Editor: Jung Tiểu Kú
Diệp Quân Trì mặt không chút thay đổi nói: “Cậu không hợp với Địch Vân.”
Tịch Lạc Ninh đều khinh thường nhìn y, chỉ nói: “Người nào cho cậu cái quyền được nói này nói kia chứ.”
“Ha ha.” Diệp Quân Trì cười rất bất đắc dĩ, nói: “Tịch Lạc Ninh, mười năm, heo cũng đã đầu thai mấy lần rồi. Thế nhưng cậu lại không thay đổi. Kiêu ngạo không ai chịu nổi, trên thực tế thật đáng buồn.”
Tịch Lạc Ninh hé mắt: “Khí hậu nơi nào sẽ nuôi được người kiểu đó. Hóa ra cậu cũng có thể nói độc ác như vậy.”
Diệp Quân Trì học bộ dạng cùng giọng điệu ngạo mạn của Tịch Lạc Ninh, nói: “Là cậu cho tôi cơ hội nói lời độc ác.”
Tịch Lạc Ninh không khỏi cười theo, thế nhưng là cười lạnh: “Còn học diễn xong rồi này.”
Diệp Quân Trì thở dài đáng tiếc: “Cậu đã diễn những mười năm, nhưng được một dịp đơn giản thế này lại không diễn được. Nếu như vừa rồi cậu dùng cách khác để giải quyết thì có lẽ thật sự tôi đã không có cơ hội.”
Tịch Lạc Ninh mặt lạnh im lặng.
Diệp Quân Trì nói: “Tôi biết rõ cậu khinh thường. Nhưng cách cậu khinh thường lại có thể buộc cậu phải đi vòng không ít đó.”
“Ồ? Vậy hóa ra cậu không phải đi vòng nhiều sao?” Tịch Lạc Ninh giễu cợt nói.
Diệp Quân Trì hỏi ngược lại anh: “Cậu nói nếu chúng ta cùng nhau lên tầng tìm Địch Vân, Địch Vân sẽ để ý ai?”
Tịch Lạc Ninh không khỏi nheo mắt.
Diệp Quân Trì nói không sai. Nếu anh có thể nói được một ít lời nhỏ nhẹ, lấy tính tình của Địch Vân, cho dù trên mặt là chửi người nhưng rồi anh ta sẽ tự mình xử lí. Nhưng anh khinh thường dùng phương thức này. Anh dùng chính là cách kém nhất. Quả thật Diệp Quân Trì ở giữa chịu thiệt, anh nhất thời xúc động gạt đổ không chỉ một bàn cơm mà còn cả sự hài lòng rất khó có được Địch Vân dành cho mình.
Diệp Quân Trì tiếp tục nói: “Tôi đồng ý cậu rất ưu tú. Nhưng quả thật cậu không hợp với Địch Vân. Tôi không biết cậu với Địch Vân ở chung như thế nào, nhưng mặc kệ bao nhiêu lần, kết quả giữa cậu với Địch Vân cũng chỉ là chia tay. Cậu ngay cả việc thỏa mãn nhu cầu bản năng nhất của anh ấy cũng không làm được, không phải sao?”
Anh ngay cả việc thỏa mãn nhu cầu bản năng nhất của anh ấy cũng không làm được, không phải sao?
Tịch Lạc Ninh trầm mặc nhìn y, hai tay nắm chặt thành quyền.
Lúc trước anh cùng Địch Vân không hòa hợp trên phương diện kia, bốn người trong kí túc xá đều biết.
Tịch Lạc Ninh không cách nào nhận rõ, đây là vấn đề lớn nhất trước mắt của hai người. Ai cũng không muốn ở mặt dưới. Là đàn ông ai cũng không thể muốn như vậy, bao gồm cả chính anh.
“Hơn nữa.” Diệp Quân Trì chậm rãi nói: “Cậu cũng không phải không biết, Địch Vân rất dễ bị thương. Vì muốn thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà không để ý đến việc sẽ tổn thương người mình yêu. Cậu xác định cậu thật sự yêu anh ấy sao? Có phải cậu nên thừa nhận mình rất … cặn bã.”
Tịch Lạc Ninh sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Trong trí nhớ, mỗi lần Địch Vân ở mặt dưới cũng đều bị thương, nhưng thật sự Tịch Lạc Ninh không biết Địch Vân dễ dàng bị thương.
Bởi vì trước kia, cùng Địch Vân có cuộc sống rất thảm thiết, quá trình rất thảm thiết, kết quả rất bi kịch.
Bọn họ cho tới giờ chưa từng thật sự tự nguyện, dường như mỗi lần hai người đều bị thương. Trừ phi Tịch Lạc Ninh ở mặt dưới. Hơn nữa còn dưới tình huống anh không tỉnh táo, hai người mới không có việc gì.
Ngẫm lại cũng không biết khi đó rốt cuộc người nào hành hạ người nào.
Anh chỉ biết Địch Vân rất lâu lành bệnh. Thường thường Tịch Lạc Ninh tầm hai ngày là có thể tốt rồi, Địch Vân thì ít nhất phải nghỉ ngơi ba ngày, hoặc là nhiều hơn… Cho nên, trước kia, khi ở chung một chỗ với Địch Vân, phần lớn đều là Tịch Lạc Ninh ở mặt dưới.
Diệp Quân Trì nhìn sắc mặt Tịch Lạc Ninh khó coi, cũng không nói tiếp, chỉ nói: “Tôi đi nấu cơm lại.”
Tịch Lạc Ninh cười lạnh: “Thật sự đem mình thành đầu bếp rồi sao?”
Bước chân Diệp Quân Trì dừng lại, nói: “Tôi nói nhiều như vậy cũng không phải coi cậu là tình địch. Là vì chúng ta ở cùng phòng, nhắc cậu biết khó mà lui thôi. Khi tôi với Địch Vân ở cùng một chỗ, anh ấy chưa bao giờ giận đến như vậy.”
“Cậu là muốn nói anh ta rất yêu mình?”
Diệp Quân Trì không trả lời thẳng, “Ai thích một cuộc sống suốt ngày cãi nhau chứ?”
Tịch Lạc Ninh đột nhiên cười nói: “Cậu nói, nếu tôi trực tiếp ném cậu ra ngoài, Địch Vân sẽ nói gì.”
Diệp Quân Trì dừng chân, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Sao cậu cứ làm những chuyện thấp kém như vậy?”
Tịch Lạc Ninh im lặng. Diiệp Quân Trì quả nhiên vẫn là người thận trọng, tinh tế. Y không chỉ hiểu rõ Địch Vân mà còn cả Tịch Lạc Ninh.
Tịch Lạc Ninh thật sự muốn ném Diệp Quân Trì ra ngoài, nhưng nghe Diệp Quân Trì nói như vậy, Tịch Lạc Ninh dù có tức giận thế nào cũng sẽ không ném y ra. Bởi vì anh không cách nào làm chuyện thấp kém như vậy, đặc biệt là khi hai người còn đang đối địch nhau.
Tịch Lạc Ninh mang theo tức giận lên tầng, đi ngang qua phòng làm việc của Địch Vân thì dừng lại một chút, cuối cùng vẫn vào phòng làm việc của mình.
Mở máy tính, vào trò chơi, theo thường lệ cùng đám người trong bang bát nháo một chút, tâm trạng cũng chẳng thay đổi gì. Hai bữa không ăn gì, dạ dày có chút không thoải mái, nhưng một chút cũng không muốn ăn.
Tịch Lạc Ninh nghĩ nửa ngày, cuối cùng không biết làm gì để giết thời gian. Quyết định vẫn đi Đông Hồ câu cá, giống như không có việc gì làm thì đi Đông Hồ đã trở thành thói quen của anh.
[Mật] [Chân Trời Nơi Nao] nói với bạn: Đến dẫn tui đi thăng cấp.
Nhận được mật này, Tịch Lạc Ninh sửng sốt. Lục lại trí nhớ một lần nữa, hình như không biết người này.
[Mật] [Chân Trời Nơi Nao] nói với bạn: Tui là Quấn Chỉ Nhu.
[Mật] Bạn nói với [Chân Trời Nơi Nao]: –||| Ở đâu?
Dù sao cũng không có việc gì, kéo acc nhỏ đi thăng cấp cũng không sao.
Quấn Chỉ Nhu trực tiếp mời anh vào đội, thuận tiện đưa đội trưởng cho anh, Tịch Lạc Ninh lại kéo hai người đang rảnh vào.
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Chị dâu, hai acc nhỏ này là gì đây?
Tịch Lạc Ninh lúc này mới chú ý t
rong đội còn có acc nhỏ không biết nhưng anh cũng không giải thích.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Chân Trời là acc nhỏ của Quấn Chỉ Nhu. Một người khác là bạn cậu ta.
[Tổ đội] [Tần Ngọc Thanh]: Nhu Nhu trở lại Nhu Nhu trở lại Nhu Nhu thật sự trở lại.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không chỉ trở lại còn gạt tôi luyện acc nhỏ đây này.
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Cấp , luyện không chỉ một hai ngày, hơn nữa còn có bạn.
[Tổ đội] [Chân Trời Nơi Nao]: Dập đầu nhận tội Đây không phải đều sợ làm phiền mọi người sao. Luyện cấp cao cao chút mới đến tìm mọi người mà?
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Biến. Đừng tưởng chỉ dùng một chút lời ngon tiếng ngọt để dỗ ngọt bọn tui. Cấp đã là cao sao? Ngon thì luyện đến cấp luôn đi.
[Tổ đội] [Chân Trời Nơi Nao]: Các người đừng ép tui mờ!!!
[Tổ đội] [Tần Ngọc Thanh]: Đợt chút nữa vào bang rồi sẽ xử lí cưng. Vấn đề bây giờ là làm cái gì. Không có mục sư thì làm gì được đây?
[Tổ đội] [Chân Trời Nơi Nao]: Tiếu Tiếu đâu?
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Ở cùng chỗ với bọn Gái Shin rồi. Gần đây vú em trong bang rất hiếm. Bang chủ hoàn toàn biến mất rồi.
[Tổ đội] [Chân Trời Nơi Nao]: Chị dâu không phải có acc mục sư sao?
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Chị dâu …
Nếu như bọn họ không nói đến, Tịch Lạc Ninh thật sự đã quên mất acc kia rồi.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: … Tàn Thuốc, đội trưởng cho cậu
Tịch Lạc Ninh logout đổi acc.
Vừa vào đội, bên trong đã có biến hóa vô cùng lớn.
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Chị dâu chị dâu… bọn họ thế mà làm nhiệm vụ kịch tình để thăng cấp.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Tiểu Nhu, tôi biết cậu sẽ không đi con đường tầm thường. Chỉ không nghĩ tới lần này lại đi con đường không tầm thường đến như vậy.
Nội dung nhiệm vụ rất thú vị. Giống như xem phim ấy cũng giống như một cái mắt xích. Đầu tiên nhận một nhiệm vụ, sau đó phải hoàn thành nó rồi mới nhận được một nhiệm vụ tiếp theo.
Kinh nghiệm trong nhiệm vụ kích tình của “Giang Hồ” cũng được. Chỉ là nội dung cốt truyện thật sự không dám khen tặng. Có bước nhảy không gian rất lớn. Bình thường một giây trước còn là thần thoại phương Tây, một giây sau lại chuyển thẳng sang Tây Du Kí. Cho nên đại đa số mọi người đều chọn vào phó bản, cày chiến trường để thăng cấp. Có rất ít người chơi nhiệm vụ kích tình.
Đột nhiên nghe nói có người chơi nhiệm vụ kích tình, Tịch Lạc Ninh thật sự rất kinh ngạc.
[Tổ đội] [Chân Trời Nơi Nao]: –|||
[Tổ đội] [Lộ Hướng Bắc]: Cậu ấy chơi với tui.
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Anh zai Hướng Bắc à, còn tưởng cậu là một người bình thường, không nghĩ tới… chậc chậc!
[Tổ đội] [Tần Ngọc Thanh]: Chính là quá bình thường mới chính là không bình thường.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Các người đừng có một kẻ xướng một người họa bắt nạt anh bạn nhỏ nữa đi.
[Tổ đội] [Lộ Hướng Bắc]: …
[Tổ đội] [Chân Trời Nơi Nao]: Các người đừng có bắt nạt người thành thật.
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Nhanh như vậy đã chuyển tình yêu sang người khác rồi sao!
[Tổ đội] [Tần Ngọc Thanh]: Hơn nữa còn họ Đường, cũng ba chữ nhá.
[Tổ đội] [Chân Trời Nơi Nao]: Ẩy ẩy ẩy, người ta là quan hệ vô cùng trong sáng đó.
[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Đã nói tình cảm còn dám bảo vô cùng trong sáng. Tiểu Nhu, cưng nghĩ bọn anh là nít ranh ba tuổi đấy hả?
[Tổ đội] [Chân Trời Nơi Nao]: …
[Tổ đội] [Lộ Hướng Bắc]: …
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Lại là một đôi chồng chồng cùng vào cùng ra.
[Tổ đội] [Chân Trời Nơi Nao]: Chị dâu, chị rốt cuộc rất không được thỏa mãn dục vọng phải không? Đại thần đâu rồi, kêu gọi đại thần.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: ^^ Chồng trước của cưng login rồi.
[Tổ đội] [Chân Trời Nơi Nao]: –|||
Công Tử Phong Lưu login, hai người Quấn Chỉ Nhu liền xin vào bang.
Tịch Lạc Ninh lập tức vào bang gào một câu, kênh bang đang im lìm bất chợt bùng nổ.
[Bang] [Mộng Hồi]: Mọi người xếp hàng chào đón, Tiểu Nhu chuyển giới, sau khi phẫu thuật thẩm mĩ quay về vòng tay ôm ấp của tổ quốc.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, tại sao đột nhiên hôm nay chị lại lên acc này. Thật sự không quen nha. Sau đó… Tiểu Nhu phẫu thuật thẩm mĩ là sao?
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Gái Shin mắt mù không thấy hai acc nhỏ mới vào bang sao?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Thấy roài. Nhưng Tiểu Nhu phẫu thuật thẩm mĩ chắc chắn cũng chỉnh sửa cả cái ấy ấy đúng không?
[Bang] [Chân Trời Nơi Nao]: –||| Tui là Quấn Chỉ Nhu!
[Bang] [Lộ Hướng Bắc]: …
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Óa, hoảng sợ đôi chồng chồng cùng nhoi lên.
[Bang] [Lộ Hướng Bắc]: …
[Bang] [Chân Trời Nơi Nao]: …
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Sờ cằm Quả thật giống hệt Thần Thám với Tàn Thuốc. Cũng đều đồng thời xuất hiện.
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Vừa rồi chị dâu nói bọn họ là đôi chồng chồng cùng ra cùng vào.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Không hổ là chị dâu.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Nồ nố nô, những cái này đều không quan trọng. Quan trọng là Tiểu Nhu, cưng thay đổi tình yêu rồi sao?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Đều là họ Đường, chẳng lẽ hai người này là anh em sinh đôi sao?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Lộ Hồng Trần rốt cuộc bị hạ nốc ao rồi sao? Tiểu Nhu sao đột nhiên cưng thông suốt vậy? Hơn nữa Tiếu Tiếu, anh zai Hướng Bắc không phải mục sư? Tại sao có thể là anh em sinh đôi được chứ?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Một đám khốn kiếp chỉ sợ thiên hạ không loạn. Các người chỉ muốn nhìn người tổn thương vì tình, yên lặng rơi lệ đúng không?
[Bang] [Lộ Hướng Bắc]: …
Tịch Lạc Ninh còn tưởng Quấn Chỉ Nhu sẽ xoắn xuýt thật lâu chứ. Bây giờ xem ra là thật rồi.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Hí, bị phát hiện rồi!
[Bang] [Chân Trời Nơi Nao]: Bọn mi thế mà dám thừa nhận!!!!
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Còn chơi nhiệm vụ kích tình?
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chơi cái gì cơ? Trộm luyện acc nhỏ, dựa theo quy định của bang phải kéo đến Kính Hồ dạy dỗ một trận thật tốt.
[Bang] [Chân Trời Nơi Nao]: …
[Bang] [Lộ Hướng Bắc]: …
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Anh zai Hướng Bắc là cùng một loại người như đại thần sao?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Hoa Sen, cậu đã thấy đại thần đánh ba dấu chấm câu bao giờ chưa? Anh ấy rõ ràng cho đến giờ đều không lên tiếng.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Anh ấy không phải không lên tiếng mà là lười lên tiếng với chúng ta.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Ví dụ như với chị dâu, chậc chậc!
“Phang!” cách vách bỗng nhiên vang lên một tiếng thật kêu. Chắc là Địch Vân tức giận đập cái gì đó. Tịch Lạc Ninh nhìn tường đối diện, nhịn xuống xúc động muốn đi qua đó nhìn.
Diệp Quân Trì muốn bước một chân vào, để y từ từ bị hành hạ đi.
Tính Địch Vân mặc dù xấu, nhưng không đến nỗi muốn tình tay ba đâu.
Chẳng qua nhìn đám người trong bang nói chuyện phiếm, Tịch Lạc Ninh làm kiểu gì cũng thấy không vào.
Theo chân bọn họ làm hai nhiệm vụ kích tình, lại thấy Quấn Chỉ Nhu nói trong đội bọn Nhị Thủ Yên rất tốt, Tịch Lạc Ninh nghĩ đến mình và Địch Vân, không chơi nỗi trò chơi nữa. Lên tiếng chào một câu rồi logout.
Không chơi game, giống như không tìm được chuyện gì để làm, Tịch Lạc Ninh đang nghĩ có nên ra ngoài dường đi bộ giải sầu hay không.
Trùng hợp là Khương Tá đúng lúc vào đưa cho anh một bát cháo.
Tịch Lạc Ninh không đói bụng, bảo Khương Tá bưng đi.
Khương Tá do dự nói: “Đây là boss dặn đặc biệt người chuẩn bị cho ngài, lo dạ dày ngài không chịu đựng được.”
Tịch Lạc Ninh suy nghĩ một chút, bảo hắn để bát cháo xuống, ép mình ăn vài miếng, nhìn Khương Tá vẫn đứng ở bên cạnh nói: “Anh còn ở đây làm gì?”
“Boss bảo tôi chờ ngài ăn xong.”
“…”
Tịch Lạc Ninh nhướng mày uống hai ngụm, ậm ờ hỏi: “Anh ấy ban nãy giận gì thế?”
Khương Tá vẫn nghe rõ ràng, hắn không trả lời thẳng, chỉ nói: “Boss rất quan tâm ngài. Còn bảo tôi kêu bác sĩ đến, sợ dạ dày ngài đột nhiên không thoải mái.”
Tịch Lạc Ninh lại uống thêm một hớp cháo, anh cũng không nghi ngờ lời nói của Khương Tá. Địch Vân rất để ý cơ thể anh. Tịch Lạc Ninh mỗi lần uống thuốc, Địch Vân đều ngồi sẵn ở bên cạnh nhìn anh uống, lấy cái cớ hoa mỹ là giám thị anh, sợ anh lén đổ thuốc đi, trên thực tế là uốn éo nhắc nhở anh uống nước súc miệng, ăn sáng các kiểu.
Bởi vì Địch Vân biết anh rất ghét uống thuốc, lại càng ghét vị thuốc bắc.
Tịch Lạc Ninh nói: “Anh đi làm việc của mình đi. Tôi sẽ ăn.”
Khương Tá do dự nên ở lại hay đi ra, trước khi đi còn nhỏ giọng nói một câu: “Boss chính là một người mạnh miệng mềm lòng, khẩu xà tâm phật, tính tình lại xấu nhưng cũng chỉ có tính tình thôi.”
Tịch Lạc Ninh thở dài. Anh còn không hiểu Địch Vân sao. Nếu như không phải biết rõ Địch Vân là người tốt, anh sao có thể chịu được tính tình của Địch Vân đến giờ chứ?
Còn có chuyện ăn lại cỏ cũ nữa. Huống chi anh cũng không phải đứa trẻ ranh mười mấy tuổi đầu, cái loại tình yêu say say đắm đắm, cuồng cuồng nhiệt nhiệt sớm đã bị thời gian rửa trôi sạch sẽ từ lâu rồi. Lại một lần nữa cùng Địch Vân ở chung một chỗ, là bởi vì anh có cảm tình tốt với Địch Vân, nhân phẩm của Địch Vân cũng rất đáng giá tin tưởng. Anh mới để lại đủ loại không không thèm để ý trước kia, một đầu ngã vào.
Tịch Lạc Ninh từ từ uống cháo, một tay mở trang tiểu thuyết của Địch Vân, đọc lại những comment anh gửi, sau đó vào diễn đàn đồng chí anh hay vào, nhìn bài post anh gửi, đã có hơn reply rồi.
Tịch Lạc Ninh đọc lướt qua tất cả, phần lớn đều khuyên anh buông tay.
Tịch Lạc Ninh không phải không từng muốn chia tay, chỉ là có chút không nỡ.
Cơ hội gặp lại sau khi trở thành người xa lạ sẽ có bao nhiêu chứ?
Cơ hội yêu lại người đã trở thành người xa lạ sẽ có bao nhiêu chứ?
Bọn họ trước kia còn quá nhỏ, yêu nhau cũng không hiểu ở chung với nhau thế nào. Cuối cùng mới chia tay. Không phải không yêu mà là không cách nào ở chung với nhau. Đối với anh và Địch Vân đều là tiếc nuối vô cùng lớn lao.
Sau mười năm, Tịch Lạc Ninh cho rằng bọn họ sẽ xử lí tốt những vấn đề kia.
Trên thực tế quả thật bọn họ đã trưởng thành. Địch Vân có sửa tính tình, anh cũng thử hiểu cho Địch Vân. Mặc dù vẫn có cãi nhau nhưng lại không hề có mâu thuẫn gì to lớn.
Đáng tiếc, đối mặt với vấn đề trên dưới, bọn họ lại một lần nữa đi vào con đường cũ. Hơn nữa những lời nói của Diệp Quân Trì kia, quả thật đã đánh cho anh mộ
t cú đấm thật mạnh. Diệp Quân Trì là ám chỉ y muốn cùng Địch Vân ở chung một lần nữa. Anh nếu muốn ở chung với Địch Vân nhất định phải ở mặt dưới, bằng không sẽ không có kết cục tốt đẹp mà chỉ còn là hành hạ nhau rồi chia tay mà thôi.
Mà anh có thể vì Địch Vân rồi tự nguyện ở mặt dưới không?
[] [Yêu Nhất Yêu Nhất]: Gặp tức là duyên, yêu nhau lại càng không dễ dàng. Huống chi lại là những người như chúng ta. Hai người ở chung, tin tưởng, thông cả, hiểu nhau, bao dung… cũng đều vô cùng quan trọng. Không lừa chủ thớt, tui cũng từng phân trên dưới như bạn, cũng cãi nhau vô cùng ầm ĩ, thiếu chút nữa thì chia tay. Cuối cùng tui thỏa hiệp, đến nay cũng đã ở chung được vài năm, đã trải qua nhiều chuyện, bạn trai tui vẫn rất tốt với tui. Tui chưa từng cảm thấy thỏa hiệp như vậy là thiệt thòi. Chủ thớt nếu đã cần sự giúp đỡ, vậy nhất định không muốn hai người chia tay rồi. Cùng người yêu tách ra, làm sao cũng quan trọng hơn vấn đề trên dưới mà. Trong lòng chủ thớt chắc cũng đã có đáp án của mình rồi nhỉ?
Trong đám người khuyên anh nên buông tay, đột nhiên thấy một cái này.
Tịch Lạc Ninh dừng một chút. Nhìn đi nhìn lại những lời này mấy lần, cái gì nặng cái gì nhẹ tất nhiên anh rất rõ ràng.
Tịch Lạc Ninh thấy tên người này vẫn sáng, nên gửi cho cậu ấy một tin nhắn trên diễn đàn.