Võng Du chi Phong Lưu Kị Sĩ

chương 137: tràn ngập hiểu lầm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Phong, anh đang nghĩ gì thế? Bằng vào thiên tính của nữ nhân, Lăng Ngọc Nhã biết lúc này ta đang nghĩ đến nữ nhân khác.

Lăng Ngọc Nhã mặc dù rất muốn biết ta đang suy nghĩ gì, nhưng mà nàng chỉ có thể tử hỏi ở trong lòng mà thôi, nàng thật sự không dám hỏi Lâm Phong sắc lang này, mặc dù nàng rất muốn biết trong lòng hắn có bao nhiêu nữ nhân. Nàng hiện tại chỉ muốn làm cho hắn một lần nữa yêu nàng, nhưng mà nàng lại không thể bắt hắn quên đi những nữ nhân khác được.

Trong lòng ta và Lăng Ngọc Nhã hiện tại đều đang phân vân.

Ngọc Nhã, tại sao, tại sao lại muốn thân mật với ta như vậy?

Những hành động thân mật của nàng rút cục là có ý gì, nàng có biết, những hành động thân mật của nàng khiến ta, một người đã từng yêu nàng rất nhiều có bao nhiêu hiểu lầm không, hành động của nàng khiến ta không thể khống chế được nhớ lại quãng thời gian khi lần đầu yêu nàng.

Mặc kệ là ngọt ngào hay là đau khổ, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, tất cả đều không thể nào quên đi mối tình đầu của mình.

Lâm Phong, anh tại sao lại làm em thương tâm. Lăng Ngọc Nhã nghĩ đến đoạn chuyện cũ khiến cho nàng vô cùng ủy khuất.

Lâm Phong, anh đến cùng có yêu em không, tại sao anh viết thư tình cho em mà lại yêu Vương Mộng Tuyết, chẳng lẽ Vương Mộng Tuyết thật sự vĩ đại hơn em sao, chẳng lẽ anh viết thư tình cho em chỉ là giả dối sao. Lăng Ngọc Nhã thật sự rất muốn biết nguyên nhân tại sao.

Đáng thương cho hai người trẻ tuổi, bởi vì không dám nói ra tâm ý của mình, khiến cho một người vô cùng đau lòng, tình nguyện trải qua đau khổ. Khiến cho sự việc trở thành một hồi hiểu lầm, hai người chỉ trở thành bạn tốt mà thôi.

Nhưng mà đến một ngày hai người phải đối mặt với kết quả này, lúc đó họ sẽ ra sao.

Nghỉ ngơi một đoạn thời gian, ta và Lăng Ngọc Nhã rời khỏi công viên, ta và nàng đều chưa muốn về sớm như vậy, cuối cùng chúng ta đi đến rạp chiếu phim rồi cùng chọn một gian cho tình nhân.

Phim rất nhàm chán, không có nhiều tình huống hay. Và lại hôm nay Lăng Ngọc Nhã cũng đã đi rất nhiều nơi, vì thế nàng cảm thấy hơi mệt, dựa đầu vào ngực ta ngủ lúc nào không biết

Nàng không ngờ lại yên tâm ngủ trong lòng ta, chẳng lẻ thật sự coi ta là bạn tốt, chẳng lẻ ở cùng ta nàng có cảm giác rất an toàn sao, nếu không tại sao nàng lại an tâm ngủ trong lòng ta như vậy.

Ngọc Nhã, em trong lòng có biết rằng em chiếm vị trí thế nào trong lòng anh không?

Nhìn ngọc dung khiết bạch của Lăng Ngọc Nhã đang ngủ trong lòng ta, cảm thụ được ngọc thể ôn nhu của nàng cùng với hơi thở thanh xuân, trong khung cảnh mờ tối, ta thật sự có chút không thể tự không chế mình, ta đã từng yêu nàng cuống nhiệt như vậy, vừa rồi tại hồ sen, ta đã phải rất khó khăn mới có thể kìm nén dục hỏa trong lòng mình.

Từ lúc [Đế Thần Huyền] của ta tiến vào tầng thứ hai, rất nhiều vấn đề ta cùng không thể tự giải thích được, có một số ý nghĩ và khí phách mà trước kia ta hoàn toàn không có nay bỗng xuất hiện, đối với luân lý và đạo dức xã hội ta cũng không để ý đến.

Rốt cục ta nhịn không được nhẹ nhàng vén mái tóc nàng lên cao, nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn nàng. Ta nhẹ nhàng tiến đến gần bờ môi anh đào xinh đẹp cảu nàng, bàn tay cùng tăng thêm lực ôm lấy vòng eo tình xảo, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve, càng chí mạng là "Cự Long" của ta cũng đã có dấu hiệu "thức tỉnh".

Đối mặt với Lăng Ngọc Nhã, mặc kệ là tình yêu khiến ta mất tự chủ, hay là ngọc thể linh lung của nàng khiến ta si mê, ta biết, ta thật sự rất muốn nàng trở thành người phụ nữ của ta.

"Ngọc Nhã."

Trong nội tâm của ta nhẹ nhàng hô lên, ôn nhu tiến đến gần bờ môi xinh của nàng.

"Lâm Phong."

Thật là, mắt thấy sắp hôn lên được đôi môi xinh của Lăng Ngọc Nhã, nhưng mà nàng bất ngờ khẽ chuyển mình, trong miệng cũng gọi nhỏ tên ta. Ta giật mình, chẳng lẽ Lăng Ngọc Nhã còn chưa ngủ, nàng phát hiện hành động hèn hạ của ta rồi sao.

Ta muốn xác nhận, chỉ cần Lăng Ngọc Nhã mở mắt, chỉ cần nàng nhìn thấy ta, ta sẽ không do dự mà hôn nàng, ta muốn cho nàng biết ta chính là muốn chiếm lấy nàng, ta muốn cho nàng biết, ta muốn nàng trở thành người phụ nữ của ta.

Nhưng mà ngoài ý liệu của ta, Lăng Ngọc Nhã cũng không có tỉnh lại, nàng chỉ văn vẹo cơ thể trong ngực ta, nàng muốn càng thêm thoải mái hưởng thụ lồng ngực ta hơn mà thôi.

"Lâm Phong."

"Lâm Phong, anh là đại bại hoại."

"Anh khi dễ em."

Lăng Ngọc Nhã vừa gọi tên ta, một giọt lệ nhẹ nhàng cũng chảy dài trên ngọc diện của nàng.

Lăng Ngọc Nhã cũng không tỉnh lại, nàng ngủ rất ngon, thậm chí còn nói mơ nữa, ta rất muốn biết trong giấc mơ của nàng ta làm gì mà khiến nàng hô tên ta, thậm chí còn chảy nước mắt vì ta nữa,

Nhìn ngọc diện của Ngọc Nhã còn vương lệ ngân, phảng phất như một một lưỡi đao dâm vào trong lòng ta, khiến ta cảm thấy càng thêm thương yêu nàng hơn.

Chẳng lẻ, chẳng lẻ Lăng Ngọc Nhã thích ta, nếu không sao trong mộng nàng lại kêu tên ta, ta đột nhiên cảm thấy có chút thất thố, làm sao có thể, nếu Ngọc Nhã thích ta, tại sao khi ta viết thư cho nàng, nàng lại không trả lời.

Ta thật sự không cách nào hiểu rõ được nội tâm của Lăng Ngọc Nhã, nàng tới cùng là như thế nào, bất quá, nhìn thấy nước mắt còn vương trên mặt nàng, tình yêu trong ta bừng lên. Ta nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ trên mặt nàng.

Ta hiện tại đã không còn cảm giác muốn chiếm hữu nữa, dục hỏa cũng đã biến mất, ta chỉ nhẹ nhàng cảm thụ cơ thể nàng đang ở trong ngực ta. Nhìn nàng an tĩnh ngủ cũng khiến ta cảm thấy rất hạnh phúc rồi, bất quá, ta cũng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ xinh của nàng một chút.

Mà giờ phút này, vẻ mặt ủy khuất của Ngọc Nhã cũng dần biến mất, lộ ra nụ cười hạnh phúc, hình như trong mộng nàng rất hạnh phúc. Nhìn thấy nàng mỉm cười hạnh phúc, ta cảm thấy mình cũng đang rất hạnh phúc.

Điện thoại của ta lúc này đột nhiên rung lên, vì trước khi tiến vào rạp chiếu phim ta đã để ở chế độ rung. Ta mở điện thoại lên, thật bất ngờ, là Kỳ Tiểu Giai gọi tới.

"Lâm Phong, ngươi đang ở đâu, Ngọc Nhã đang ở cạnh ngươi đúng không?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Vẻ mặt của Kỳ Tiểu Giai trông vô cùng lo lắng, Ngọc Nhã lại "lừa" nàng, một mình đi gặp Lâm Phong, hơn nữa Ngọc Nhã còn không mở điện thoại, khiến Tiểu Giai không thể liên lạc được. Kỳ Tiểu Giai cảm thấy vô cùng lo lắng đến an nguy của Ngọc Nhã.

"Uh, chúng ta đang xem phim, nàng thì đang ngủ."

Ta quay màn hình đến để cho Tiểu Giai nhìn thấy hình ảnh Lăng Ngọc Nhã đang ngủ trong lòng ta.

"Lâm Phong, nhất định phải chiếu cố tốt cho Ngọc Nhã, nhớ về sớm một chút."

Tiểu Giai thấy ta kéo màn hình về liền nhỏ giọng nói.

"Uh."

Ta tắt máy, mặc dù Kỳ Tiểu Giai bây giờ không có phát hỏa, nhưng mà một lát nữa trở về, ai biết được nàng sẽ giáo huấn ta thế nào. Thật là đau đầu, Kỳ Tiểu Giai chính là cô gái duy nhất khiến ta cảm thấy đau đầu.

Đăng bởi: Duy Nguyen

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio