Ngày hôm sau, Dương Thiên dậy sớm. Gọi Vương lão tới, đưa cho lão toàn bộ bản vẽ rồi nói: “Vương lão, ngoại trừ cao cấp võ quán tạm thời chưa cần, còn lại ngày hôm nay bắt đầu xây dựng hết các công trình này. Cao cấp tư thục xây xong, lập tức đi đưa thôn dân cấp S đi làm học đồ, sớm đạt tới chức nghiệp cao cấp. Mỗi tội Đặng Thác ở mộc phòng năng lực kém chút, về sau ta sẽ cố gắng an bài”.
Vương lão nhìn một xấp bản vẽ trong tay, phi thường kích động, nói: “Chúa công anh minh! Có những bản vẽ này, thực lực thôn ta lại có thể tiến thêm một bước! Chỉ là không biết chúa công định thăng cấp thôn lúc nào?”
Dương Thiên cười nói: “Cái này trước không vội, chờ đặc cấp quân doanh xây xong, đem toàn bộ võ tướng chuyển chức thành đặc cấp võ tướng, sau đó ta sẽ dẫn bọn hắn đi hoàn thành một nhiệm vụ. Chỉ cần nhiệm vụ này vừa hoàn thành, thôn chúng ta lập tức có thể thăng cấp rồi.”
Vương lão không hỏi đây là nhiệm vụ gì, nhưng nghe Dương Thiên nói cần hơn mười đặc cấp võ tướng mới có thể hoàn thành, đoán chừng đây là nhiệm vụ không hề đơn giản, liền trầm ngâm một chút, nói: “Vậy chúa công nhất định phải cẩn thận a, hết thảy dùng an toàn bản thân làm trọng.”
Dương Thiên nhẹ gật đầu, xem như đã đáp ứng Vương lão.
Tốc độ kiến tạo đặc cấp quân doanh so với sơ cấp quân doanh chậm hơn rất nhiều, coi như phái mấy chục thôn dân cùng làm, tới giữa trưa mới hoàn thành.
Nhưng chuyển chức võ tướng lại không mất bao nhiêu thời gian, rất nhanh Dương Thiên đã hoàn thành chuyển chức cho toàn bộ võ tướng.
Biến hóa lớn nhất là Ô Ma. Vốn là võ tướng loại hình chỉ huy, đến giờ Ô Ma một mực vẫn không có tí kỹ năng nào. Hiện tại cuối cùng cũng lĩnh ngộ được thống ngự thuật.
Thống ngự thuật: Tăng lên sức chiến đấu của bộ hạ %
Đây là kỹ năng mà võ tướng loại hình chỉ huy đạt tới đặc cấp đều có thể lĩnh ngộ. Kiểu như là đặc cấp thương pháp, đao pháp,... là skill phổ cập. Nhưng càng skill loại phổ cập, tính thực dụng lại càng cường đại.
Hiện tại trong tay Dương Thiên tổng cộng có vị võ tướng, ngoại trừ Ô Ma và Tào Phóng vừa được chiêu hàng từ giặc cỏ doanh, đám còn lại đều là chuyển chức trong quân doanh. Hiện tại quân doanh thăng cấp đến đặc cấp, danh nghạch võ tướng cũng tăng lên người, Dương Thiên lần nữa đem binh lính tư chất cấp A đẳng cấp cao nhất chuyển chức thành võ tướng. Lập tức, hắn có thêm vị đặc cấp võ tướng. người này là đám giặc cỏ đã được chiêu hàng trước đây. Hiện tại đều đã , cấp. Hơn nữa sau khi tấn cấp đến lục giai binh, một mực đều bảo lưu điểm thuộc tính, nên hiện tại lập tức đủ điều kiện để chuyển chức thành đặc cấp võ tướng.
Dương Thiên tuyển ra Đại Ngưu và vị võ tướng khác, tất cả người. Những người khác có nhiệm vụ là dẫn binh sĩ điên cuồng đi luyện cấp.
Mà trong bốn ngày, đã tích lũy được thớt giác mã, trong đó giác mã tiến hóa cũng chỉ có thớt. Dương Thiên phân phối giác mã cho đám võ tướng. thớt tốt nhất đương nhiên Đại Ngưu và đám công thần theo mình từ những ngày đầu. Bản thân hắn đã có Tiểu Bạch nên cũng không cần.
Hảo hảo phân phó Vương lão một hồi, Dương Thiên liền mang theo mười lăm tên võ tướng xuất phát.
Lần này cần đi địa phương rất xa, vì thế để tiết kiệm thời gian, không thể không lựa chọn phương thức xuất hành xa xỉ nhất!
Ra khỏi mật đạo, Dương Thiên phân phó tất cả mọi người mang lên mặt nạ bảo hộ! Bởi vì này lần đi ra ngoài quá mức rêu rao, Dương Thiên có chút bận tâm chính mình sẽ bị người khác nhận ra, phải biết rằng trong Thiên hạ, tướng mạo người chơi giống hệt trong thế giới hiện thực a. Hắn cũng không muốn tạo cho mình phiền toái về sau. Mà vì sao những người khác ai cũng phải đeo mặt nạ bảo hộ? đương nhiên là vì che dấu tai mắt người khác rồi! Nếu như chỉ là một mình mình mang , không phải vạch áo cho người xem lưng, không đánh tự khai chính mình không muốn bị nhận ra sao?
Dọc theo con đường này, có thể nói là gà bay chó chạy! Rất nhiều người chơi thấy từ trên núi, một đội kỵ binh lao ra, còn tưởng là cái sơn trại nào đó đi ra ăn cướp! Dù sao hiện tại, chưa nghe nói qua có người chơi nào đã có được chiến mã.
Mặc dù rất nhiều người đỏ mắt, nhưng tiếc rằng tốc độ quá nhanh, căn bản là chưa kịp nhìn kỹ đã vô tung vô ảnh biến mất rồi.
Lần nữa bước vào Thủy Trữ huyện, Dương Thiên cũng không quan tâm ánh mắt những người khác, trực tiếp giao phí vào thành, sau đó liền mang theo tất cả mọi người phóng tới Truyền Tống trận.
Mặc kệ dớt dãi đang rỏ lê thê của đám người xung quanh, Dương Thiên mở ra truyền tống.
Tiêu hết kim, Dương Thiên có chút đau lòng. Nhưng cuối cùng cũng đến được Thanh Châu, Bắc Hải quận. Nếu như chạy bộ, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới đến! Hiện tại Dương Thiên cũng không có nhiều thời gian như vậy để lãng phí!
Trong Bắc Hải thành, đám người cạnh Truyền Tống trận, vừa thấy hào quang trong Truyền Tống trận lóe lên, đột nhiên xuất hiện hơn mười kỵ binh. Người chơi còn tưởng đây là NPC, cũng không ai để ý nhiều.
Dương Thiên an bài những người khác chờ ngoài thành. Chính mình phi đến một góc nhỏ.
......
Một tên ăn mày đang co rúc trong hẻm nhỏ, tựa hồ sắp chết đến nơi, nhưng không ai thèm quan tâm tới hắn một chút nào.
Cái tên ăn mày này chính là mục tiêu Dương Thiên muốn tìm, lập tức tiến đến, nói: “Lão bá, ngươi hảo a! Ta tới giúp ngươi, ngươi đem địa đồ cho ta đi!”
Tên khất cái kia lập tức mở to hai mắt nhìn, tựa hồ không có ngờ tới sẽ có chuyện như vậy phát sinh, sau nửa ngày mới nghi ngờ nói: “Làm sao ngươi biết ta cần trợ giúp, sao biết ta có bản đồ? Hơn nữa giúp ta còn không có bất luận tí thù lao nào, ngươi có thể giúp ta sao?”
Dương Thiên cười nói: “Đương nhiên! Đương nhiên! Trợ giúp người khác là niềm vui của ta mà! Ngươi mau đem địa đồ cho ta đi!”
Tên khất cái kia kích động nói: “Tốt! Tốt! Không nghĩ tới lão tử Khiếu Hoa ta còn có thể gặp được người tốt như vậy. Chỉ cần ngươi có thể theo địa đồ, diệt trừ ác nhân này, ta nguyện ý vĩnh viễn đi theo ngươi!” Nói xong, liền từ trong ngực lấy ra một bản địa đồ vô cùng bẩn thỉu.
Dương Thiên bĩu môi, trong nội tâm đối với việc thằng này đòi vĩnh viễn đi theo không thèm để ý chút nào. Nhưng vẫn rất nhanh tiếp nhận địa đồ trong tay hắn.
Lấy được đồ vật, Dương Thiên cũng không cùng tên ăn mày này dông dài nữa, cưỡi giác mã lao ra ngoài thành.
Hội hợp cùng bọn Đại Ngưu xong đã chạng vạng tối. Một đoàn người tại chỗ hạ trại, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, sáng mai tiếp tục chạy đi.
Ở giữa, Dương Thiên lấy bản đồ ra nghiên cứu. Dựa theo chỉ thị trên địa đồ, vị trí mục tiêu là một ngọn núi nhỏ phụ cận núi Thái Sơn, khoảng cách với Bắc Hải quận chừng hơn một ngàn km. Muốn đuổi tới chỗ đó ít nhất cũng mất hai ngày.
Trên đường, ngày đi đêm nghỉ, giữa trưa hai ngày sau rốt cục tới nơi.
Tại đây xác thực là một ngọn núi nhỏ, trên đỉnh núi có một tòa đạo quán. Thoạt nhìn đạo quán này cũng không có gì dị thường, chỉ là hơi thiếu hương khói.
Nhưng Dương Thiên biết rằng, cái đạo quán này cũng không có đơn giản như vậy. Có thể xem như một tràng cảnh đặc thù, theo nhiệm vụ được nhận mà sinh ra. Cũng có thể nói nếu như người chơi không lấy địa đồ, nơi này cũng không có đạo quán.
Dương Thiên kiếp trước cũng từ trên diễn đàn đọc được Hiên Viên kiếm công bố nhiệm vụ này. Đây là một ổ cường đạo, bên trong chỉ có người. Đám tiểu lâu la mặc dù chỉ là tứ giai binh, nhưng thủ lĩnh lại là một nhân vật vô cùng hung ác!
Tên thủ lĩnh này này là Vương cấp võ tướng, theo tin tức kiếp trước Hiên Viên kiếm lộ ra, tên này thực ra cũng mới chỉ tấn cấp thành Vương cấp. Hiên Viên kiếm lúc ấy mang theo tên đặc cấp võ tướng, người chơi cao cấp võ tướng cùng với hơn ngũ giai binh mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Nhưng tổn thất cũng rất lớn. Bốn gã đặc cấp võ tướng thằng chết thằng bị thương, năm người chơi chỉ còn người sống sót. Vốn cái ngũ giai binh lúc giao chiến với tiểu lâu la của đối phương một tên cũng không tổn thất, nhưng cuối cùng bị tên thủ lĩnh lâm vào trạng thái cuồng bạo, làm thịt hơn ba mươi người.
Dù phải trả giá lớn, nhưng đồng dạng lợi ích lại rất cao. Nhiệm vụ này đúng theo lời tên khất cái, không có bất luận thù lao gì. Mà cái cái đạo quán này cũng nghèo rớt, không có cái gì. Nhưng chỗ tốt mà Hiên Viên kiếm cuối cùng đạt được là: giết chết tên thủ lĩnh, một đặc cấp võ tướng sẽ tự động lĩnh ngộ tuyệt học, trở thành Vương cấp võ tướng.
Đây mới là mục đích chuyến này của Dương Thiên. Biến Đại Ngưu thành Vương cấp võ tướng. Nếu cứ đợi Đại Ngưu từ sơ cấp nội công từng bước đi lên, đoán chừng ít nhất cũng mất nửa năm. Nửa năm mặc dù không dài, nhưng đối với Dương Thiên mà nói, ý nghĩa không hề giống nhau.
Hiện tại đám Dương Thiên đã đi hai ngày đường, sớm đã người kiệt sức, ngựa hết hơi, bởi vậy quyết định tạm thời hạ trại dưới chân núi, sáng mai mới bắt đầu tiến đánh.
Tờ mờ sáng hôm sau, đem giác mã buộc ven đường, sau đó bí mật đi về phía trước. Hiện tại đám Dương Thiên mặc dù vũ khí tốt, nhưng đồ phòng ngự còn là quá kém, rõ ràng chỉ có hai bộ bản giáp, phần lớn còn lại mặc giáp da, Không khác tứ giai binh là mấy, giảm bớt giá trị con người a.
Đi đến đại môn đạo qua, thấy đại môn đóng chặt. Chỉ thấy Đại Ngưu giơ cao điểm thép đoạt trong tay lên.
“Bịch” một tiếng, đại môn đã bị nện tan nát.
Mọi người nhanh chóng lao vào, phát hiện đang có đại lượng đạo sĩ từ trong phòng lao ra.
“Giết!” Dương Thiên rất dứt khoát quát.
Thực lực đặc cấp võ tướng rất cường đại, hơn nữa lại chỉ phải giao tranh cùng đám tứ giai binh nho nhỏ. Một hồi đao quang kiếm ảnh. Mười mấy đạo sĩ vừa lao tới ngã xuống hơn phân nửa, mấy tên chưa chết gục trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Vô Lượng Thiên Tôn tại thượng, bọn ngươi là thần thánh phương nào, vì sao vô cớ xâm phạm đạo quán ta?” Một tiếng đạo hiệu vang lên. Một đạo nhân trung niên, trên cằm là chòm râu đen nhánh từ phía sau đi ra, trong tay không cầm phất trần mà là một thanh đao hình trăng lưỡi liềm.
Dương Thiên cười to nói: “Đám giặc cỏ các ngươi, mồm thì ra vẻ tiên phong đạo cốt nhưng lại giết hại lương dân, hoang dâm vô độ, không việc ác nào không làm. Hôm nay chúng ta đến đây chính là vì dân trừ hại! Mau chịu chết đi.”
“Tiểu nhi khinh người quá đáng!” Tên đạo sĩ nghe xong, quả nhiên đám này không phải đến nhầm địa chỉ. Lập tức cũng không thèm ra vẻ nữa, hét lớn một tiếng, đánh về phía Dương Thiên!