“Ding ding, chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ Trốn! Trốn! Trốn!, người chơi được thưởng EXP, G cùng với giai đoạn tiếp theo được nhận bởi Lão Thôn Trưởng, trước mắt nhiệm vụ đang được ẩn, xin mời người chơi đạt cấp độ để mở khóa!”
Phạm Huy nhẹ nhàng hít ra thở thêm vài ngụm không khí trong lành rồi lúc này mới bật người ra khỏi tường đứng thẳng, đến giờ chuyện gì xảy ra hắn sao còn không hiểu, rõ ràng bị hố. Khổ thân hắn vì nghĩ rằng lão thôn trưởng sẽ là cái người đứng đắn, vắt óc ra không nghĩ rằng hắn bị hố một trận tơi bời. Lúc nãy hắn thật sự bị dọa cho hồn bay phấp phới, tim quăng loạn xạ.
Hắn mới nghĩ muốn hủy bỏ cái nhiệm vụ ẩn tàng hố chết người này nhưng hệ thống đáp lại chỉ xanh rờn một câu:
“Nhiệm vụ duy nhất chỉ một người chơi nhận được cho nên thuộc tính trói chặt, không thể hủy bỏ!”
Được, ổn, i’m fine. Phạm Huy khóc không ra nước mắt, mới vào trò chơi ngày những phút giây đầu tiên hắn đã dính phải cái hố sâu không đáy như thế này rồi, vận khí vô địch a.
Phạm Huy cuối cùng liệt kê ra khu đông tây của thôn, phạm vi mét đường kính quanh nhà Lý Miên Lạc sẽ là cấm địa của hắn, đi vào ắt sẽ tử nạn, phải là vậy.
Hắn nhẹ nhàng bước đi ra khỏi ngõ, cúm rúm cúm rúm đi dựa vào thành tường, ngó đầu ra ngó trước ngó sau để tìm kiếm xem có phải Lý Miên Lạc còn đang đi tìm mình không? Thì bỗng có một bàn tay ở phía sau vươn ra đập bộp bộp vào vai hắn làm hắn giật nảy mình lên, đứng nhanh dựa thẳng tường, tim thăng tốc nhảy nhịp. Lúc này hắn quay lại mới nhìn ra người trước mắt mình, một người chơi nữ, nàng khuôn mặt cũng không tính tinh mỹ cỡ nào, cũng được bình thường, mái tóc dài che khuất một bên mắt trải xuống tận eo toát lên vẻ thành thục, mặc một chiếc áo vải cùng quần tân thủ thôn, đằng sau lưng đeo một cái gậy gỗ. Nàng mắt kia nhìn chăm chăm vô Phạm Huy, tay chỉ chỉ hắn hỏi:
“Ngươi là ai? Làm gì ở đây lén lén lút lút giống đạo tặc vậy?”
Vừa hỏi xong, nàng mới “ồ” lên một tiếng, lại cười nhẹ với hắn:
“A, ta nhớ ra, ngươi là người vừa nãy bị một nữ đại hán tử đuổi theo đúng không?”
Phạm Huy nhẹ nhàng thở ra một hơi, may không phải Lý Miên Lạc, hắn vuốt vuốt ngực của mình để thở thư thái một điểm, lúc này mới nói:
“Ài, đừng nói nữa, ta đây là xui xẻo tiếp phải cái nhiệm vụ lừa đảo tính nghiêm trọng, ta muốn tố cáo hệ thống!”
Người thiếu nữ kia che tay cười khúc khích, rồi nàng vươn tay ra phía trước, ý định muốn bắt tay Phạm Huy:
“Nhận biết một chút a, ngươi mới chơi đúng không? Ta cũng mới chơi, tên là Nhược Tuyết, cấp độ đây, ngươi tên là gì? Chúng ta làm hảo hữu được a?”
Phạm Huy gãi gãi đầu cười ngây ngốc một cái, rồi đưa tay ra bắt lấy tay của thiếu nữ trước mặt, cũng đáp lời báo danh tính:
“Ta cũng mới cấp độ , tên Phạm Huy, hân hạnh biết được ngươi!”
Nhược Tuyết lúc này cũng bỏ tay ra, nàng gật gật đầu, rồi “úc” một tiếng, lúc này nàng mới nhớ ra chuyện quan trọng hơn bây giờ quên mất.
“ y, xin lỗi, xin lỗi, Phạm Huy ca, ta quên mất còn phải đi tụ họp với bang hội, khi nào game ra chức năng hảo hữu ta sẽ thêm hảo hữu với ngươi, lúc đó nói chuyện nhiều điểm hơn a.”
Nàng nói xong lại quay người chạy vội đi phía trước, Phạm Huy cũng nhìn nàng chạy đi xong mới quay người lại đi phía Nam thôn, lúc này hắn thật nghĩ đi tiếp cái nhiệm vụ tân thủ, nghe loáng thoáng có người nói nhận nó ở Thợ rèn trong thôn.
Đến cửa hàng thợ rèn, hắn rảo bước bước vào trong, gặp một lão giả râu ria xồm xoàm, cơ bắp từng khối từng khối to, đang dùng sức huy động trong tay cái búa đập xuống, còn tay kia dùng kẹp kẹp lấy miếng sắt nóng bỏng đỏ hỏn lửa. Nhận thấy có người đến, hắn mới dừng động tác lại nhìn người trước mắt, một tiểu hỏa tử, hắn động hỏi:
“Này, tiểu tử, ngươi đến đây có việc gì cần sao? Là mua bán hay rèn đúc dụng cụ?”
Phạm Huy vừa bước vào trong cửa hàng, nghe lão hán tử nói thế, cũng vội vàng đáp lại:
“Ta là đến nhận nhiệm vụ tân thủ a, chỗ ngài có gì cần ta giúp đỡ sao?”
Lão giả không nói gì, tay buông xuống cây búa, rồi dùng tay kia cầm lấy chiếc khăn vắt ngang cổ lau lấy trên mặt mình mồ hôi. Xong xuôi lúc này hắn mới nói ra:
“Có a, ngươi bây giờ ra khỏi thôn mét về phía Đại Sâm Lâm, giết con lợn rừng con, mang về cho ta cân thịt về đây là được.”
“Ding ding, người chơi nhận được nhiệm vụ, xin hỏi tiếp nhận hay không?”
Nhiệm vụ tên - Giết lợn rừng
Nội dung: Lão thợ rèn lười biếng chả buồn đi chợ, bữa trưa đang cần lấy mấy cân thịt làm thức ăn mặn, người chơi hãy đi ra ngoài săn lấy mang về cho lão thợ rèn.
Yêu cầu: / kg thịt
Phần thưởng: EXP, G.
Hắn nhìn cũng không nhìn, trực tiếp điểm kích dấu O - nhận nhiệm vụ, rồi chào lão thợ rèn một tiếng, lúc này mới quay đầu đi ra khỏi cửa hàng.
Xác định phương hướng một điểm, hắn kích mở bản đồ ra, rồi mới đi theo hướng Đại Sâm Lâm.
Ra khỏi thôn đi trước phương hướng Đại Sâm Lâm, khắp nơi đều là người chơi hò hét party nhau đi làm nhiệm vụ, lúc này người chơi cao cấp độ nhất cũng chỉ mới là cấp độ . Hắn đi nhanh đến khu vực có quái “Lợn rừng con” trước mắt.
Đến nơi, nhìn lấy trên mặt đất từng con lợn rừng nhỏ đang ăn gặm cỏ trên mặt đất, hắn điểm kích xem thông tin.
Tên: Lợn rừng con
HP: /
Cấp độ:
Kỹ năng: không.
Hắn rút từ sau lưng thanh katana gỗ, cầm chắc chắc trong tay, vung vung chém xuống vài cái mãnh liệt tiếng gió vun vút để cảm giác thuận tay hơn.
Diệu Linh lúc này còn đang nửa bay nửa nằm trên không quanh vai hắn, tay ôm túi hạt bí cắn cắn một điểm, trước mặt hiển thị một màn hình video, vừa cắn vừa cười nghiêng ngả. Nhìn thấy hắn đang vung vung tay thử kiếm, nàng lúc này mới buông xuống bay lên trước mặt hắn, lời nói vang lên:
“Chủ nhân, hệ thống chiến đấu của Second World là tự do hoàn toàn, tốc độ ra đòn, tốc độ di chuyển cùng hệ thống né đòn cũng là tự do người chơi thực hiện, ví dụ ngoài đời ngươi dùng thanh kiếm này vụt nhanh như nào thì trong game vụt nhanh như thế, đây là mới đầu trò chơi, thế nhưng Second World có thể cho ngươi điểm phát triển nha, càng luyện thuận lợi, sức mạnh ngươi càng lớn, nhanh nhẹn ngươi càng cao, người càng có thể ra nhanh tốc độ hơn. Và tất nhiên cũng sẽ chạy nhanh hơn nữa, dù sao sức mạnh còn đó mà.”
Phạm Huy gật gật đầu ra hiệu đã hiểu, Diệu Linh lúc này mới an tâm hưởng thụ cắn hạt bí xem phim drama tình cảm ướt át của mình thú vui tao nhã.
Phạm Huy nhìn nhìn chằm chằm những con lợn rừng con trước mắt, lúc này chọn một cái mục tiêu. Bước đi nhanh về phía trước, trên tay kiếm giơ lên, bổ xuống một nhát vào đầu heo rừng.
-
Thương tổn hiện ra, lợn rừng bị công kích, điên cuồng phẫn hận trực tiếp nhìn chằm chằm vào trước mặt người đánh nó, nó ấm ức nghĩ, bao năm nay lão tử ở đây ăn cỏ không ai dám đánh lão tử, ngươi lại dám vuốt nanh của lão trư ta đây sao? Xem lão tử sự lợi hại đây!
Nói thì nói, phiếm vẫn phiếm, lợn rừng điên cuồng động bốn cặp giò, cặp sừng nghiêng về phía trước phẫn hận đâm thẳng tới. Nhưng sự thật tàn khốc, lợn rừng con chỉ là lợn rừng con, mới có thân cao cm… chưa cả đến bắp đùi của Phạm Huy, hắn nhẹ nhàng né sang phải một cái, tiếp đó giơ cao kiếm chém từng nhát vào người lợn rừng cao, trái một nhát phải một nhát, liên tục liên kích. Vun vút rồi lại “bốp bốp” đánh vào người lợn rừng con kêu lên thâm can liệt phế, điểm thương tổn nhảy lên liên tục.
-
-
-
…
Rồi hiển thị + EXP cho Phạm Huy.
Đến khi HP về , lợn rừng con trực tiếp nằm trên mặt đất, lè lưỡi tắt thở đi về với vòng tay quan âm ôm ấp…
Trước khi biến mất, nó rơi ra một cục thịt tươi mọng sắc, nhìn rất đẹp mắt.
Phạm Huy nhặt lên, cục thịt tự động biến mất. Trong hành trang lại nhiều một cái hình biểu thịt tươi cùng thông tin
Tên vật phẩm: Thịt ba chỉ lợn rừng con
Công dụng: Có thể làm nguyên liệu vật phẩm nấu ăn cấp .
Gật gật đầu, đúng như RPG khác, đánh quái rơi nguyên liệu là chuyện thường tình thôi. Hắn lại tiếp tục nhìn mục tiêu con lợn rừng con khác, tiếp tục hành trình Đồ trư độc ác của hắn.
…
Mãi một lúc sau hắn mới đánh xong hơn con lợn rừng, thu được EXP, G, cùng với miếng thịt tươi. Hắn chép bụng nghĩ, tỷ lệ rơi đồ cũng không phải cao lắm, khó khăn a.
Diệu Linh một bên nhìn hắn mở cuộc đại đồ sát các bé trư manh manh, nàng mới đi đến bên tai Phạm Huy, thỏ thẻ lấy một câu:
“Chủ nhân, giờ ngươi nghĩ nhìn bảng kĩ năng, sẽ có kinh hỉ lớn à nha.”
Phạm Huy nghe thấy tiếng ỏn ẻn bên tai, nổi da gà tránh sang một bên mấy bước mới nói
“Tiểu Linh, ngươi có thể ít làm dạng này sao? Thật là…”
Diệu Linh cười hì hì nhìn lấy hắn, lại làm cái động tác dụ hoặc nhân sinh, phong tình vạn chủng nói, tay cầm lấy một bên váy, hơi vén vén lên một đoạn nhỏ.
“Thật sao, chủ nhân? Ngươi không phải rất thích sao? Sao ta cảm thấy ngươi đang hưởng thụ lấy đâu.”
Phạm Huy cảm giác đầu mình nóng lên, một mặt ôm lấy mũi, tưởng chừng như sắp chảy máu mũi đến nơi, hình ảnh quá dễ thương, quá đi vào lòng người rồi. Trên mạng qua màn hình may ra hắn mới thấy cảnh như này.
“Tiểu Linh, chẳng nhẽ trợ năng cũng sẽ có tính cách giống ngươi sao? Chuyên dụ hoặc người chơi?”
Diệu Linh không vui nhìn lấy hắn, hai tay ôm lấy trước ngực, làm đồi núi nhỏ trước mặt cong lên một điểm, ngoảnh mặt sang một bên, mắt nhắm nhưng miệng tỏ vẻ giận dữ nói:
“Hứ, ta đây là độc nhất vô nhị. Không có trợ năng nào được như ta đâu. Nhiệt tình như lửa ta đây, là không có ai có thể theo.”
Phạm Huy áy náy ngượng ngùng cười một câu, rồi lúc này mới nghĩ động đến bảng kĩ năng.