Lui bang, cũng không phải là hành động do hắn xúc động nhất thời quyết định mà là…hắn không thể cùng Thiên Nhai ở chung.
Quan hệ của họ thực sự đã cùng biến mất với Tống Thời Nguyệt.
Không còn cách nào vớt vát.
Ninh Hòa thuận tay liền giải tán đội ngũ, người ở trước mặt vẫn là quát to: “Tịch Thập…Tịch Thập ngươi chớ đi…đem chuyện nói cho rõ ràng… Ngươi cùng Thanh Minh rốt cuộc làm sao vậy?”
Nếu không phải vì quan hệ với Bán Thanh Minh, Ninh Hòa có lẽ sẽ trở thành bạn tốt của bọn Quân Lâm. Nhưng những người này cũng được coi như là đồng lõa đi.
“Ngươi đã không biết những chuyện đã xảy ra, dù sao cũng không còn quan trọng. Làm phiền ngươi nói với Bán Thanh Minh một câu…”
“Muốn nói gì ngươi tự mình nói với ta.”
Ninh Hòa quay lại một chút mới phát hiện phía bên cạnh có Bán Thanh Minh chạy đến.
Kết quả vẫn là đụng phải.
Ninh Hòa kỳ thật chưa có chuẩn bị, nguyên lai hắn chỉ định login – lui bang – cho mấy người vào sổ đen – sang bang hội đối lập – chờ đến lúc chiến tranh gặp lại, có như thế quan hệ giữa hai người còn có thể giải quyết.
Nhưng sự thực không có tốt đẹp như vậy, hắn như thế nào lại quên Quân Lâm có cách liên lạc với Thanh Minh. Hắn tuy không biết trong khoảng thời gian vừa rồi xảy ra chuyện gì, Quân Lâm muốn hắn khuyên bảo cái gì.
Hắn không quan tâm, cũng không cần quan tâm.
Bán Thanh Minh hướng Ninh Hòa thỉnh cầu hảo hữu, Ninh Hòa cự tuyệt, hướng hắn tổ đội, Ninh Hòa cự tuyệt. Quân Lâm sớm đã rời đi, trên bản đồ cũng chỉ còn hai người bọn họ duy trì khoảng cách.
Ai cũng không hề động.
Vẫn là Ninh Hòa phá không khí bằng cái hắt xì. Nhu nhu cái mũi, nhớ lại mấy ngày trước người kia ôn nhu quan tâm.
Loại ôn nhu giả dối này thật đúng là không đáng tiền.
“Mấy ngày nay, ngươi như thế nào không login?” Bán Thanh Minh hỏi.
Ninh Hòa chống cằm nhìn màn hình, Thiên Nhai…vẫn là gọi Thanh Minh thích hợp hơn. Khẩu khí hắn cũng thật tự nhiên, giống như chuyện gì cũng không có phát sinh.
Ninh Hòa chú ý đến trang bị trên người Thanh Minh. Hắn chức nghiệp là kỵ sĩ, Ninh Hòa cũng đã biết. Nhưng trang bị cùng mấy lần trước không có giống, lúc đó đối phương một thân cực phẩm trang bị nhưng giờ thì lại mặc một bộ đồ rách nát. Người ngoài không quen biết hắn thì thôi, còn Ninh Hòa vẫn là nhìn không nổi.
Chẳng lẽ lui bang phải trả lại trang bị sao? Nhưng Bán Thanh Minh cũng thuộc loại có tiền trong trò chơi, Nhã Hà cũng từng cầm hơn mười vạn tệ thời gian từ nick hắn hay sao. Như thế cũng đủ để hắn mua mấy bộ đồ cực phẩm.
Mà vận khí của hắn từ trước đến giờ đều rất tốt, dù là đi làm nhiệm vụ, xoát quái, vật phẩm hắn nhận được so với Ninh Hòa vẫn là tốt hơn rất nhiều. Như thế nào lại mặc một bộ sáo trang cấp , phẩm chất bình thường, các ngoạn gia chắc cũng không còn lưu lại bộ đồ này đi.
Ninh Hòa đều nhịn không được nở nụ cười, tiếng cười xuyên thấu qua ống nghe vào trò chơi, “Ta lên hay không, cùng với ngươi có quan hệ sao.”
“Tống Thời, ngươi làm sao vậy?”
Tống Thời, đây là cách xưng hô cũ của Thiên Nhai với hắn, tuy Ninh Hòa từng phản kháng vì tên hắn phải đủ chữ mới đủ ý tứ. Nhưng sau đó trên mạng lại có sự kiện Kỳ Ba Tiểu Nguyệt Nguyệt, khiến cho một đám đáng khinh kêu hắn thành Tiểu Nguyệt Nguyệt, cho nên Ninh Hòa mới nhất quyết bắt Thiên Nhai kêu hắn Tống Thời.”
Nhưng khi nghe được hai chữ này… “Quả nhiên, quả nhiên ngươi ngay từ đầu đã biết ta là ai.”
“Ta…” Bán Thanh Minh không thể phủ nhận, “Nhưng ta kỳ thật cũng không phải……”
“Dừng, dừng ngay.” Ninh Hòa hít sâu, “Ngươi cái gì cũng không nói, ta chỉ hỏi ngươi, cảm giác thật tốt đi? Chơi trò sư phụ – đồ đệ rất vui đi? Trêu đùa ta rất thú vị đi?”
Dứt lời, Ninh Hòa trực tiếp dùng quyển trục ly khai, không cho Bán Thanh Minh thời gian giải thích.
Thỉnh cầu hảo hữu của Bán Thanh Minh không ngừng đưa ra, một lúc sau hệ thống phát ra: Thỉnh cầu thất bại.
Không cần hỏi cũng biết, Ninh Hòa chính là bỏ hắn vào sổ đen.
Bán Thanh Minh có chút hối hận, nếu hắn ngay từ đầu nói rõ ràng, có phải hôm nay sẽ không đến mức này.