailand sang ấy mà!
[Loa] [Yêu Nhất Vị Quýt]: Không chỉ là nhân yêu mà còn là Gay hàng thật giá thật nữa kìa.
[Loa] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đậu xanh rau má, chửi vợ tao là chán sống rồi hả?
[Loa] [Heo Mẹ Bay Lên Trời]: Nhớ một chiều nắng ấm, có một cô bé mục sư tên gọi Lam Mộng Điệp vẫn quấn quýt bên chân bang chủ của bọn tao muốn nhận anh ấy làm anh trai, ý muốn quyến rũ bang chủ.
[Loa] [Huyết Ma]: Bang chủ anh minh thần võ không bị con nhỏ nhân yêu giả bộ ẻo lả lừa gạt. Những người khác gặp thảm rồi.
[Loa] [Lam Mộng Điệp]: Các anh chớ nói lung tung. Tôi không có.
[Loa] [Yêu Nhất Vị Quýt]: Hóa ra không chỉ là nhân yêu mà còn là hàng second hand.
[Loa] [Nhị Thủ Yên]: Ngay cả hàng thừa cũng không chiếm được, mày ở đó đắc chí cái mịe gì?
[Loa] [Heo Mẹ Bay Lên Trời]: Chẳng lẽ bọn bây không biết bang Hắc Bạch luôn thích nhận những con đàn bà đãng sao?
[Loa] [Huyết Ma]: Không chỉ thích đàn bà đãng mà còn thích nhân yêu.
[Loa] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Đám người Ngạo Thị trên đầu mọc ra cây nấm đó ^^
Đám người Ngạo Thị hoàn toàn không thấy bọn anh lên tiếng, bản thân tự nói tự vui một mình. Tịch Lạc Ninh không khỏi phát môt cái loa. Đây đều là loa mà Vũ Trụ cho anh, anh chưa kịp dùng.
Tịch Lạc Ninh không thích Lam Mộng Điệp. Nhưng những cái này liên quan đến mặt mũi của bang phái. Anh tự nhiên sẽ không bàng quang đứng nhìn.
Chẳng qua là anh không nghĩ tới người đón lời mình lại là Vũ Trụ Thần Thoại. Cũng không phải kêu người đi Kính Hồ PK mà phối hợp anh nói chuyện.
[Loa] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Rãnh rỗi đến mốc meo, sinh ra nấm mốc. Khẳng định cây nấm rất dài
[Loa] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Miệng thối giống như đám nấm mốc sinh sản, trong miệng mọc ra cây nấm thì phải làm sao bây giờ
[Loa] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Toàn thân đều là nấm mốc, tự nhiên phát triển thành một người nấm
[Loa] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Ai nha nha, người nấm không phải quái vật hay sao
[Loa] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đó là người sao
[Loa] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không phải người sao? Mặc dù toàn thân mọc nấm, nhưng bọn họ nhìn kiểu gì vẫn giống người mà
[Loa] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Giống người vậy chắc chắn không phải người
[Loa] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Vậy bọn chúng là thứ gì
[Loa] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Không phải thứ gì
[Loa] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không phải thứ gì mà là vật gì
[Loa] [Huyết Ma]: Nói nhảm cái gì, lăn đến Kính Hồ.
[Loa] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Trời ơi, cây nấm nói chuyện nè
[Loa] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đừng làm nhục cây nấm
[Loa] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Nấm quân, người ta sai rồi
[Loa] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Biết sai có thể thay đổi mấy hồi mà pro
[Loa] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^
[Loa] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đi thôi, đừng để bị nấm mốc lây bệnh
Hai người một kẻ xướng một người họa đem đám người Ngạo Thị mắng cho một trận. Có vẻ đám người Ngạo Thị không biết quá khiếp sợ hay sao mà chỉ có Huyết Ma phun ra một câu còn những người khác hoàn toàn không có phản ứng.
Chờ đám người hoàn hồn, Tịch Lạc Ninh cùng Vũ Trụ Thần Thoại đã đi rồi.
Mặc kệ đám người kia mắng như thế nào cũng chẳng có ai để ý đến bọn họ.
Thời gian đến, Hoa Sen cùng Lam Mộng Điệp đến chỗ Nguyệt Lão đăng kí kết hôn.
Buổi lễ kết thúc, hai người được hệ thống truyền tống đến Điện Tơ Hồng.
Mọi người chỉ cần nhận được thiếp mời đều có thể đi vào Điện Tơ Hồng. Điện Tơ Hồng là một chỗ tùy ý PK.
Ngày đó Hoa Sen đã chết hết lần này đến lần khác, chờ loạn xong thì bọn họ mới rời đi.
Gây họa cho Hoa Sen xong, bọn Tịch Lạc Ninh lại bị quấn lấy.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chậc chậc, lần đầu tiên thấy đại thần nói nhiều như vậy đó!
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chậc chậc, còn là phối hợp mà nói nữa chứ. Tựa như cùng diễn tướ
ng thanh.
Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Chậc chậc, chẳng lẽ chỉ có mình tui để ý bọn họ không dùng dấu chấm câu sao?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chậc chậc, nhớ ngày đó là độc quyền của đại thần.
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Chậc chậc, Cà Phê thế mà lại gian díu với đại thần.
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Chậc chậc, chẳng lẽ không ai hoài nghi quan hệ giữa Cà Phê cùng chị dâu sao?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Chậc chậc, phối hợp cũng quá tốt rồi.
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Chậc chậc, tui vốn muốn mở miệng, kết quả khiếp sợ đến nỗi không thốt nên lời.
[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Chậc chậc, khắp nơi đều là đồng tính.
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Rất rảnh hả
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chậc chậc, đại thần lại uy hiếp chúng ta, vì che dấu tình cảm mà uy hiếp chúng ta!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chậc chậc, bị giết hay là muốn nói.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Nói lại lần nữa thì tự nuốt nước miếng vào (╰╯)
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: … Đột nhiên phát hiện Cà Phê trở nên rất bá đạo.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Hẳn là có đại thần bảo kê nên Cà Phê mới trở nên bá đạo như vậy.
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: ^^ Đều rảnh cả sao, đến Kính Hồ
…
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Òa òa, chúng con sai rồi!
Mặc kệ bọn họ có kịp thời nhận sai lầm như thế nào cũng không trốn được vận mệnh bị giết.
Tịch Lạc Ninh đột nhiên cảm thấy người nào đó thích PK người khác trở nên vô cùng vô cùng vừa mắt.
Vũ Trụ Thần Thoại thu thập đám người trong bang xong thuận tiện cũng đùa giỡn đám người Ngạo Thị một trận.
Vẫn chơi đến tận rạng sáng, đem ảnh chụp màn hình gửi cho Tịch Lạc Ninh xong mới logout, sau đó lại bắt đầu biến mất.
Chỉ để lại một câu: Biết điều ngoan ngoãn chờ tôi về
Trợ lý theo sự sai sử của Tịch Lạc Ninh mua hết số sách của Địch Vân về.
Tịch Lạc Ninh rảnh rỗi không có việc gì làm, treo acc ở Đông Hồ câu cá, sau đí ra vườn hoa phơi nắng thuận tiện đọc sách luôn.
Tịch Lạc Ninh không thích đọc sách. Bởi vì tiểu thuyết không trực quan bằng kịch bản.
Tịch Lạc Ninh đọc trước những tiểu thuyết đã được cải biên thành kịch bản mà anh từng đóng nhân vật chính trong đó. Xem xong hết, Tịch Lạc Ninh không thể không thừa nhận Địch Vân viết truyện không tệ. Có nhiều khi kịch bản sau khi cải biên đã làm mất đi cái hồn của tiểu thuyết.
Thế giới quan cùng đặc điểm của người và vật trong biểu đạt của Địch Vân rất có phong cách.
Tiếng vang của bộ phim truyền hình kia khá tốt nhưng Tịch Lạc Ninh cảm thấy nếu lột tả được những đặc điểm của người, vật và thế giới quan trong sách của Địch Vân thì sẽ càng tốt hơn nữa.
“Ngài Tịch, ngài Trình gọi điện đến tìm.” Trợ lý cũng muốn khóc. Gần đây người tìm Tịch Lạc Ninh quá nhiều. Mỗi lần nghe tiếng điện thoại đầu đều nhức.
Thời gian nghỉ ngơi, Tịch Lạc Ninh rất ghét bị người khác quấy rầy. Di động cũng đều ném ở chỗ trợ lý, để y ngăn lại những cuộc điện thoại không cần thiết.
Tất cả mọi người đều hiểu tính tình của anh, không phải có chuyện quan trọng nhất định không dám quấy rầy anh nghỉ ngơi. Cho dù thật sự có chuyện cần tìm anh cũng sẽ hỏi trước trợ lý xem tâm trạng Tịch Lạc Ninh hôm đó như thế nào.
Cũng không phải Tịch Lạc Ninh quá đáng sợ mà là miệng anh rất độc. Người có số của anh phần lớn đếu là nhân vật có tiếng. Ai nguyện ý tự mình chọc vào ổ kiến chứ? Mà những người không thể không đến làm phiền Tịch Lạc Ninh, đều nói nhã nhặn, nếu chọc giận Tịch Lạc Ninh, anh sẽ lải nhải không ngừng.
Nhưng gần đây không biết có chuyện gì xảy ra, người tìm Tịch Lạc Ninh đều không có chuyện gì lớn nhưng bắt buộc anh phải nghe điện thoại.
Mặc dù gần đây, tính tình của Tịch Lạc Ninh đã hòa nhã không ít, nhưng cũng không thể hành hạ một trợ lí nho nhỏ như mình được. Trợ lí kia buồn bực.
Tịch Lạc Ninh chậm rì rì nhìn xong một tờ trước mặt, mới nhìn về phía trợ lí: “Trình Tuyết Tùng?”
“Vâng.”
“Cúp máy đi.” Tịch Lạc Ninh một lần nữa dời tầm mắt về phía trang sách.
Trợ lý thấy Tịch Lạc Ninh thật sự không muốn quan tâm Trình Tuyết Tùng, nên lại cầm điện thoại đi.
Kết quả không đầy một lát, trợ lý lại đem điện thoại quay về.
Tịch Lạc Ninh cũng không thèm nhìn, “Gã có chuyện gì?”
“Nói là chuyện công việc.”
“Công việc?” Tịch Lạc Ninh rốt cuộc ngẩng đầu lên, sắc mặt khó chịu: “Tôi nhớ thời gian nghỉ phép của mình còn chưa hết mà.”
Trợ lý cúi thấp đầu không dám lên tiếng, cụ thể chuyện gì Trình Tuyết Tùng chắc chắn sẽ không nói với y. Nhưng Tịch Lạc Ninh vẫn một mực không muốn nghe, trợ lý đang chuẩn bị lén đi từ chối thì Tịch Lạc Ninh nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Trợ lí sau khi đưa điện thoại cho anh đang muốn đi, Tịch Lạc Ninh gọi y lại: “Đợi một chút, xong ngay đây.”
Trợ lí không thể làm gì khác là đứng ở bên cạnh.
“Không có chuyện gì thì bảo người nhà chuẩn bị nhặt xác anh đi.” Tịch Lạc Ninh nói một câu thẳng thừng qua điện thoại.
Trình Tuyết Tùng cười khan hai tiếng: “Tôi tới cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn?” Tịch Lạc Ninh không khỏi hừ lạnh một tiếng, “Xử lí xong Lưu Tuấn rồi?”
“Còn một chút nữa.” Trình Tuyết Tùng cười nói, “Nhưng rốt cuộc có thể thoải mái nói yêu đương rồi, mỗi ngày đều nói lời yêu thương qua điện thoại.”
Tịch Lạc Ninh giễu cợt nói: “Anh có chút tiền đồ hộ tôi đi.”
“Cậu không hiểu. Ha ha.”
“Tôi là không hiểu, anh mắng tôi hai lần, tôi còn giúp anh. Thêm ba tháng nghỉ ngơi nữa.”
“… Được. Tạm thế đi.”
“Một lời đã định.” Tịch Lạc Ninh nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Quen biết Trình Tuyết Tùng nhiều năm như vậy, anh hiểu rõ tên hồ li này. Nói chuyện tử tế như vậy nhất định có âm mưu.
Quả nhiên điện thoại Trình Tuyết Tùng lại gọi đến.
Tịch Lạc Ninh từ chối, dặn dò trợ lí: “Gã gọi bao nhiêu lần cúp bấy nhiêu lần.”
“Dạ.”
Chưa tới một giờ đồng hồ, trợ lí mang theo gương mặt khổ qua, nói với Tịch Lạc Ninhh: “Trợ lí của ngài Trình đến.”
Tịch Lạc Ninh không chút nghĩ ngợi, “Đá đi.”
“Đã đi rồi.”
Tịch Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn trợ lí.
Cuối cùng trợ lí đem một túi tài liệu đưa cho anh, khó xử nói: “Nhưng… để lại cái này.”
Tịch Lạc Ninh liếc mắt, lại là bản nhạc.
Tịch Lạc Ninh cầm lên, mở ra, nói với trợ lí: “Gọi điện thoại cho Trình Tuyết Tùng.”
Tựa như ảo thuật, trợ lí lôi điện thoại ra, rất nhanh đưa cho Tịch Lạc Ninh, cung kính nói: “Đã kết nối.”
Tịch Lạc Ninh không đưa tay cầm.
Trợ lí vô cùng nhanh nhẹ đặt điện thoại đến bên tai anh, Tịch Lạc Ninh tiếp tục giở xem bản nhạc, hỏi: “Có ý gì?”
Trình Tuyết Tùng một chút cũng không vì bị cúp điện thoại mà buồn bực, cười nói: “Hứa Chí Tường chủ động tìm tôi, chỉ đích danh muốn cậu hát. Tôi cũng không có biện pháp.”
“Hứa Chí Tường?” Tịch Lạc Ninh đặt bản nhạc xuống, nghi ngờ hỏi: “Hắn không phải không viết nữa sao?”
Hứa Chí Tường là một nhà soạn nhạc nổi tiếng, rất nhiều người đứng xếp hàng tìm, nhưng mấy năm nay hắn đều rất ít khi viết.
Tịch Lạc Ninh từng dựa vào quan hệ nhờ hắn viết cho nhưng hắn đều không đồng ý.
Trình Tuyết Tùng nói: “Không phải không viết. Cậu cũng biết rồi đó. Các nhà nghệ thuật thường có chút cổ quái. Đại khái có vấn đề ở chỗ nào đó đi. Tôi đã đọc qua, mấy bài hát rất tốt, tôi cũng do dự thật lâu mới quyết định đồng ý với y.”
“Thêm ba tháng nghỉ?”
“Được. Bây giờ chưa nghỉ hết sẽ bổ sung cho cậu sau.”
“Suy nghĩ ngày.”
“Cậu không phải muốn y sáng tác nhạc cho mình sao? Hiện tại y chủ động tới cửa, cậu còn không đồng ý?”
“Đó là trước đây.” Thời điểm anh mới gia nhập làng âm nhạc, quả thật rất muốn được Hứa Chí Tưởng sáng tác cho. Anh rất thích thể loại nhạc của y. Nhưng giờ anh đã là ca sĩ nổi tiếng, tình huống đã không giống trước rồi.
Còn nữa, đầu năm nay đã phát hành một đĩa nhạc, anh không định mới qua nửa năm lại ra một đĩa nhạc nữa. Huống chi giờ đang là thời gian anh nghỉ phép.
Những bài hát này quả thật không tồi. Tịch Lạc Ninh không muốn lãng phí nên mới quyết định suy nghĩ.
Trình Tuyết Tùng tự nhiên hiểu ý của Tịch Lạc Ninh, cũng không nói gì, ngược lại nói: “Nghĩ xong nhớ báo trước cho tôi.”
Mặc dù Tịch Lạc Ninh có hợp đồng hai năm với công ty nhưng trong mắt anh hợp đồng chẳng là cái thá gì cả, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy hợp đồng.
Gần hai năm, không chỉ tính tình của Tịch Lạc Ninh hòa nhã hơn, mà cũng lười hơn rất nhiều.
Trước kia cho dù bận đến thế nào anh vẫn duy trì xuất hiện trước đám đông để tỏa sáng. Nhưng hiện tại mỗi ngày đều ở nhà. Trình Tuyết Tùng cảm thấy Tịch Lạc Ninh có ý định lui về sau màn hình. Hứa Chí Tướng tìm đến anh, là một cơ hội tốt để thăm dò Tịch Lạc Ninh. Anh muốn tiếp tục phát triển hay còn có ý gì khác nữa.
“Tôi hiểu, còn chưa nghĩ tốt nữa.”
“Suy nghĩ kĩ thì gọi điện cho tôi.” Trình Tuyết Tùng đã hiểu, Tịch Lạc Ninh đại khái còn chưa nghĩ sẽ làm gì, nhưng đã có tính toàn, muốn làm gì cũng không còn xa nữa.