Editor: Jung Tiểu Kú
Mật cùng Công Tử Phong Lưu xong, Tịch Lạc Ninh không khỏi hỏi tổ đội về Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Gái Shin, Suất Suất gần đây làm gì thế?
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đi thăng cấp với bọn Tàn Thuốc.
[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: –! Chị dâu, Suất Suất bị điên rồi. Cấp bậc của cậu ta sắp đuổi kịp đại thần luôn rồi đó.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –||| Bị cái gì kích thích thế?
Chẳng lẽ thật sự có tình cảm khác với Phong Lưu?
Tịch Lạc Ninh cảm thấy vậy cũng quá kì lạ rồi. Nếu Công Tử Phong Lưu biết, kia không phải trực tiếp nhảy lầu rồi sao?
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Tui cảm thấy là bởi vì Phong Lưu cùng Tiểu Nhu.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Không thể nào... Suất Suất là thẳng nam mà!
[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Nhiều khi, càng thân thiết càng không hiểu được ý nghĩ của đối phương.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Giả vờ sâu sắc cái gì thế?
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chị dâu, Hoa Sen nói cũng có vài phần đúng.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ra đi, lại vào
Tịch Lạc Ninh giận rồi. Nghỉ lâu như vậy không thấy bảo vào phó bản. Hiện tại đột nhiên muốn vào, không phải cố ý gây sự với anh sao?
[Mật] Bạn nói với [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Phong Lưu nói Suất Suất xóa bạn tốt cậu ấy rồi!
[Mật] [Tớ Thích Crayon Shin – chan] nói với bạn: –||| Không phát hiện được bất cứ chuyện gì. Chỉ là ít nói chuyện với Phong Lưu hơn mà thôi. Hơn nữa còn là Phong Lưu cố ý phớt lờ lời của Suất Suất... Chẳng lẽ có chuyện ẩn bên trong sao? Trời trời, tại sao mỗi lần tui đều là người cuối cùng phát hiện có chuyện chứ!
[Mật] Bạn nói với [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Bình tĩnh, tôi cũng không phát hiện mà
Tịch Lạc Ninh vẫn cho rằng Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung có ý với Công Tử Phong Lưu. Công Tử Phong Lưu cố ý phớt lờ cậu ta. Hai người nói chuyện với nhau ít đi. Do đó đây là kết cục đã định trước. Nhưng không cần tuyệt tình như vậy chứ!
Chẳng lẽ thật sự người trong cuộc mê muội còn người ngoài tỉnh táo sao?
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Kết quả sau khi mọi người nhất trí đều cho rằng Suất Suất đối với cậu không đơn giản.
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Thật... sao?
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Đó là trước kia.
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Đừng đưa qua đẩy lại người ta mà.
[Mật] Bạn nói với [Công Tử Phong Lưu]: Nhìn trời! Tôi không có gì để nói. Vào phó bản rồi
[Mật] [Công Tử Phong Lưu] nói với bạn: Chị dâu /(ㄒoㄒ)/
Tịch Lạc Ninh im lặng. Khóc ở đây với tôi thì có ích gì chứ? Còn không bằng nghĩ xem làm thế nào để cứu vãn tình thế.
Mặc dù nghĩ như thế, Tịch Lạc Ninh cũng bảo Shin – chan nói chuyện với Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung một chút. Quan hệ giữa hai người họ thân hơn. Thật sự nếu như vẫn cứ tiếp tục không được tự nhiên như vậy, Tịch Lạc Ninh nghĩ chắc Công Tử Phong Lưu không chơi nổi trò này nữa rồi.
Shin – chan vỗ ngực nói, cứ tin ở cậu bé.
Mấy người hợp tác xoát SD một lần nữa. Địch Vân xoay người lại dẫn anh đi cày chiến trường.
Cày chiến trường thì Tịch Lạc Ninh căn bản không cần ra tay. Chỉ chọn đi theo rồi đi ra cửa, đến phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn khuya, rồi lại đi tìm Địch Vân.
Lúc Tịch Lạc Ninh đi, Địch Vân đang bị vây giữa một đám quái.
Kỵ sĩ là một chức nghiệp có tính tổng hợp khá cao, bình thường không có gì đặc biệt. Những người thích chơi cận chiến đều chọn chiến sĩ, da dày, hơn nữa vũ khí của chiến sĩ là cái búa, cảm giác khi cầm trên tay sẽ đẹp trai hơn chút.
Thời gian đầu khi luyện kỵ sĩ đánh rất khó, máu không nhiều, nếu như không có vú em mạnh bảo vệ, thì rất khó thăng cấp.
Địch Vân lại chơi kỵ sĩ rất giỏi, là kỵ sĩ mạnh nhất trong các kỵ sĩ, đương nhiên không tính đến những người dùng tiền để ép đồ. Nhưng Tịch Lạc Ninh thấy Địch Vân vô cùng quen thuộc điều khiển nhân vật kỵ sĩ kia, trong lòng vẫn có chút kích động.
“Cậu đây là đang ngay trước mặt tôi giở trò lười biếng đúng không?” Địch Vân trừng mắt nhìn anh, lành lạnh nói.
Tịch Lạc Ninh cười nói: “Không phải. Chỉ là thấy anh mệt mỏi, tôi bảo phòng bếp chuẩn bị ăn khuya, tới gọi anh đến dùng một chút.”
Tay Địch Vân không ngừng, nói: “Sao tự nhiên có lòng thế?”
Tịch Lạc Ninh vươn người, tựa cằm vào vai anh ta, thấp giọng nói: “Tôi vẫn luôn có lòng mà.”
Anh chưa từng theo đuổi một ai, cũng chỉ dùng tiền tặng đồ vật này nọ. So ra đều là phương thức thường dùng, anh chưa bao giờ thiếu tiền, cũng chỉ biết có làm như vậy.
Theo đuổi Địch Vân độ khó và sức khiêu chiến vô cùng cao. Những phương thức khách sáo kia thật sự không thể dùng được. Tính Địch Vân kém như vậy, anh cũng chỉ tự bảo mình không thể tính toán với Địch Vân mà thôi. Làm được những điều này đã khiến anh tốn khá nhiều nơ ron thần kinh rồi.
Anh cũng không muốn như vậy. Nhưng tạm thời chỉ có thể nghĩ ra cách hạ sách này. Lấy nhu thắng cương!
Địch Vân mắng: “Nịnh hót!” Nhưng không hề đẩy Tịch Lạc Ninh ra.
Tịch Lạc Ninh mím chặt môi, cũng không thèm để ý lời nói của Địch Vân. Anh cảm thấy bản thân ở trước mặt Địch Vân, sức chịu đựng của mình thật sự càng ngày càng giỏi.
Giải quyết xong đám quái trước mặt kia, Địch Vân vẫn luôn chờ quái ra lượt mới, Tịch Lạc Ninh trực tiếp đánh chữ, bảo mọi người giải tán đi.
Địch Vân cũng không ngăn lại. Chỉ là híp mắt, hơi nguy hiểm liếc nhìn anh.
Tịch Lạc Ninh thuận tay cũng tắt luôn máy vi tính, còn cố ý hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Đã làm việc một ngày rồi, đừng chơi nữa.”
Địch Vân mím chặt môi, không nói chuyện.
Tịch Lạc Ninh lại sờ lên hai cánh tay của mình, tất cả đều nổi da gà rồi.
Địch Vân hình như không thích ăn khuya nhưng cũng ăn một chút gọi là.
Ăn xong cũng không đi ngủ, ngược lại lau miệng rồi liếc mắt như đang xem trò hay nhìn anh.
Tịch Lạc Ninh bị anh ta nhìn như vậy, đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Gương mặt Địch Vân sâu sa, bình thường mặt xụ xuống, dài ra, đen xì xì nhìn qua cũng rất tàn bạo. Cả người đều là không khí tôi đang tức giận, đừng có kẻ nào đến gần. Cho dù có cười, cũng đều là cười châm biếm, cười nhạo... các kiểu.
Tính anh ta rất thẳng thắn. Khóe miệng khẽ nhếch cười mà không nói hiện tại tựa như có ý tứ khác, thật sự chỉ nhếch lên rất khẽ, lại giống đang cố ý quyến rũ người khác.
“Có muốn đi ra vườn hoa tản bộ không?” Tịch Lạc Ninh thấp giọng đề nghị.
Địch Vân hừ nhẹ một tiếng, đi thẳng lên tầng.
Tịch Lạc Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng Địch Vân, quả thật không thể hiểu đến cùng Địch Vân có ý gì nữa.
Tịch Lạc Ninh dưới sự sắp xếp của Địch Vân thật sự ở trong nhà anh ta. Trên danh nghĩa là trợ lý còn thực tế không khác một vị khách là mấy.
Ăn mặc ngủ nghỉ toàn bộ có người lo lắng. Cuộc sống so với ở nhà còn thoải mái hơn.
Trừ buổi sáng sớm Tịch Lạc Ninh phải chạy bộ với Địch Vân, những lúc khác anh ta cũng kệ anh, mỗi ngày đều đúng giờ login dẫn anh thăng cấp.
Chuyện Tịch Lạc Ninh làm nhiều nhất, chính là thỉnh thoảng đưa cho Địch Vân một tách cà phê, là anh chủ động muốn đưa qua, mượn cơ hội trộm đọc tiểu thuyết, tiện thể chọc Địch Vân một chút. Thật sự chỉ có thể đi đưa đồ qua, Địch Vân rất kén ăn. Toàn bộ thức ăn đều được chuyên gia chuẩn bị. Chỉ cần hơi không hợp khẩu vị một chút liều đập vỡ đồ và mắng chửi người.
Tịch Lạc Ninh cũng là một người kén chọn như vậy nhưng so ra vẫn dễ nuôi hơn Địch Vân rất nhiều.
Địch Vân mỗi ngày làm việc mười tiếng. Phòng làm việc của Tịch Lạc Ninh cũng chỉ cách phòng của anh ta có mỗi một bức tường. Địch Vân gõ xong một chương, post lên mạng rồi sẽ dẫn anh đi thăng cấp. Quả thật không hề khác với việc gặp nhau trên mạng là mấy. Thật sự chẳng giống như hai người đang sống chung dưới một mái nhà chút nào.
Tịch Lạc Ninh có chút không hiểu ý Địch Vân.
Nếu nói anh ta có tình cảm với Tịch Lạc Ninh, vậy phản ứng kia cũng quá lạnh nhạt rồi. Sau khi làm việc mệt mỏi, còn tự nguyện chơi trò chơi với anh, nhưng lại không them đến phòng ngay bên cạnh nói một câu với anh.
Nếu bạn nói Địch Vân không có chút tình cảm nào với anh, vậy đồ ăn hàng ngày đều là những món Tịch Lạc Ninh thích thì là vì sao?
Chủ nhật này bang bọn họ lại bang chiến với Ngạo Thị.
Nghe được tin này, đám người trong bang tựa như uống máu gà, điên cuồng thăng cấp, làm trang bị.
Tịch Lạc Ninh cảm thấy bọn họ nếu như bình thường ít nói đi một hai câu thì hiện tại cũng không cần nước đến chân mới nhảy, bận rộn, vội vàng như vậy.
Cũng không biết Shin – chan nói gì với Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung, cậu ta cuối cùng cũng tự nguyện tổ đội vớ
i Công Tử Phong Lưu. Thế nhưng vẫn hơi chút lạnh lùng, không sôi động như trước nữa.
Thời gian Địch Vân phải đuổi bản thảo, Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung liền gia nhập tổ đội, cùng Tịch Lạc Ninh thăng cấp.
Không có cách nào, vì bang chiến mà sống chết thăng cấp.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Suất Suất, cậu càng ngày càng đẹp zai nha!
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Lại thành fan cuồng của Suất Suất rồi hả?
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu, đừng kích thích em nha. Da gà nổi đầy đất rồi nè!
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Quá khoa trương rồi.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Suất Suất xấu hổ kìa!
Công Tử Phong Lưu vừa nói thì Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung liền im lặng.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Suất Suất, khi nào thì cậu lại đến đây chơi thế?
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Tới đây tôi sẽ mời cậu cà phê.
Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung không nói gì.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tới đi mà! Tới đi mà! Không phải cậu bảo cà phê Phong Lưu pha là ngon nhất sao?
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Cậu đừng lờ tui mờ. Đồ đểu kia!
Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung vẫn không nói lời nào. Tịch Lạc Ninh cảm thấy Công Tử Phong Lưu ở bên kia máy tính chỉ sợ đã buồn đến phát khóc mất.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chết tiệt! Cậu mà không để ý tui nữa, tui chạy đến nhà bóp chết cậu cho coi!
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Đi WC.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: T^T Chị dâu, Suất Suất bắt nạt em.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Lần sau có tới, sẽ cho các cưng gặp trẫm!
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: –||| Chị dâu, đừng nói chị cũng ở thành phố S nhá.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không chỉ tôi, Vũ Trụ, Tiếu Tiếu, Tiêu Sái đều là người thành phố S.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chị dâu Cà Phê... chị biết em là ai rồi hả?
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không khác lắm!
Anh dĩ nhiên không biết. Anh chỉ nghi ngờ thân phận Tiếu Nhi Bất Ngữ, nhưng cũng không kêu người đi điều tra. Chơi trò chơi thôi mà. Anh không muốn làm phiền người khác.
Chỉ là nghe giọng điệu này thật giống như biết mình. Địch Vân chắc cũng biết. Để chút nhớ qua hỏi anh ta.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: –|||
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Các cậu đang nói tiếng người hả? Đập đầu vào tường Tại sao tui lại không biết các cậu đều ở thành phố S.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Gái Shin, cậu đừng lãng phí chỉ số thông minh đã không nhiều lắm của mình nữa. Bang chủ, Tiếu Tiếu, đại thần đều biết Địch đại thần, vậy chắc chắn là ở thành phố S rồi!
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: o()o Vậy chị dâu thì sao?
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Tui giờ cũng mới biết. Chỉ tại chị ấy giấu quá kín thôi.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Thì ra chị ở thành phố S!!!!!
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tôi tưởng cậu đã sớm biết chứ.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: –||| Tui làm sao mà biết được.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chị dâu còn tới gặp mấy người nữa đó.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui nên vui mừng hay đau buồn đây? Lén đến gặp chúng ta, thế mà không ra mặt hả?
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Tui khó có được một lần đến thành phố S mà.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Có lí do đặc biệt. Tiếu Tiếu có thể làm chứng.
Nói như vậy, Tiếu Nhi Bất Ngữ biết chính xác anh là Tịch Lạc Ninh.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, em thực sự đã khóc rồi.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: À...
Cuối cùng bang chiến ngày đó cũng tới.
Tịch Lạc Ninh lần đầu tiên tham gia bang chiến, có chút hưng phấn.
Ngày đó Tiêu Duyệt cũng login tham gia bang chiến. Một đám người đánh vô cùng hăng máu. Ào ào rầm rầm đều vọt lên, hoàn toàn không có phương án tác chiến.
Tịch Lạc Ninh nghi ngờ hỏi, là một bang chủ, Tiêu Duyệt hình như không có chút trách nhiệm nào cả. Tiêu Duyệt nói, người trong bang thích làm loạn, kế hoạch tác chiến hoàn toàn là mây bay.
Tịch Lạc Ninh vô cùng nghi ngờ, hắn bận quá nên không có thời gian làm kế hoạch tác chiến.
Tịch Lạc Ninh lập tức chẳng còn chút hứng thú nào cả. Thật sự quá loạn rồi.
Thế này chẳng khác gì theo chân bọn họ đến Lạc Xuyên để PK cả. Khác duy nhất chính là không cần mua thanh tâm tẩy tên đỏ.
Ngày hôm đó, Công Tử Phong Lưu đuổi đánh Lộ Hồng Trần. Pháp sư dùng pháp thuật, quần công một diện tích rất rộng.
Cậu ấy đuổi theo Lộ Hồng Trần, thả một cái quần công, mục sư trong bang chiến vô cùng quý hiếm. Lộ Hồng Trần là mục sư, tự nhiên sẽ được bảo vệ trùng trùng.
Công Tử Phong Lưu thả quần công, bởi vì Lộ Hồng Trần được bảo vệ trong một vòng tròn lớn, chung quanh đều là người, Lộ Hồng Trần muốn trốn cũng không có chỗ tránh, máu rụng rất nhanh. Da mục sư khá mỏng, phòng ngự cũng không quá tốt, Công Tử Phong Lưu vừa thả quần công, Nhị Thủ Yên ẩn thân, bay qua đánh lén, Lộ Hồng Trần chẳng mấy chốc thì nằm ngửa.
Chờ đám người bên Ngạo Thị kịp phản ứng, Nhị Thủ Yên đã ẩn thân đi mất rồi.
Ngày đó, Lộ Hồng Trần không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Tịch Lạc Ninh sau đó có hỏi cậu ấy tại sao làm vậy, Công Tử Phong Lưu bảo nhìn một thằng đàn ông cặn bã như vậy cảm thấy rất khó chịu.
Tịch Lạc Ninh nghe xong cũng cảm thấy buồn bực thay Lộ Hồng Trần. Quấn Chỉ Nhu cũng không bày tỏ với Lộ Hồng Trần. Hắn căn bản cái gì cũng không hiểu, hắn cũng không thể vì thế mà bị gọi là thằng đàn ông cặn bã. Người kia vô tội đến dường nào, còn bị tập thể bọn họ đuổi giết nữa chứ.
Là một vú anh công kích kém, hắn chết vậy có phải rất đáng thương không?
Chỉ là anh cũng không có quá nhiều thời gian để nói hộ Lộ Hồng Trần. Bởi vì Địch Vân đã gửi tin đến bảo anh đổi acc mục sư.
Đây là lần đầu tiên, sau khi bị vạch trần thân phận, Địch Vân cho anh lên acc mục sư.