Võng Du chi Phong Lưu Kị Sĩ

chương 41: ngẫu ngộ lăng ngọc nhã

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

" Lâm phong, mấy giờ rồi?"

Lý Đồng lại trong lòng ngực ta giãy dụa vặn vẹo, ngọc thể xích lỏa, mềm mại được ta ôm ấp thân mật, hai người gắt gao ỷ ôi cùng một chỗ.

" Chín giờ hơn rồi." Ta nhẹ nhàng vuốt ve ngọc thể bóng loáng của Lý Đồng, tham lam hưởng thụ hương thơm của cơ thể nàng, thuận miệng trả lời.

" A, Đã trễ thế này, như thế nào không gọi ta dậy chứ, hôm nay ta cùng tiểu muội phải đi báo danh nhập học mà. "

Lý đồng vội vàng thoát ly ngực ta, rời giường mặc quần áo. Hối hận, sớm biết thế ta đã bảo là mới h ah, tự nhiên lãng phí cái cơ hội ôn tồn.

" Ca, Đồng tỷ, các ngươi đã dậy, nhanh đi rửa mặt, chuẩn bị ăn điểm tâm nha. "

Đang ở phòng khách,tiểu muội thấy ta và Lý Đồng đi ra, Vội vàng tiếu ngữ doanh doanh, nhưng là trong đôi mắt của nàng mang theo vẻ giảo hoạt, đắc ý nhìn ta nháy con mắt. Nhìn ánh mắt tiểu muội, Lý Đồng nhớ tới buổi tối ngày hôm qua cùng ta đêm xuân tình, nhớ tới lúc nàng không khỏi sướng quá mà phát ra tiếng rên rỉ khá lớn, ngọc diện nóng lên, hung hăng liếc mắt ta một cái, nhanh chóng bước đi rửa mặt.

" A, Hảo thịnh soạn, có thật là ngươi làm không vậy? "

Ta vốn là da mặt dày, căn bản không quan tâm đến thần sắc của tiểu muội muội, trực tiếp hướng phòng ăn đi đến.

" Đúng vậy, Ca, nhìn xem như thế nào? "

tiểu muội nghe được vấn đề về trù nghệ của nàng, Lập tức quên việc đả kích ta, nàng bây giờ quan tâm nhất chính là trù nghệ.

" Không sai!! Sắc, hương cũng không tồi (màu sắc và hương vị). "

Ta nghe nghe mùi thức ăn, so với trong tưởng tượng của ta khá hơn nhiều, xem ra ta đã coi thường trù nghệ của tiểu muội rồi.

" Thật vậy chăng?"

Tiểu muội cao hứng lắm, rốt cục trù nghệ của mình không bị lão ca đả kích.

" Há mồm ra, Nếm thử mùi vị xem như thế nào."

Tiểu muội nhanh chóng gắp một khối thịt, tràn ngập chờ đợi đưa đến trên miệng ta.

" Ân, Không sai, tiểu muội, trù nghệ của ngươi tiến bộ rất lớn đó. "

" Thật sự! Ca, ăn thật sự ngon sao? "

" Ăn ngon."

" Ca......"

tiểu muội nghe được lời khen ngợi của ta,không một chút đắn đo nhào tới trong ngực ta, giống như một con người thuần khiết, giống như một tiểu hài tử bình thường ngây thơ khờ khạo, vẻ cao hứng của nàng lả lướt trên ngọc diện tận tình phóng ra.

Ăn xong điểm tâm, ta cùng Lý đồng và tiểu muội đi đến trường học, Hoa Hạ đại học tân học kỳ sắp bắt đầu, hôm nay bắt đầu báo danh, nhìn tới nhìn lui thấy các đệ tử cùng bồi đồng gia trường, thật sự là người nhiều như nước. Vốn ta nghĩ cùng Lý đồng và tiểu muội đi báo danh, nhưng là sợ trong trường học gặp phải mấy cô gái cùng phòng với Lý Đồng trong kí túc xá, Lý Đồng thẹn thùng, không có ý tứ để cho ta đi cùng các nàng, thành ra cùng tiểu muội quăng ta một bên, các nàng cùng nhau đi tới học viện báo danh.

Ta thật đáng thương a, cô đơn một mình, không có chuyện gì làm. quên đi,ta đành đi về nhà vậy. Rời khỏi cổng trường Hoa Hạ đại học, xa xa thấy một cái thân ảnh quen thuộc,tâm tình ta đột nhiên cấp tốc nhảy đứng lên. Không thể nào, hẳn không thể là nàng đi, nàng không có đạo lý sẽ ở nơi này a. Ta không khỏi hướng tới cái thân ảnh quen thuộc này đi đến, muốn xác định có phải nàng hay không, tràn ngập chờ đợi.

Quả nhiên đúng là nàng, đúng là Lăng Ngọc Nhã. Lăng Ngọc Nhã như thế nào lại ở nơi này, bất quá mặc kệ như thế nào, ta đột nhiên cao hứng hẳn lên, một loại cảm giác không thể hiểu đc tại trong lòng ta sanh ra. Ta dâng lên một cổ dục vọng, dục vọng muốn xông lên, muốn hướng Lăng Ngọc Nhã chào hỏi, muốn cùng Lăng Ngọc Nhã nói một chút chuyện, muốn nhìn Lăng Ngọc Nhã, mặc dù có lẻ chỉ có thể nói đc một hai câu mà thôi.

Ta vừa mới tiến lên phía trước hai bước, đột nhiên cước bộ dừng lại, một cổ khí tức không tự tin trong lòng ta dâng lên, làm cho ta không dám tiến tới, không dám cùng nàng nói chuyện. Tự ti, ta mà cũng có lúc tự ti, không thể phủ nhận, Lăng Ngọc Nhã làm cho ta cảm thấy cao cao không thể chạm tới, ngoại trừ nàng ra không một người phụ nữ nào cho ta loại... cảm giác này.

Ta yên lặng nhìn nàng, nàng vẫn xinh đẹp như băm trước, vẫn thong dong như vậy, vẫn thân quen, phong tư tuyệt mỹ ngọc tư xước ước, không người nào có thể so sánh. quốc sắc thiên hương, dung mạo bế nguyệt tu hoa (như là hoa nhường nguyệt thẹn) làm cho người ta say mê, một loại cảm giác thiên tiên hóa nhân làm cho nàng vô cùng xuất chúng.

Bộ dáng vẫn như năm trước, chỉ cần Lăng Ngọc Nhã xuất hiện, nàng chính là tiêu điểm, bất luận kẻ nào cũng ko thể bỏ qua sự tồn tại của nàng, không có ai không ảo tưởng cùng nàng tiếp xúc thân thiết, tất cả nam nhân đều nghĩ đến, cho dù chỉ có một giây cùng nàng ở chung một chỗ, mọi người đều khổ khổ theo đuổi.

Cổ khí tức không tự tin rốt cục làm cho ta dừng bước, không dám tiến lên. Ta hít sâu một hơi, cấp tốc làm cho tâm tư đang nhảy lên chậm rãi bình tĩnh trở lại, thừa dịp Lăng Ngọc Nhã không có lưu ý đến phương hướng của, yên lặng quan sát nàng, trong lòng dâng lên một cổ ngọt ngào. Nhưng là cái cảm giác ngọt ngào cũng không có duy trì đc bao lâu, ta trong lòng đột nhiên cực không thoải mái, bởi vì Lăng Ngọc Nhã đang mỉm cười cùng một người khác nói chuyện, mà cái người này đúng là một nam nhân.

Người nam nhân này ta biết, tên là Lô Thiên( tên thằng này la Lô thiên hay Lô Nhật gì đó, theo tui dịch là Lô thiên), cùng ta, Lý Đồng còn có Lăng Ngọc Nhã là cùng cấp(cùng khóa). tại sao nhắc tới Lý Đồng, bởi vì Lô Thiên trước kia theo đuổi Lý Đồng. Lý đồng cho tới bây giờ chưa từng để ý tới Lô Thiên, thậm chí không có nói chuyện với hắn thoại, Lô Thiên tựu oán khí xuất trên người ta, cho rằng là ta phá hư chuyện tốt của hắn, do đó cùng ta có một chút xô sát.

Ta mặc dù có điểm chán ghét Lô Thiên, nhưng là không thể không thừa nhận, Lô Thiên tương đối vĩ đại, năm thứ nhất tiến vào đệ tử hội (hội học sinh), năm thứ hai trở thành phó chủ tịch hội học sinh, so với mấy tên học sinh bình thường mạnh hơn nhiều, hơn nữa hắn diện mạo trang nhã,thân thế hiển hách, tại Hoa Hạ đại học phi thường nổi danh, có không ít nữ hài tử ngưỡng mộ hắn.

Lô Thiên tốt nghiệp thì trực tiếp tham gia nghiên cứu sanh, bởi vậy còn đang Hoa Hạ đại học, đang ở công độc pháp kiếm bằng thạc sĩ, cũng đang là thời đại hoàng kim của hắn. Ta cực không thoải mái cũng không phải bởi vì thấy Lô Thiên, Lý Đồng cho tới bây giờ tựu không có quan tâm đến Lô Thiên, cũng không có cho Lô Thiên một tia cơ hội, mặc dù ta cùng Lô Thiên có quá mâu thuẫn, nhưng là căn bản không phải la ta ngăn cản hắn, mà cuối cùng Lô Thiên thấy theo đuổi Lý Đồng vô vọng, cũng đã bỏ qua cái ý nghĩ này, bởi vậy ta cùng Lô thiên bây giờ cũng không có cái gì xung đột.

Ta ghen cũng là bởi vì Lăng Ngọc Nhã, nhìn quan hệ hai người, ta cũng bất tri bất giác đích có chút ghen ghét. Lăng Ngọc Nhã cùng Lô Thiên dường như rất vui vẻ, bởi vì có bằng văn học pháp luật chuyên nghiệp khi tốt nghiệp nên miệng lưỡi Lô Thiên khá lưu loát, nhìn đang phấn khởi nói cái gì đó, mà Lăng Ngọc Nhã đang cười nhìn hắn. Lâm phong, ngươi ghen cái gì chứ, thân phận của ngươi là gì, ngươi cùng Lăng Ngọc Nhã có cái quan hệ gì đâu chứ, ngươi có tư cách gì vì Lăng Ngọc Nhã mà ghen chứ, ta đột nhiên ý thức được chính mình căn bản là không có tư cách ghen tị, nhân gia Lăng Ngọc Nhã cùng ta căn bản là không có quan hệ gì.

Ta trong lòng nổi lên một trận buồn bả, yên lặng cúi đầu, chuẩn bị quay đầu bỏ đi, rời khỏi tầm mắt Lăng Ngọc Nhã, không muốn để cho nàng nhìn thấy ta, ta cũng không muốn nhìn nàng, để tránh xuất hiện tình cảnh xấu hổ.

" Lâm Phong, Là ngươi phải không? "

Ngay khi ta quay đầu, vừa đi đc vài bước, phía sau có thanh âm của người gọi ta lại, thanh âm quen thuộc, ta không bao giờ quên cái thanh âm này. Lăng Ngọc Nhã đột nhiên thấy ta, vội vàng gọi ta lại.

Bị Lăng Ngọc Nhã gọi lại, ta biết không cách nào né tránh, nhưng thật ra ta nói tránh né chỉ là gạt người, chỉ là vì tránh cho xấu hổ, ý nghĩ trong lòng ta là muốn cùng Lăng Ngọc Nhã nói chuyện, cho dù chỉ nhìn thấy Lăng Ngọc Nhã ta cũng đã rất cao hứng. Nghe được thanh âm Lăng Ngọc Nhã, thật vất vả tâm tình ta mới bình yên đc bây giờ lại " phanh phanh" nhảy dựng lên, khẩn trương hẳn lên, không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy Lăng Ngọc Nhã đang đứng đó mỉm cười hướng ta ngoắc tay gọi lại.

" Lâm Phong, Thật là ngươi, ta vừa thấy cái bóng lưng này rất quen thuộc, đúng là ngươi thật? "

Lăng Ngọc Nhã thấy rõ đúng là ta, vội vàng hướng ta chạy tới.

" Ta tưởng là ai a, đây không phải là đại tình thánh của chúng ta sao, hoa tâm công tử Lâm Phong đã lâu không gặp? "

Một người lạnh như băng hơn nữa thanh âm bén nhọn trào phúng phía sau Lăng Ngọc Nhã vang lên, đúng là vóc người hỏa bạo, thon dài, dung nhan kiều mỵ mà lại lạnh như băng,đích thị Kỳ Tiểu Giai.

Đăng bởi: Duy Nguyen

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio