Thoáng cái Phạm Huy cảm thấy có tia sáng đâm vào mắt mình, hắn giơ tay lên đón đỡ lấy che trên trán một chút cho đỡ chói mắt, dần dần khi đã quen thuộc tia nắng chói chang, hắn mới bỏ tay ra nhìn khung cảnh xung quanh. Một khung cảnh mỹ lệ nồng dậm khí tức cổ xưa, từng ngôi nhà làm bằng mái rơm, tiếng người đi lại hò hét, tiếng chim hót ríu rít trên những cành cây xum xuê tươi lục sắc và một bầu trời trong xanh với những áng mây trắng lượn quanh bên trên như điểm tô sự thanh thoát của bức tranh cổ đại này.
Diệu Linh không biết từ đâu ra, đã hóa thành nhỏ như nắm tay tiểu tinh linh, bay bay du quẩn quanh người Phạm Huy, cuối cùng lại bay đến trên vai Phạm Huy ngồi, nàng nhìn Phạm Huy ngơ ngác mất hồn như vậy mới cười trêu một cái:
“Thế nào? Đẹp mắt không chủ nhân của ta?”
Phạm Huy quay lại nhìn thấy nàng hình dáng này cũng giật mình kêu to một cái mới hốt hoảng hỏi:
“A, cô làm sao lại biến thành dạng này rồi?”
Diệu Linh có vẻ rất thích kiểu trợn mắt há mồm này của Phạm Huy, rất thích trêu chọc hắn, nàng mới bày tỏ ra làm một cái hành động quyến rũ, hai tay chống lấy đầu gối, mặt nghiêng sang một bên cạnh vai, mị nhãn như tơ, cong cái môi lên nói một câu nghe như lời thỏ thẻ:
“Làm sao? Người ta phải biến nhỏ như này mới đi theo trợ giúp chủ nhân được chứ? Hay chủ nhân, ngài thích hình dáng của ta lúc lớn đúng không? Ngài động tâm rồi hở, cũng không ngại luật hệ thống nha, có thể hành động thân mật một điểm nha~!”
Tiếng nha ngâm vang thật dài kéo từ miệng của Diệu Linh, Phạm Huy nghe vào trong người nổi cả da gà, hắn nghiêng đầu qua một bên ngại ngùng rồi mới tằng hắng một cái:
“E hèm, không nói vấn đề này, chúng ta vào chính sự đi Tiểu Linh.”
Diệu Linh thấy hắn phản ứng dễ thương như thế, cũng cười lên một tiếng, tiếng cười như chuông bạc, rất dễ nghe êm tai làm người nghe cảnh đẹp ý vui. Nàng lúc này mới chậm chạp bay lên trước mắt Phạm Huy rồi hai tay thắt ra đằng sau lưng, dáng vẻ bán manh một cái nói:
“Oki, nghe này chủ nhân, bây giờ ngài sẽ phải tự chủ nghĩ nhìn lấy bảng số liệu của ngài. Chỉ cần nghĩ, động cái não chấn một cái, ting ting, bảng số liệu sẽ hiện ra.”
Phạm Huy nghe nàng nói như thế, cũng động động cái não một cái, bỗng trước mặt hiện dần lên một bảng số liệu, thông số cụ thể-
Tên nhân vật: Phạm Huy
Đẳng cấp:
EXP: /
HP: /
MP: /
Sức mạnh (STR):
Nhanh nhẹn (AGI):
Sức khỏe ( VIT):
Trí tuệ ( INT):
May mắn ( LUK):
Sức tấn công vật lý ( ATT): -
Sức tấn công ma pháp ( MATT): -
Tỷ lệ bạo kích ( CRIT): %
Sát thương bạo kích ( Dmg crit): %
Tỷ lệ xuyên giáp ( Piercing chance): %
Phòng thủ vật lý ( Weapon DEF):
Phòng thủ ma pháp ( Magic DEF):
Tỷ lệ đỡ đòn ( BLOCK): %
Tỷ lệ né đòn ( AVOID): %
Thiên phú đặc biệt - Liên kích tất sát: Mỗi một lần hạ sát được đối thủ, sẽ lập tức giảm giây hồi chiêu của kỹ năng và kỹ năng tiếp theo đó sẽ không tốn năng lượng ( Mana point) và Khi gây thương tổn liên kích, sẽ đánh một dấu ấn lên người đối phương, đánh vào người đối phương sẽ hồi lại cho bạn % máu tối đa.
Danh hiệu: Không có.
Kĩ năng danh hiệu: Không có.
Huy chương: Không có.
Phạm Huy nhìn bảng số liệu của mình, đồng thời đọc được dòng thiên phú đặc biệt, kích động không nói lên lời, Diệu Linh cũng nhìn thấy, hai tay che miệng, ngạc nhiên trợn mắt há mồm, nàng không ngờ chủ nhân của mình lại rút được hạng thiên phú này, tỉ lệ của nó chỉ có % mới ra được thôi. Diệu Linh vui mừng tíu tít bay xoay quanh quanh đầu Phạm Huy kích động nói
“Chủ nhân, chủ nhân, ngài rút được thiên phú loại Legend rồi đó, thiên phú này trong hệ thống chỉ có % rút ra được thôi, mà lại chỉ có một cơ hội chứ.”
Phạm Huy nghe vậy, cảm thấy hôm nay trời tự dưng xanh hơn bình thường, ừm đúng là vậy, xanh hơn bình thường thật. Tí log out game phải ra ngoài làm một vé quay trúng thưởng mới được. Vận khí không thể chậm trễ được nữa rồi!
Phạm Huy tiếp tục ngó ngó, các dạng số liệu cũng rất bình thường như trong game RPG khác, tựa như kĩ năng danh hiệu khá khó hiểu, hắn mới hỏi Diệu Linh
“Cái kĩ năng danh hiệu là như thế nào vậy, Linh nhi?”
Diệu Linh nghe được câu trả lời của hắn, nàng ngẫm nghĩ một hồi tựa như đang lục soát lại kho kiến thức của mình, rồi bỗng không biết nàng lấy đâu ra một cặp kính, đeo lên mắt mình, đưa một tay lên giữ một bên chỉnh chỉnh ra vẻ “ta đây rất tri thức.” rồi trả lời:
“Chủ nhân, nói đến kĩ năng danh hiệu, thì phải nghe đến danh hiệu đầu tiên. Hệ thống danh hiệu không đơn thuần đâu nha, mỗi người chỉ có một danh hiệu của riêng người đó, mỗi danh hiệu sẽ kích phát thuộc tính riêng và kĩ năng riêng, chủ nhân có thể coi đó là một loại thiên phú kích hoạt đi.”
Phạm Huy gật gù ra vẻ hiểu rõ rồi, tiếp đó mới nghĩ đến hành trang, trước mắt hiện ra hành trang trống rỗng, ở dưới hiển thị số tiền bạc là G, ừm rất nghèo, hai bàn tay trắng loa xoa một hồi. Sang bên ô trang bị, hắn một bên tay đang đeo một thanh kiếm katana gỗ, thuộc tính cùi bép đúng kiểu tân thủ. Rồi hắn tắt bảng thuộc tính đi, nhìn ngó lại xung quanh, có rất nhiều người mới chơi ở đây. Hắn ngó lên bản đồ nhìn lấy dòng Tân thủ thôn , tận sang lận, nghĩ nghĩ đến trò chơi này có rất rất nhiều người chơi.
Diệu Linh ở bên không chịu được loanh quanh, bay bay đến bên vai Phạm Huy, nói nhắc nhở nhẹ thoáng qua cái này chủ nhân của mình một cái:
“Chủ nhân, bây giờ mục tiêu là cấp độ , giờ phải đi tìm nhiệm vụ rồi thi thoảng ra xoạt xoạt điểm quái con, sau đó xác định hướng đi của mình là con đường gì chưa, hệ thống kĩ năng có thể tự phát và sáng tạo nha chủ nhân. Rất nhiều kỹ năng đó nha.”
Phạm Huy gật gật đầu cười với nàng một cái, lúc này mới quay trái quay phải, tìm kiếm xem nơi nhận nhiệm vụ tân thủ ở đâu, hắn ngẫm nghĩ chơi RPG là phải xoạt quanh thôn NPC, kiếm cái điểm hảo cảm khí vận cái đã rồi mới có nhiệm vụ để làm. Nghĩ thế nào làm thế vậy, hắn lọ mọ ra một cái NPC đứng ở ngồi nhà gần giữa trung tâm thôn, tên là Lão thôn trưởng. Hắn mới đến gần giữa, chăm chú nhìn cái NPC này, bỗng dưng NPC lấy cây gậy giơ lên gõ cốc đầu hắn một cái, hắn ngơ ngác tập số N lận, trời ạ, đầu năm nay có NPC tự chủ đánh người sao? Lão thôn trưởng nhìn hắn ngơ ngác như vậy cũng nheo nheo mắt cười một cái nụ cười hiền hậu ôn hòa nói:
“Tiểu hỏa tử, ngươi là ai? Đến đây tìm ai hả?”
Phạm Huy lúc này mới úc một tiếng, rồi vội vàng đứng sang bên cạnh lão thôn trưởng, hai tay xoa xoa, vẻ cười tiện tiện nói:
“Lão thôn trưởng, ngài xem, ở ngài nơi này có việc gì cần ta giúp sao, không nói dối ngài, việc gì ta cũng không xi nhê, đánh đánh chém chém gì đó ta làm rất ổn thỏa nhanh gọn này.”
Lão thôn trưởng cười haha với hắn, lấy tay vỗ vỗ lấy vai hắn, ra dáng vẻ một kim đao hoành khí lão giả, cười nói:
“Tiểu hỏa tử, ngươi xác định là việc gì ngươi cũng không từ sao?”
Phạm Huy gật đầu liên tọi, “úc úc” vài tiếng thừa nhận mình có thể làm bất cứ việc gì. Lão thôn trưởng thấy hắn thừa nhận như thế, xoay người vào trong nhà, lúc đi ra cầm trong tay một phong thư có một màu trắng thuần khiết, rồi một cái tấm vải buộc quanh rất nhẹ nhàng như kiểu lúc nào cũng rơi ra được, cười đưa cho hắn, nói một tiếng:
“Tiểu hỏa tử, đi sang phía đông tây của thôn, tìm đến một người phụ nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp tên là Lí Miên Lạc, đưa tấm thư này cho nàng, và nói một câu “thác lạc vô tiển họa” với nàng, thế là xong, được không đây?”
Hệ thống lúc này vang lên một âm thanh nhẹ nhàng của một nữ nhân nói:
“Chúc mừng người chơi, đã có một nhiệm vụ được đưa ra cho ngài, xin hỏi nhận hay không?”
Nhiệm vụ tên: Đưa tin
Nội dung: Lão Thôn trưởng bao ngày nay đau đầu tìm người chuyển bức thư này cho Lí Miên Lạc, hắn vô cùng cảm kích người đó. Đồng thời phải nói một câu “Thác lạc vô tiển họa”.
Vật phẩm nhiệm vụ: Tin /
Phần thưởng: EXP, G, cùng với quay lại trở lại sẽ được nhận nhiệm vụ tiếp theo từ Lão Thôn Trưởng.
Trước mặt Phạm Huy hiện lên một bảng thông tin cùng với hai dấu X - đại biểu cho từ chối, O - đại biểu cho nhận nhiệm vụ
Hắn điểm kích O một cái, rồi nhiệm vụ bảng hiện lên, nhìn thấy dòng chữ “Ẩn tàng nhiệm vụ” hắn hoa mắt xoa xoa vài cái, mới bật thốt lên:
“Không phải nhiệm vụ tân thủ sao?”
Phạm Huy vô cùng ngạc nhiên, Diệu Linh cũng chịu chết cái vận may này của hắn, nhưng khi hắn nghe câu “thác lạc vô tiển hoa” của Lão Thôn Trưởng xong đầu óc choáng váng, vắt óc ra nghĩ câu này có nghĩa gì cũng không nghĩ được, hỏi Diệu Linh nàng cũng cười một tiếng bảo cái này là bí mật bên bộ phận phát triển nhiệm vụ, nàng cũng không được quyền biết. Nên thôi, nghĩ không ra cũng chẳng nghĩ, Phạm Huy quay đầu tiếp tục định phương hướng rồi đi quanh tìm Lí Miên Lạc giao nhiệm vụ là được rồi.
Lúc này tân thủ thôn rất náo nhiệt, tiếng người người nói chuyện cãi vã nhau, thi thoảng cũng gặp cảnh khôi hài là NPC và người chơi đứng chống tay chửi đổng nhau như chợ búa, hai người kém tí thì động thủ, may mà có ba bốn cái người chơi vây quanh kéo lại. Hắn mới thực sự cảm thấy thiết trình AI ( trí thông minh nhân tạo) của NPH game đáng sợ như thế nào, đã tiến triển đến bậc này.
Cuối cùng thì Phạm Huy cũng đã đi bước đầu tiên trên cuộc hành trình của hắn.