Ăn xong bữa cơm, trêu chọc một chút Lạc Phương cùng tán gẫu hỏi thăm lấy Trần mẫu, Phạm Huy nhìn lấy đồng hồ đã điểm h tối, mới từ từ lừ đừ bước lên lầu vào phòng mình.
Hắn lại cởi bỏ một thân đẹp trai bộ dáng, thay vào một cái quần cộc cùng một cái áo ba lỗ, rồi đi vào nhà tắm làm chút công tác chỉnh lí cá nhân xong xuôi mới bước ra.
Hắn cầm lên điện thoại, bấm mở khóa điểm kích vào danh bạ, tìm xuống tên “Mập mạp đần độn” ấn vào nút gọi. Tiếng nhạc chờ vui vẻ rung động EDM thoáng hiện ra:
“Thế giới là đồ ăn, ca là ăn hàng, hai ta kết hợp, ra cái đại ăn hàng! Uỵch cha uỵch cha…”
Lại là cái nhạc chờ chết tiệt này, Phạm Huy kiên nhẫn nghe lấy, mãi qua mấy lần mới có “tút” một cái, bên kia đường dây vang lên:
“Huy bạn thân? Làm sao giờ này ngươi lại gọi cho ta đây? A a, nhẹ thôi, tiên sư, nhẹ nhàng chút đi mỹ nữ, mẹ ngươi có dạy ngươi là phải ôn nhu không vậy hả?”
Phạm Huy lấy tay bụm mặt day day lấy hai bên huyệt thái dương, con hàng này… Lúc sau nghe thấy tiếng “A a~” tiêu hồn đầu dây bên kia vang lên theo nhịp, Phạm Huy không biết có nên nói tiếp hay là cúp hẳn máy nữa, thì tên béo đã hỏi: “ y ây Huy, ngươi hôm nay chơi Second World lên cấp độ nhiêu rồi?”
Phạm Huy không dập máy đáp: “Đã cấp , ngươi cấp độ nhiêu?”
Béo mập vừa làm động tác chính sự ở đây, mồm lại vẫn trả lời: “Ta cũng đã cấp độ , nhưng có lẽ sẽ khó khăn đấy, người anh em, ta nghe bảo lúc chọn thành thị tiến đến tiếp theo, là mang tính ngẫu nhiên! Ngẫu nhiên a, khó nói ngươi có hay không bị chuyển cùng thành với ta đây, nếu không chỉ có thể chờ cấp độ . Tên nhân vật ra ngươi cũng biết, có gì khi nào update tính năng bạn bè nhớ thêm ta đó.”
Phạm Huy nghe được tính năng tự động chọn thành thị cấp tiếp theo, cũng không ảnh hưởng tới hắn mà! Vì hắn có bây giờ không bang không hội, nhóm thì chỉ có Nhược Tuyết cùng Trư Bàn Phú thôi. Cũng không quan trọng lắm! Phạm Huy lẩm nhẩm tính lấy bước tiếp theo của mình, trong khi điện thoại vẫn còn đang kết nối.
Một lúc sau, tiếng “Á!” kéo dài một thoáng lên rồi thay vào đó là tiếng thở dốc, Phạm Huy mới giật mình trở về, bàn mập mạp công tác xong xuôi giọng nói mang theo chút hổn hển nói: “Huy, ngươi còn đó không?”
Phạm Huy mới đi theo đáp: “Còn đây, tên nhân vật của ta là tên ta, đến lúc update thì thêm. Tối ngày mai qua nhà ta làm bữa nhậu tiếp, anh em bàn kế hoạch tác chiến. Ta treo.”
Nói rồi hắn ấn kết thúc, buông điện thoại xuống, nằm trên giường ngẫm nghĩ lấy kế hoạch phát triển của mình, tiếng nhạc chuông điện thoại rung vang lên từng nhịp:
“Despacito… Cho anh hòa cùng em thật chậm thôi ~”
“Despacito…”
Hắn cầm lấy điện thoại nhìn xem ai gọi điện cho mình, hừm, là Nhược Tuyết! Hắn ấn nút nhận, rồi cho vào tai mình, nghe lấy một giọng nói nhu hòa nữ tính vang lên:
“Alô, Huy, ngươi có đó không?”
Nhược Tuyết ở bên kia, đang nằm lấy trên một chiếc giường xa hoa lộng lẫy, nàng trên thân mặc một chiếc váy ngủ, chùm lấy chăn che lấy người nằm úp, nàng trên tay cầm điện thoại ấn gọi lấy Phạm Huy, tiếng điện thoại “tút” rồi lại “tút” kéo dài, làm nàng tim đập rất hồi hộp, vì đây là lần đầu tiên nàng chủ động gọi cho một người con trai, không hiểu sao nàng lại gọi cho Phạm Huy nữa. Chờ được một lúc điện thoại kết nối, nàng vội nhướn đầu hỏi, xong yên lặng tim đập thình thịch chờ lấy một giọng nói vang lên. Cuối cùng thì...
Phạm Huy đáp: “Có, ta đây.”
Nghe được hắn đã đáp lại, Nhược Tuyết mới vui vẻ lên, nàng thật sự tim rất đập nhanh à, nếu hắn không đáp không nói gì, nàng cũng không biết phải làm sao đây, nàng vội hỏi:
“Tốt quá, gọi được cho ngươi rồi, ngươi cấp độ bao nhiêu rồi hầy?”
Phạm Huy cũng nói theo: “Ta đã cấp độ , nhưng không vội đi khỏi tân thủ thôn. Ta còn có một cái nhiệm vụ ở đó cần làm.”
“Ừm a, đã cấp rồi sao, nhanh quá vậy. Hic, ta giờ mới à, ngươi phải chờ ta lên cùng nha.”
Phạm Huy cười một tiếng: “Được rồi, yên tâm, ta còn ở lâu một lúc, có gì xong ta sẽ giúp ngươi đi cọ quái.”
Nhược Tuyết vui vẻ, nghe hắn cũng ở lại chờ mình, nàng nói: “Được, tốt nha. Mà bên ngoài trò chơi, ngươi cũng tên là Huy sao?”
Phạm Huy cười nhẹ cái đáp: “Ừm, cũng là tên ngươi, ngược lại không phải ngươi cũng thế sao?”
Nhược Tuyết cười hì hì rồi theo đó nói: “Cũng vậy, là tên của ta. Ngươi năm nay đang học đại học sao?”
Phạm Huy xoay người nằm lại trên giường nói: “Không, ta đã tốt nghiệp được năm, tốt nghiệp xong ta liền chuyển sang làm game thủ chuyên nghiệp.”
Nhược Tuyết nghe thế ngạc nhiên hỏi: “Game thủ chuyên nghiệp? Ngươi ngược lại giỏi a, không đi kiếm việc lại đi làm game thủ chuyên nghiệp, ba má ngươi không nói gì sao?”
Phạm Huy nhẹ nhàng từ từ đáp: “Họ không, ba mẹ ta bận việc túi bụi, nào có thời gian để ý ta, ta cũng bỏ nhà ra đi năm rồi, tự kiếm ăn lấy mà sống thôi.”
Nhược Tuyết “úc” một tiếng: “Ngươi người này sao có gan vậy? Nhỡ đâu chết đói thì sao bây giờ? Thật là…”
Phạm huy cười haha, hắn chủ động đổi lấy chủ đề: “Ngươi thì sao? Đang học đại học?”
Nhược Tuyết đáp: “Ừm, ta đang là năm ba này, nốt năm nữa là tốt nghiệp rồi.”
Phạm Huy cười: “Vậy cũng tốt, cố gắng hưởng thụ lấy cuộc sống sinh viên đi, không ngươi sẽ hối tiếc đó.”
Nhược Tuyết theo nói: “Ta đã rất hưởng thụ, nhưng mà ta người này hơi nhát, nên cũng không làm gì sôi động cho cam, chỉ bình thường một thành viên thôi.”
…
Hai người cứ ngươi một câu, ta một câu trò chuyện lấy, hỏi hỏi đủ loại vấn đề, cuối cùng đến h, Nhược Tuyết ngáp dài ngáp ngắn mấy cái, Phạm Huy nghe được tiếng ngáp của nàng: “Buồn ngủ rồi sao? Ngươi ngủ đi.”
Nhược Tuyết cũng không già mồm nói cố: “Vậy ta cúp nha, ta thật buồn ngủ díu hai mắt cả vào rồi, chúc ngươi ngủ ngon.”
Phạm Huy cũng một câu: “Ừm, ngươi ngủ ngon.” rồi cúp điện thoại, hắn bỏ điện thoại sang một bên đầu giường, rồi chùm lấy chăn đi ngủ…
…
Sáng hôm sau, Second World close beta ngày thứ hai, Phạm Huy đúng h tỉnh dậy, ngáp dài một cái hắn lồm cộm bò dậy ra khỏi giường, vô nhà tắm đi việc lớn việc nhỏ một cái, rồi mới đi ăn sáng.
Xong xuôi tất cả, hắn về đến giường, cầm lấy mũ thiết bị đội lên đầu rồi nằm xuống giường. Ấn “Start” một cái…
Mở mắt ra, hắn đã thấy mình ở trong tân thủ thôn , quang cảnh vẫn như cũ, vẫn đông và nhộn nhịp, ngươi chơi mới xuất hiện liên tục, tiếng rao bán đồ đạc, tiếng trao đổi như cũ xôn xao ồn ào như thế.
Phạm Huy lắc lắc lấy cái cổ, hoạt động quen thuộc chút thân thể ảo này, rồi hắn nhìn xem đồng hồ hệ thống, đã được tròn hai ngày. Phạm Huy liền phải đi nhận lấy thanh vũ khí của mình, hắn hướng tới về phía tiệm vũ khí.
Tiếng ồn ào “dinh dinh” vẫn như cũ, hôm nay người chơi lại đông, trong tiệm lại xuất hiện mới mấy vị nữ tính NPC mặc lấy một bộ đồng phục, trên ngực trái đeo một thanh huy hiệu in hình một chiếc búa đánh trên một cái bệ rèn đúc tiêu chí tiếp lấy khách mua đồ, hắn bước đi dạo trong tiệm, một vị NPC tiến đến hỏi hắn: “Khách nhân, người cần mua thứ gì? Ở cửa tiệm chúng ta có đầy đủ các loại vũ khí ngài cần.”
Phạm Huy lắc lắc đầu, hắn bảo: “Ta đặt lão thợ rèn rèn một thanh kiếm, giờ ta đến lấy mà thôi. Nhờ ngươi vào thông báo lão thợ rèn một tiếng dùm ta với.”
Vị NPC kia gật gật đầu, rồi nàng quay người đi vào bên trong ra sau cửa tiệm. Một lúc sau, vị NPC kia đi ra, cúi người đưa tay mời Phạm Huy tiến đến, lão thợ rèn đang đợi hắn.
Phạm Huy đi ra phía sau đến khu rèn đúc. Hắn thấy lão thợ rèn đang thu nhập dụng cụ sắp xếp trên một cái bàn gọn gàng ngăn nắp. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngoái đầu lại nhìn rồi bảo: “Kiếm của ngươi, ta đã rèn xong. Ở đằng kia, ngươi xem đi.”
Ở đằng đó theo ngón tay lão thợ rèn chỉ, Phạm Huy thấy một thanh kiếm katana dài cm, bao kiếm bằng một loại kim loại màu đen bao trọn lấy thanh kiếm. Hắn tiến đến cầm lấy, vừa cầm đến tay, hắn liền cảm giác được là rất vừa tay, nặng nhẹ phù hợp cân bằng tính chuẩn xác.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy chuôi kiếm rút từ từ ra từng chút một. Lưỡi kiếm dần dần ra khỏi vỏ, một màu đen huyền bí sắc bén lộ ra, Phạm Huy rút hẳn ra khỏi vỏ, hắn cầm lên ngắm nhìn lấy. Rất sắc! Mũi kiếm đến lưỡi kiếm đều được rèn mài rất tỉ mỉ cẩn thận, độ cong cũng phù hợp tính. Hắn cẩn thận tra xét lấy thông tin:
“Trang bị - Hắc kiếm ( Tử)
Yêu cầu cấp độ:
Tấn công vật lý: -
Sức mạnh: +
Nhanh nhẹn: +
Tỉ lệ bạo kích: +%
Tốc độ ra đòn: +%
Công dụng: Hắc huyết kĩ - Mỗi khi diệt một kẻ địch, tích lũy lấy điểm, đủ điểm, khi tấn công sẽ giúp đòn đánh % bạo kích, sát thương gây ra là x tấn công vật lí. Điểm có thể bảo tồn không mất, chỉ khi dùng tấn công mới mất đi.”
Tuyệt hảo! Kết hợp với kĩ năng Rút Kiếm, sát thương có thể lên rất cao. Phạm Huy rất ưng ý nhìn lấy thanh kiếm, càng nhìn hắn lại càng thêm thích nó.
Lão thợ rèn cười ha hả nói: “Thế nào tiểu hỏa tử, lão giả ta không có làm thất vọng ngươi đi?”
Nào có làm thất vọng, mà là quá sự mong đợi luôn ấy chứ. Phạm Huy cầm lấy thanh kiếm, đeo lên sau lưng mình, hắn mới quay lại cúi đầu với lão thợ rèn nói: “Cảm tạ ngài giúp ta rèn ra một thanh kiếm tốt, ta rất yêu nó.”
Lão thợ rèn haha, vẫy vẫy tay đáp: “Việc nhỏ mà thôi, không có gì to tát như vậy, đã ngươi lấy kiếm, lão già cũng không bồi tiếp ngươi, ta còn một đống việc cần làm đây.”
Phạm Huy cúi đầu chào tạm biệt thoáng cái lão thợ rèn, cũng không nói gì thêm, quay người bước ra khỏi tiệm.
Rồi hắn tìm lấy hướng nhà trưởng thôn, đi đến đó. Cái ẩn tàng nhiệm vụ khốn khiếp kia không biết sẽ lại ra yêu cầu quái đản gì, Phạm Huy thực sự rất hồi hộp, nghĩ đến mà hắn lạnh cả sống lưng!!