Liễu tỷ lớn tuổi hơn ta và Tuyết nhi.Lúc ta nhập học thì nàng đang là nghiên cứu sinh, khi ta ra trường, nàng đã là bác sĩ. Trước khi ta tốt nghiệp, lúc ta và Tuyết nhi chia tay thì nàng đang đi du học ở Anh quốc, tính đến bây giờ thì có lẽ sắp trở về nước.
Liễu tỷ và Tuyết nhi làm sao biết nhau, giữa hai người có quan hệ gì, đến bây giờ ta vẫn không rõ ràng cho lắm, nhưng ta biết một điểm, quan hệ của hai người còn thân thiết hơn cả tỷ muội ruột thịt. Hy vọng không phải là chuyện của Tuyết nhi, trong lòng ta âm thầm cầu khấn, đối với chuyện này ta thật sự là không có gì để nói. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt vốn ôn hoà của Liễu tỷ giờ đây nặng nề, lạnh như băng, trong mắt lộ ra một tia phẫn nộ, ta biết chuyện không hề đơn giản.
"Lâm Phong, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"...", ta không có gì để nói.
"Tiểu tử thúi, ta hỏi ngươi, rốt cục là làm sao?"
"...", ta tiếp tục im lặng
"Tiểu tử thúi nhà ngươi, tại sao không lên tiếng? Lúc đầu ta giao Tuyết nhi cho ngươi, ngươi đã hứa hẹn những gì, bây giờ lại làm ra chuyện như vậy?"
"...", ta không biết nên nói gì
"Lâm Phong, bị câm rồi à, nói!"
"Liễu tỷ, ta...", ta không biết nói sao, "Liễu tỷ, chuyện là như vậy"
"Như vậy là sao? Ngươi nói cho ta biết. Tối hôm qua ta gọi điện cho Tuyết nhi mới biết được chuyện của các ngươi, nhưng vừa nhắc đến ngươi thì Tuyết nhi chỉ biết khóc, không nói rõ ràng. Cuối cùng là ngươi đã làm gì để Tuyết nhi thương tâm như vậy?"
Nhắc đến Tuyết nhi, tim ta lại nhói lên "Liễu tỷ, chuyện này đã kết thúc, tỷ đừng hỏi nữa..."
"Đã kết thúc? Lâm Phong, tiểu tử thúi, cái gì kết thúc? Ngươi cũng dám nói như vậy. Không cho ta hỏi, ta nói cho ngươi hay, đừng có mơ, không có chuyện dễ dàng như vậy đâu", Liễu tỷ bắt đầu phát hoả.
"Liễu tỷ, xin lỗi, là do ta không đúng"
"Lâm Phong, mặc kệ ngươi đúng hay sai, một câu xin lỗi không giải quyết được vấn đề. Vài ngày nữa ta trở về, nếu ngươi không cho ta một câu trả lời thuyết phục, không giải quyết xong chuyện của Tuyết nhi, ta sẽ không tha cho ngươi".
Liễu tỷ nói tới đây liền cúp điện thoại, còn phải hỏi, từ Anh quốc trở về chắc chắn sẽ tìm ta hỏi tội. Tắt điện thoại, nhớ đến Tuyết nhi, tâm tình không khỏi buồn bã, trầm xuống, vô lực dựa vào ghế sô-fa, cảm thấy trong lòng đau đớn.
Bởi vì gia đình Tuyết nhi phản đối, hơn nữa lúc ấy trong nhà ta xảy ra chuyện nên ta bất đắc dĩ phải chia tay Tuyết nhi. Đối với ta và Tuyết nhi, trong lòng đều có một vết thương vĩnh viễn không thể lành. Ta thật vô dụng, tự mình gây nên hậu quả như vậy, ta không khỏi hận bản thân mình, tự nắm tóc mình giày vò.
"Lâm Phong, đừng như vậy, thả lỏng đi",
một bàn tay mềm mại chậm rãi vuốt vai ta, nhẹ giọng khuyên giải. Đứng ở bên cạnh ta chính là Lý Đồng, trong mắt tràn ngập nhu tình cùng lo lắng. Không biết Lý Đồng đến từ lúc nào, nhìn bộ dáng nàng có lẽ đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi.
"Lý Đồng, không có gì đâu, là điện thoại của Liễu tỷ, nhắc đến Tuyết nhi", ta nắm lây tay Lý Đồng, an ủi nàng.
"Lâm Phong, như vậy đối với Mộng Tuyết thật quá tàn nhẫn, đối với huynh cũng không công bằng", Lý Đồng chậm rãi ngồi xuống sô-fa, ỷ ôi bên cạnh ta.
"Lý Đồng, mặc dù ông trời làm huynh mất đi Mộng Tuyết nhưng lại cho huynh có được muội, trời cao rất công bằng", ta đã mất đi Mộng Tuyết, làm cho nàng bị thương tổn nặng nề, còn Lý Đồng luôn luôn suy nghĩ cho ta, ta thật sự không muốn Lý Đồng phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào, tuyệt đối không thể lại để mất đi Lý Đồng.
Ta nhẹ nhàng ôm lấy Lý Đồng đặt trên đùi, ôm nàng vào lòng, để mặt nàng tựa vào ngực ta "Lý Đồng, huynh thích muội, huynh sẽ không làm cho muội bị tổn thương, huynh muốn muội biết huynh thật sự yêu muội, sẽ không bao giờ rời xa muội, giống như trước đây huynh từng yêu Tuyết nhi", vừa nói ta vừa ôm Lý Đồng chặt hơn.
"Phong, muội biết, muội có thể cảm nhận được, trong tim huynh muội và Tuyết nhi đều quan trọng như nhau. Huynh biết không, hôm nay muội rất vui, từ trước đến giờ muội chưa từng hạnh phúc như vậy, lúc ở ngã tư, muội thiếu chút nữa là không kìm được nước mắt."
hai tay của Lý Đồng luồn ra sau lưng, ôm chặt lấy hông ta, ta và nàng thân mật ở cùng một chỗ, không hề có khoảng cách, hai người đều có thể cảm nhận được hơi ấm và tình yêu trong lòng đối phương.
"Phong, nhưng mà như vậy đối với Mộng Tuyết không công bằng, thật quá tàn nhẫn. Đều là con gái nên muội có thể cảm nhận được. Nếu bây giờ huynh bỏ muội, muội không có dũng khí để tiếp tục sống nữa."
Nằm gọn trong lòng và cảm nhận được từng hơi thở của nam nhân mà mình yêu thương, Lý Đồng nhẹ nhàng vuốt ve ngực ta và nói "Phong, chuyện của Tuyết nhi tất cả đều nghe theo huynh, muội không phản đối".
Trong giọng nói của nàng có chứa chút đau xót, dù vậy, nàng thật sự không muốn chứng kiến người nàng yêu phải chịu đau khổ. Chỉ cần nam nhân này được vui vẻ thì nàng cũng cao hứng bởi vì đây là nam nhân duy nhất của đời nàng.
"Chuyện của Tuyết nhi đã trôi qua rồi thì cứ để nó trôi qua đi, có nói thêm gì nữa cũng vô dụng", cảm giác được thân thể Lý Đồng đang nóng dần lên, một mùi thơm thoang thoảng lan ra, đôi tay ta không yên phận, nhẹ nhàng ve vuốt khắp thân thể mềm mại tuyệt vời của nàng, từng đợt cảm giác từ bàn tay truyền đến làm ta có điểm mê loạn.
"Đồng",
ta rốt cục không thể kềm chế được nữa khi bộ ngực mềm mại của Lý Đồng đang áp sát vào ngực ta, cặp mông đầy đặn của nàng không ngừng cọ sát vào đùi ta, mang đến từng tia khoái cảm, khiến ta không khỏi rên rỉ.
"Ư, không...không...được"
Lý Đồng yếu ớt kháng cự, muốn thoát ra khỏi vòng tay ta nhưng nghĩ đến nam nhân đang ôm nàng chính là người nàng yêu tận đáy lòng, nàng buông bỏ ý muốn phản kháng, tuỳ ý để nam nhân này khinh bạc. Lý Đồng ôm chặt lấy nam nhân của lòng nàng, từ từ buông lỏng thân thể mình.
"Đẹp quá....Lý Đồng, huynh yêu muội"
ta không thể chịu nỗi dục hoả hành hạ, lập tức ôm lấy Lý Đồng đứng dậy, vừa hôn nàng vừa hướng phòng ngủ đi vào. Lý Đồng thẹn thùng vô cùng, khẩn trương nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt mép giường, để mặc ta muốn làm gì thì làm. Ta nhanh chóng cởi hết quần áo Lý Đồng, lập tức một bức tranh hoàn mỹ hiện ra trước mắt ta.
Lúc này trên người Lý Đồng chỉ còn lại một bộ nội y màu trắng che giấu bộ ngực và vùng cấm địa của người con gái, phần còn lại hoàn toàn xích loã, dưới ánh đèn mờ ảo, những đường cong tuyệt vời như ẩn như hiện làm người ta say mê, trên khuôn mặt tuyệt sắc bị một mảng phấn hồng che phủ thực sự càng làm tăng thêm nét hấp dẫn, khiến lòng ta mọc lên một cỗ dục vọng chiếm hữu mãnh liệt. Không thể chờ đợi thêm, ta vội vàng thoát ly quần áo chính mình, hưng phấn trèo lên thân thể băng thanh ngọc khiết của Lý Đồng, bắt đầu công cuộc chinh phục của người đàn ông.
"Lý Đồng, huynh muốn muội".
Cảm giác được hơi thở quen thuộc, Lý Đồng mở mắt ra, chứng kiến nam nhân trước mắt đang thâm tình nhìn nàng "Uhm...", Lý Đồng gật nhẹ đầu, hai tay ôm chặt lấy hông ta, tuỳ ý để ta cởi bỏ chướng ngại cuối cùng giữa ta và nàng (tức là bộ đồ lót í mà >"< - dịch giả).
"Đồng/Phong, muội là của huynh",
trong lòng ta và Lý Đồng cùng dâng lên ý nghĩ như vậy. Hai người đồng thời hoà tan vào nhau cả thể xác lẫn tâm hồn, đưa nhau đến tận cùng của tình yêu và đam mê. Một trận mưa to gió lớn, Lý Đồng đã hai lần đạt đến cao trào, không thể nào tiếp nhận sự tấn công của ta, nếu không phải là ta cố ý kiềm chế, Lý Đồng căn bản không cách nào thoả mãn ta. Chẳng lẽ là do Đế thần huyền? Đế thần huyền ở phương diện này cũng có tác dụng sao?
Ta âm thầm suy đoán. Rốt cục, không chịu được trước từng đợt khoái cảm truyền tới, hai người chúng ta đồng thời đạt đến cực khoái. "Thật dễ chịu...", không nghĩ tới trong cuộc sống cũng có chuyện tuyệt vời như thế (chuyện đó không tuyệt vời thì còn chuyện nào nữa - dịch giả),
ta ôm chặt lấy Lý Đồng, để nàng nằm gọn trong lòng mình. Quả nhiên, ngay khi ta và Lý Đồng cùng nhau đạt đến cao trào, ở thời khắc long phượng trình tường, âm dương hoà hợp, chân khí Đế thần huyền trong cơ thể ta lập tức vận chuyển. Sau khi vận chuyển được hai chu thiên, đột nhiên biến đổi, theo như miêu tả của Đế thần huyền, chân khí trong cơ thể ta đã đạt đến Trúc cơ tầng thứ năm. Thật kỳ lạ, suốt ba tháng không có tiến bộ, Đế thần huyền thông qua âm dương song tu cũng có thể tiến lên một tầng.
Trong lúc ta vẫn còn ở trong Lý Đồng (cái gì ở trong cái gì thì tự biết, ta không có tiện nói thẳng T_T - dịch giả), dưới sự ảnh hưởng của Đế thần huyền, hai người chúng ta dần đi vào giấc ngủ, để mặc chân khí tuỳ ý lưu động trong cơ thể chúng ta, không ngừng lớn mạnh.
Sáng hôm sau, mở mắt, thấy Lý Đồng yên tĩnh nằm trong lồng ngực, ôm chặt lấy ta, nhịn không được yêu thương, nhẹ nhàng khẽ vuốt làn da mịn màng như lụa của nàng, ta cảm nhận được thế nào là hạnh phúc mà nhân sinh hằng đeo đuổi. Trải qua một đêm tẩy lễ (tức là chuyển từ thiếu nữ thành phụ nữ - dịch giả), Lý Đồng càng thêm kiều mỵ và xinh đẹp, giữa hai chân mày ẩn giấu một tia xuân tình, toát lên một nét thành thục của phụ nữ, càng làm cho người ta thêm động tâm.
Nhìn nhan sắc tuyệt mỹ trước mắt, một trong tứ đại giáo hoa của Hoa Hạ đại học, mục tiêu theo đuổi của vô số nam nhân, giấc mộng của bao nhiêu chàng trai, giờ đây đang nằm gọn như một chú mèo nhỏ trong lòng ta, ta không khỏi dâng lên cảm giác tự hào.
"Phong..."
không cẩn thận đánh thức mỹ nhân trong ngực, Lý Đồng ngẩng đầu nhìn ta, thấy ta si mê thưởng thức nàng, trong lòng hạnh phúc, tuy nhiên dù gì nàng cũng là thiếu nữ mới trải qua lần đầu tiên, không tránh khỏi thẹn thùng.
"Ai da..."
"Muội sao vậy? Đau không?"
"Đau...Đêm hôm qua, huynh thật là điên cuồng",
Lý Đồng nhớ đến nam nhân này tối hôm qua đối với nàng vô cùng cuồng bạo, khiến cho nàng đê mê, trong lòng không khỏi hạnh phúc.
"Xin lỗi, huynh thật là lỗ mãng, đã làm cho muội đau"
"Không sao đâu, lần đầu tiên ai cũng phải đau đớn, đó là dấu vết của huynh, lạc ấn của huynh"
Lý Đồng nhỏ giọng cơ hồ là không ra tiếng nhưng ta lại nghe rõ ràng từng chữ. Trong lòng ta cảm thấy một cỗ dục vọng sôi trào, tiếc là hôm nay không thể nào như ý, đành phải nhẫn nại.
"Để huynh xem nào"
"Không được"
Lý Đồng lập tức nhận ra chủ ý xấu xa của ta, vội vàng ngăn cản ta cúi xuống, không để ý lại bị ta ngậm lấy một trong hai chú thỏ hồng trên bộ ngực đầy đặn.
"Để huynh xem đi mà", ta dùng âm mũi năn nỉ nàng.
"Phong, không được, tiểu muội sắp dậy rồi, bị nàng thấy sẽ không hay đâu"
Lý Đồng biết chính mình không cách nào ngăn cản nam nhân này, nếu cứ tiếp tục, chắc chắn sẽ thất thủ nên vội vàng lấy cớ.
Đăng bởi: Duy Nguyen