Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, ta nắm tay Lăng Ngọc Nhã cùng Kỳ Tiểu Giai hai đại mỹ nữ chạy một mạch, nhanh chóng trở lại phủ lệ (hào trạch) của ta.
Lăng Ngọc Nhã không hề cự tuyệt, cứ để mặc cho ta lôi kéo, bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng chẳng những để yên cho ta nắm, hơn nữa khi đi vào phủ lệ, cơ hồ tựa hẳn vào vai ta, ỷ lại vô cùng, từ người nàng tỏa ra một hương thơm thật nhẹ nhàng.
Khi thấy ta cởi bỏ [Đô Đô Thỏ diện tráo], lộ ra khuôn mặt thật của mình, Lăng Ngọc Nhã càng trở nên yên lặng, im lặng ngồi sát bên cạnh ta.
Trải qua lần trước ước hội cùng Lăng Ngọc Nhã, cùng tiếp xúc thân mật bên hồ hoa sen, ta đã thoáng cảm nhận được cái gì đó, nhưng không rõ ràng lắm, lại chẳng dám nói ra. Có điều, cảm giác này của ta với Lăng Ngọc Nhã hình như có chút nhớ nhung, giống như cảm giác ta thầm giấu kín trong nội tâm hồi chúng ta mới quen nhau.
Lăng Ngọc Nhã ở bên cạnh ta, ta cảm thấy rất thoải mái! Không hề thấy một chút nào xấu hổ.
Kỳ Tiểu Giai ở bên kia lại rất khẩn trương, thân thể nàng run nhè nhẹ, phảng phất như một chú chim nhỏ đang ríu rít hoảng sợ, nàng muốn rút ngọc thủ về, nhưng lại bị ta nắm chặt lấy không buông, bàn tay nhỏ bé mềm mại không cử động nên đành mặc cho ta cầm lấy, trong lòng lại đang thấy rất hỗn loạn.
Kỳ Tiểu Giai muốn chạy trốn lại không được, tâm trạng mâu thuẫn khiến khuôn mặt trở nên ngượng ngùng, phảng phất như chảy ra nước, phối hợp với bộ giáp anh khí tạo thành một loại hấp dẫn kỳ lạ, thật sự là thẹn thùng mê người.
Kỳ Tiểu Giai cũng nghe lời, hơn nữa còn thẹn thùng như vậy thật sự là ngoài dự liệu của ta.
Đáng tiếc sau khi tiến vào phủ lệ, Kỳ Tiểu Giai phát hiện ta đang mê mẩn nhìn nàng, nàng hoảng hốt, nghĩ đến mình không thể nào nhận thua trước mặt một tên sắc lang như ta, không thể nào để bị sắc lang ta khi dễ, nên rốt cuộc nàng dùng sức rút tay về, không để mặc cho ta nắm nữa, lại khôi phục lại thói quen thường ngày của nàng, trợn mắt trừng mắt ta.
Bởi vì nhất thời bối rối, mặt dù cho sắc lang ta nắm lấy tay nàng, mặc dù Kỳ Tiểu Giai làm ra vẻ rất tức giận, nhưng giờ tim nàng lại đập "Thình thịch" không ngừng, cảm thấy rất xấu hổ.
Đàn bà thật sự là nói thay đổi là thay đổi ngay được, vẻ mặt biến hóa cũng quá nhanh, hôm nay thật khó mà được vui vẻ, đang muốn true chọc Kì Tiểu Giai một chút, Lâm Ngọc Nhã lại hâm mộ mở miệng nói:
"Lâm phong, tòa phủ lệ hào hoa này là của ngươi sao??"
"Ta thật sự không mua nổi nó đâu." Ta xấu hổ cười nói.
"Mặc dù tòa hào trạch này chỉ là một toà nhà trong du hí, nhưng mà địa điểm này cùng với trang tu của nó cũng là độc nhất vô nhị, dựa theo tình hình diển đàn mà nói ít nhất cũng phải vạn nhân dân tệ mới có thể mua được."
Sau khi hệ thống đổi mới, ngoạn gia có thể tự mua lấy căn nhà nhỏ hoặc phủ lệ riêng, bang phái có thể tự mua lãnh thổ riêng, nhưng mà giá cả cũng thật là biến thái, phủ lệ kém cỏi nhất cũng đến hơn một trăm vạn nhân dân tệ, ngoạn gia bình thường căn đemn không cách nào hưởng thụ như vậy.
Mà hào trạch này của ta, phía trước mặt là một vùng sân rộng lớn của Thiên Long thành. Nó chẳng những hào hoa, hơn nữa diện tích cực lớn, chính là một trong những toà nhà đắt tiền nhất, xa hoa nhất trong du hí, tuy nhiên là có tiền nhưng chưa chắc đã mua được nó.
"Nó là phần thuởng của ta, lúc truớc hoàn thành cái nhiệm vụ nên hệ thống thưởng cho ta cái hào trạch này."
"Lâm phong, ngươi vừa rồi làm cái nhiệm vụ gì vậy, sao lại lâu như vậy, hơn nữa không thể phát tống tin tức (pm) cho ngươi."
Nói đến nhiệm vụ, Lăng Ngọc Nhã lập tức nghĩ đến vừa rồi cái... nhiệm vụ kia, thật sự là làm cho nàng lo lắng (nv: thống khổ), trong lúc nhất thời, lòng hiếu kỳ chiến thắng hết thảy, ngồi ở ta bên cạnh, si ngốc nhìn ta hỏi.
"Ngọc Nhã, ngươi cùng Tiểu Giai cũng biết đó, nhiệm vụ của ta vừa rồi cũng có thông báo kìa."
Ta đắc ý dương dương đáp, lần hành động này tại Thuỷ Vụ Điện nguy hiểm vạn phần, đáng giá để ta khoe khoang một phen, huống chi là ở trước mặt hai người mỹ nữ thế này.
"Cái nhiệm vụ gì, sẽ không phải đi cua mỹ nữ sao?"
Kỳ Tiểu Giai thật vất vả mới yên tĩnh trở lại, nhìn ta bộ dáng đắc ý dương dương, nàng lại không thói quen nhìn thấy ta kiêu ngạo, nhân cơ hội đả kích ta.
"Cua ngươi có tính không, nhưng mà đó là nhiệm vụ lớn nhất trước mắt của ta a."
Ta cười hắc hắc, lớn mật hướng trứ Kỳ Tiểu Giai phát ra pm, có lẽ những lời này của ta đã có từ lâu, lần này cũng dám trước mặt Kỳ Tiểu Giai đang trợn mắt, rất sung sướng nói ra.
Không biết Kỳ Tiểu Giai tại sao mỗi lần đả kích ta, luôn nhận cho ta là một tên quỷ hoa tâm, là đại sắc lang. Điểm ấy ta cũng có chút thừa nhận, ta rất hoa tâm, ta là sắc lang, nhưng mà ánh mắt của ta rất cao, không phải là mỹ nữ như Lý Đồng, Lăng Ngọc Nhã cùng Kỳ Tiểu Giai, ta cũng không thèm quan tâm.
"Ngươi......"
Quả nhiên không ngoài sở liệu, câu trả lời vô sỉ của ta làm cho Kỳ Tiểu Giai không biết như thế nào đáp lại, chỉ có thể càng thêm trợn mắt nhìn ta, càng thêm tức giận. Nhưng mà đối với sự công khai thừa nhận vô sỉ của ta, nàng thật không có biện pháp nào, bất quá, nàng lại có chút thẹn thùng.
Thật sự là ứng một câu nói: người mặt dày mới là vô địch.
"Lâm phong, là ngươi mở ra phong ấn Thuỷ Vụ Điện sao?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Ta đang muốn tiếp tục đùa giỡn Kỳ Tiểu Giai, nhưng mà bên này Lăng Ngọc Nhã lập tức phản ứng tới, giật mình hướng ta thét lên, cắt đứt lời nói của ta.
"Thông minh. Để thưởng sự thông minh này, cho các ngươi nhìn xem thu hoạch của ta tại Thuỷ Vụ Điện."
Một trận cười gian, ta đem chiến lợi phẩm tại Thuỷ Vụ Điện nhất nhất đem ra, đặt ở trên bàn để cho Lăng Ngọc Nhã cùng Kỳ Tiểu Giai hâm mộ một phen. Lập tức hai người bọn họ trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là còn có thần khí cùng ma khí làm cho hai người bọn họ không dám tin tưởng con mắt của mình, cái này không phải chỉ có trong truyền thuyết gì gì đó sao?
"Lâm phong, ngươi bao nhiêu cấp?"
"Lâm phong, ngươi bao nhiêu cấp?"
Lăng Ngọc Nhã cùng Kỳ Tiểu Giai cơ hồ đồng thời hướng ta hỏi, đặc biệt là Kỳ Tiểu Giai, quả thực không dám tin tưởng ta lại có thể thu hoạch lớn như vậy. Không ngờ tên đại sắc lang không có ý chí cầu tiến, không có một chút trách nhiệm này cũng có thể thu hoạch khủng bố đến thế. Bởi vì trong đó có kiện hoàng kim trang bị, mà quá một nửa là cấp trang bị.
cấp trang bị, chỉ có quái vật hơn cấp mới có thể bạo ra, như vậy phải bằng thực lực chân chính cùng cấp quái vật đại chiến mới có được.
Lăng Ngọc Nhã tràn ngập kính nể cùng tự hào nhìn ta, cùng ta cao hứng, Kỳ Tiểu Giai lại không dám tin tưởng nhìn ta, nhưng khó có thể lộ vẻ tươi cười.
"Hắc hắc....."
Ta tiếp tục cười gian, sau đó tiếp tục khoa trương, chẳng biết liêm sỉ giới thiệu về bản thân mình.
"Bỉ nhân chính là nhân kiến nhân ái, xa kiến xa tái, hoa kiến hoa khai.(người thấy người yêu, xe thấy xe tránh, hoa thấy hoa nở - ko bít đúng ko? Ai hỉu xin dịch giù[email protected]@). Chính là chủ nhân của [sủng vật bài hành bảng] - đệ nhất danh -[Hắc ám Bất tử Kim Điêu Vương], là chủ nhân của siêu cấp thần kỵ [Ma Yểm Phi Long Câu], Thập đại cao thủ bài hành bảng trong [Vương giả] chiếm đệ nhất danh- cấp Hoàng Gia kỵ sĩ Thạch Đầu Thành."
Ta vừa nói, một bên triệu hồi đám sủng vật [Hắc ám Bất tử Kim Điêu Vương] cùng siêu cấp thần kỵ [Ma Yểm Phi Long Câu], hơn nữa còn xoay người tiêu sái ngồi lên trên lưng [Ma Yểm Phi Long Câu].
Mặc dù (Vương giả) không cho phép ngoạn gia trong thành mà cưỡi ngựa, nhưng mà trong hào trạch của ta lại không có hạn chế này.
Trong lúc nhất thời, ta cưỡi trên [Ma Yểm Phi Long Câu], phối hợp với [Hắc ám Bất tử Kim Điêu Vương] uy phong trước mặt, khí chất ta đột nhiên xảy ra thay đổi, một bộ dáng uy phong lẫm liệt, thoạt nhìn thật là có chút uy mãnh bất phàm, ít nhất Lăng Ngọc Nhã cùng Kỳ Tiểu Giai đã hoàn toàn ngây người, chăm chú nhìn ta.
Đăng bởi: Duy Nguyen