Vương lão nói :“Thuộc hạ cho rằng hiện tại Bạch Vân trấn chúng ta vật tư phong phú, có thể tiến hành cải tạo đối với thôn trấn lần thứ nhất, toàn bộ đường dùng đá để trải. Như vậy vấn đề dĩ nhiên sẽ được giải quyết.”
Dương Thiên nghe xong, âm thầm tính toán một chút. Theo tình huống Bạch Vân trấn mà nói, muốn cải tạo hoàn toàn đường xá, cần ít nhất vạn đơn vị vật liệu đá, mà nếu như muốn cải tạo Bạo Phong thành, số vật liệu đá càng cần sử dụng phải trên trăm vạn. Nguyên vật liệu là việc nhỏ, chỉ là sức lao động cần bỏ ra so với số nhân lực cần để thu thập số nguyên vật liệu này còn nhiều hơn.
Nhưng loại sự tình có lợi cho việc phát triển lãnh địa sau này, Dương Thiên cũng không thể không làm, dù sao con đường này sớm muộn cũng phải làm. Giờ sớm hoàn thành, về sau một ít gánh nặng sẽ được giảm bớt. Hơn nữa, mình bây giờ cũng không thiếu tài nguyên.
Lập tức phân phó Vương lão đem chuyện này xử lý.
Xong xuôi, Dương Thiên lại tiếp tục dạo quanh trấn thị sát. Không lâu sau, ở đầu thôn, Ô Ma mang theo bát giai binh trở về.
Nhìn thấy Dương Thiên, Ô Ma hành lễ nói :“Chúa công, thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ, Chương Mộc thôn thủ vệ chiến đã toàn bộ hoàn thành, binh lính không một người thương vong!”
Dương Thiên nhẹ gật đầu :Hai ngày nay Đại Ngưu bận rộn chuyện bên Bạo Phong thành, mấy nơi trú quân bên này ngươi phụ trách thanh lý đi....... Mặt khác ba ngày nữa, ngươi an bài tất cả võ tướng tiếp tục đi đánh ba cái sơn trại nữa, chúng ta bây giờ quân số đông, cần thêm quân doanh để chuyển chức nâng cao thực lực binh sĩ.”
Ô Ma nói :“Chúa công xin yên tâm, thuộc hạ nhất định làm tốt chuyện này .”
Gần tối, Dương Thiên đến giặc cỏ doanh số chiêu hàng, sau đó trở lại Thông Thiên Tháp bắt đầu tu luyện nội công, đây cũng là công việc bắt buộc mỗi ngày của hắn.
Rạng sáng hôm sau, Dương Thiên không có chuyện gì khác, cũng đi theo Ô Ma thanh lý nơi trú quân. Hắn trải qua mấy ngày chiến đấu kịch liệt, đã up level . Chỉ cần tăng thêm hai cấp nữa là có thể chuyển chức thành đặc cấp võ tướng rồi. bởi vậy Dương Thiên quyết định chăm chỉ train vài ngày.
Vì để Việt Đan, tên Vương cấp võ tướng này có thể danh xứng với thực, Dương Thiên cũng đưa hắn theo luyện cấp luôn.
Ngày /, Dương Thiên rốt cục lên tới cấp , thành công chuyển chức thành đặc cấp võ tướng. Mà nội công cũng đạt tới trung cấp tam giai. Thành tựu có thể nói là khá khả quan.
Ngày mai là ngày thủ lĩnh dị tộc Hô Thông tiến đánh Bạo Phong thành. Dương Thiên đối với việc bảo vệ Bạo Phong thành vẫn rất có lòng tin. Bởi vì hiện tại trong tay hắn có hơn bát giai binh, thất giai binh cũng trên người. Số binh sĩ cấp thấp hơn số lượng gần vạn, nhưng đám binh sĩ cấp thấp này, Dương Thiên không có ý định để cho bọn hắn trên chiến trường. Hắn không tin chỉ bằng hơn hai mươi vạn binh lính bình thường kia của đối phương lại có thể đánh hạ Bạo Phong thành.
Tối trọng yếu nhất là mấy ngày hôm trước, Dương Thiên từ trong miệng Việt Đan biết được, tên thủ lĩnh dị tộc Hô Thông tựu này là thành chủ của một cư điểm dị tộc khổng lồ.
Có được tin tức, Dương Thiên đã vạch sẵn kế hoạch, có lẽ mình có thể vất vả một lần để suốt đời nhàn nhã. Giải quyết dứt điểm cái phiền toái này......
Trưa ngày , Dương Thiên một mình một ngựa, cưỡi Tiểu Bạch bay về phía cư điểm dị tộc khổng lồ.
Đứng trên không nhìn xuống, chỉ thấy tại cửa tòa thành này, quân đội đang tập kết đông như kiến, phủ đầy mấy đỉnh núi. Dương Thiên đoán đoán một chút, số lượng ít nhất cũng có hai mươi vạn, khả năng còn hơn. Địa phương bắt mắt nhất, chính là khu vực đầu tiên, một đám người mang theo cái đồ chơi gì đó, dài dài, trăng trắng. Nếu Dương Thiên không nhìn lầm, đây hẳn là một trong những khí giới công thành -- thang mây.
Dương Thiên bay tương đối cao, đối phương cũng không có ai chú ý tới. Bọn hắn đâu biết trên bầu trời, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm tình huống nơi này.
Nhân khẩu còn lại trong nội thành không nhiều lắm, thành thị có diện tích trên km², thoạt nhìn rất vắng vẻ. Nhưng vắng vẻ thì vắng vẻ, bên trong đoán chừng ít nhất cũng phải còn có hai ba mươi vạn người, tuy nhiên đám này phần lớn không có nhiều sức chiến đấu.
Dương Thiên lượn vài vòng quanh thành, rốt cục trong thành đã tìm được một địa phương trống trải trong thành. Bốn phía cũng không có bao nhiêu người.
Thời điểm này, Hô Thông suất lĩnh binh lính xuất phát, tiếng chân hành quân rung chuyển một vùng. Phương hướng đúng là phía Bạo Phong thành.
Cái này cùng phỏng đoán của Dương Thiên trên cơ bản là không sai biệt lắm. Khoảng cách từ đây đên Bạo Phong thành ước chừng km, coi như là hành quân cấp tốc, tứ giai binh một giờ cũng không quá đáng đi được km. Bởi vậy đối nhất định sẽ mất ít nhất một ngày rưỡi mới có thể tới nơi.
Đi theo đối phương một hồi, xác định đám dị tộc này không có ý định quay đầu lại. Dương Thiên lập tức bay về Bạch Vân thôn.
Nhìn gần một vạn binh lính đẳng cấp cao đang ở cửa trấn chờ xuất phát, Dương Thiên có chút vui mừng. Đây chính là căn cơ để đặt chân của mình ở thế giới này a.
Bổ nhiệm Đại Ngưu làm Thống soái, cộng thêm đặc cấp võ tướng, suất lĩnh thất giai binh và tứ giai đến lục giai binh tới Bạo Phong thành. Vốn Dương Thiên cũng không có ý định để đám binh lính cấp thấp này xuất chiến, nhưng cân nhắc đến nội thành lớn như vậy, nhân số quá ít, căn bản phòng thủ không nổi. Dù sao cũng là thủ thành chiến, để đám binh lính cấp thấp này đứng trên tường thành bắn cung, như vậy kể cả có thương vong cũng không lớn. Cùng lắm thì đến lúc chiến đấu kịch liệt, để bọn hắn rút về nội thành là được rồi. Về phần phái Đại Ngưu đi Bạo Phong thành, chỉ là để đề phòng tên thủ lĩnh của đối phương.
Mà Dương Thiên chính mình thì cùng Ô Ma, Tôn Miễu, Việt Đan và hơn mười vị võ tướng suất lĩnh tên bát giai binh gấp rút hành quân đến cư điểm dị tộc khổng lồ của Hô Thông kia.
Tốc độ bát giai binh xác thực cực nhanh, lúc chạng vạng tối, tất cả nhân mã đều đã toàn bộ đến nơi. Dương Thiên mệnh lệnh cho tất cả mọi người tại chỗ nghỉ ngơi, đợi trời tối..
Hôm nay đêm ngày , ánh trăng sớm đã không biết trốn đi chỗ nào. Đất trời chìm trong màn đen vô tận. Bởi vậy Dương Thiên cũng an tâm hành động, không hề lo việc bị phát hiện.
Giờ tí, Dương Thiên bắt đầu triển khai hành động.
Cái cư điểm dị tộc khổng lồ của Hô Thông thế nhưng là thành trì cấp bậc trọng thành, Dương Thiên không cho rằng quân của hắn có thể bay như chim, vượt qua tường để vào thành. Do đó Dương Thiên chỉ có thể dựa vào Tiểu Bạch, chuyển từng người từng người đi vào.
Mà Tiểu Bạch mỗi lần cũng chỉ có thể để cho hai binh lính võ trang đầy đủ cưỡi lên. Cho nên Dương Thiên cũng không có ý định để Tiểu Bạch đưa hết thảy mọi người đi vào, đó là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Tiểu Bạch bay gần hai trăm chuyến, cũng đã qua nửa đêm. Trong nội thành, đèn đuốc đều đã tắt. Ngẫu nhiên có vài đội tuần tra qua lại trên đường.
Ngoại trừ Ô Ma còn ở bên ngoài, đám võ tướng khác toàn bộ đã được đưa vào trong thành. Hơn mười võ tướng và một đống bát giai binh, muốn lặng yên không một tiếng động giải quyết hết những binh lính tuần tra này không phải chuyện khó. Dù sao hiện tại đã là nửa đêm, hơi có chút tiếng vang cũng chẳng ai thèm để ý, chỉ cần không cho những binh lính tuần tra này kịp hô lên là được.
Để toàn bộ bát giai binh đi nhẹ nói khẽ cười duyên, tận lực không phát ra âm thanh. Gặp được binh lính tuần tra, toàn bộ do võ tướng giải quyết.
Rất nhanh, tiểu đội bốn trăm người này đã đột tiến đến cửa Nam, cũng là nơi Ô Ma và đám binh sĩ còn lại đang đợi.
Lặng yên không, đám binh sĩ thủ thành đã nhanh chóng bị giải quyết, vì tránh cho lúc mở thành phát ra tiếng vang quá lớn, kinh động quân lính trong thành, từ đó tạo ra phiền toái không cần thiết. Dương Thiên bất đắc dĩ đành phải lệnh cho quân lính trong phạm vi trăm mét, giết sạch không lưu người sống. May mắn khu phụ cận tường thành này cũng không cho phép xây dựng phòng xá, bởi vậy cũng chỉ có số ít người mất mạng oan......
Xử lý xong hết thảy sự tình, Dương Thiên mới phái người mở cửa thành, để Ô Ma suất lĩnh binh lính tiến vào.
Mà Dương Thiên tức thì mang theo tướng sĩ đã tiến nhập thành lúc ban đầu lập tức chạy tới phủ thành chủ, mục đích của bọn hắn chỉ có một, chính là đánh nát tấm bia đá của thành thị......
Trong lúc đó, nhiệm vụ của đám Ô Ma là sử dụng bát giai binh, cố ghắng gây ra hỗn loạn đến mức lớn nhất trong thành. Giết chết địch quân có sức chiến đấu, giảm bớt Dương Thiên cái này phương áp lực cho bên Dương Thiên.
Nếu Dương Thiên đoán không sai, trong thành số người có thể chiến đấu còn khoảng gần mười vạn, nếu như để toàn bộ mười vạn người này vây giết Dương Thiên và tướng sĩ, hắn sẽ rất khó sống sót thoát ra. Dù sao đây cũng không phải dã ngoại, độ khó của việc phá vòng vây là cực lớn.
Lúc ban ngày, Dương Thiên đã nhắm chuẩn vị trí phủ thành chủ, bởi vậy trên đường đi cũng không có bao nhiêu khó khăn. Thoáng cái phủ thành chủ đã hiện ra trong tầm mắt.
giây khi Dương Thiên vừa đến nơi, chiến hỏa bắt đầu nhen nhóm.
Dương Thiên, Tôn Miễu và toàn bộ mười võ tướng có lực công kích cường đại nhất phụ trách phá hủy tấm bia đá thành thị. Dù sao thể tích thứ này cũng quá bé, đông quá lại thành ra không công kích được. Hiệu suất cao nhất có lẽ khoảng - người. Do đó, những người khác tức thì quây quanh bảo vệ đám Dương Thiên, ngăn trở đám binh lính của địch tiến vào phủ thành chủ. Để đảm nhiệm công việc này, Dương Thiên còn đặc cách phân phối hơn bốn trăm bộ đao thép và thuẫn thép. Khả năng phòng ngự và công kích được tăng lên rất nhiều.
Toàn bộ thành thị bắt đầu sôi trào, khắp nơi đèn đuốc liên tục được đốt lên. Cái này cũng là chỗ tốt trong chính sách toàn dân giai binh của dị tộc. Chỉ cần có chiến tranh, toàn bộ thanh niên trai tráng đều có thể đầu nhập chiến đấu. Nhưng đồng dạng, chính sách này cũng có chỗ hỏng, đó là sau khi thành thị bị chiếm lĩnh, đám tạm thời được gọi là binh lính này phần lớn sẽ đều đầu hàng, sức chiến đấu lập tức bị tan rã. Trong khi đó, quân đội của triểu đình sẽ không xảy ra vấn đề này. Binh lính đều là chuyên trách, thành thị nếu có bị chiếm lĩnh, tuy cư dân sẽ phát sinh chuyển biến, nhưng binh lính vẫn là trung thành với thủ lĩnh cũ. Trừ phi bọn hắn bị bắt làm tù binh hoặc là sau khi thủ lĩnh bị giết, lựa chọn đầu hàng.
Bên này Dương Thiên cắm đầu vào húc bia tạm thời không nói.
Phía chiến trường bên kia, Ô Ma suất binh chia làm hai đội, một đội do hắn dẫn đầu, một đội do một võ tướng loại hình thống soái khác thống lĩnh. Bọn hắn từ cửa Nam, phân biệt dọc theo hai hướng đẩy về phía trước.
Ven đường, có rất nhiều binh sĩ dị tộc vừa mới chui khỏi phòng, lập tức mang theo nghi hoặc đi gặp Diêm Vương. Bọn hắn phi thường khó hiểu, địch nhân chạy vào nội thành như thế nào?
Nhưng càng tiến về phía trước, đám binh sĩ dị tộc lại càng có chuẩn bị đầy đủ, phản kích cũng càng ngày càng kịch liệt. Chỉ là thực lực bát giai binh xác thực vô cùng cường đại, huống chi còn có võ tướng loại hình thống soái dẫn đội, sức chiến đấu được tăng thêm, bọn hắn giống như một cỗ máy móc chiến đấu, những này dị tộc căn bản không thể ngăn trở, lên bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Vì vậy trên đường phố xuất hiện một màn quỷ dị. Hơn một ngàn binh lính nhỏ nhoi chiến đấu với một dòng suối dị tộc tiến đến. Nhưng một ngàn binh lính này lại như mũi giáo, dễ dàng xuyên thủng dòng suối dị tộc. Tiến đến đâu, đám dị tộc hoặc là trong khoảnh khắc bị giết chết, hoặc là trực tiếp chạy trốn, tựa hồ bọn hắn không phải ngăn cản địch nhân, mà là đang dẫn đường. ...
Mà ở một nơi cách đó hơn dặm, trong trướng bồng của thủ lĩnh, Hô Thông đang nghỉ ngơi đột nhiên bừng tỉnh, rống to:“Lính gác! Thăng trướng!”
Rất nhanh, gần vị võ tướng toàn bộ trình diện, bọn hắn đối với việc hơn nửa đêm, thủ lĩnh tự nhiên nổi hứng thăng trướng nghị sự rất là khó hiểu.
Hô Thông rất nhanh giải đáp nghi ngờ của bọn hắn, nói :“Vừa rồi ta nhận được tin, quân địch nhân lúc trời tối tập kích thành! Các ngươi có ai có đề xuất gì tốt không?”
Trong trướng lập tức nổ tung, rất nhiều người bắt đầu nguyền rủa chửi bới đám chưa biết tính danh kia đánh lén vô sỉ, hèn hạ.
Một vị võ tướng ngồi cạnh Hô Thông nói:“Thủ lĩnh, thuộc hạ cho rằng chúng ta cần phải lập tức trở về cứu viện. Tuyệt Ảnh thành là thánh địa trong lòng tộc nhân chúng ta ở vùng này, không thể để mất a!”
Lại một vị võ tướng nói:“Nếu như chúng ta bây giờ phản hồi trở lại cứu viện, vậy lần này chinh phạt này chẳng phải chưa kịp đánh đã phải rút lui, nếu thế các tộc khác nhìn vào sẽ nghĩ gì về Tuyệt Ảnh thành chúng ta? Liệu có tên khốn nào sẽ nghĩ Tuyệt Ảnh Thành không có năng lực bảo vệ danh dự của tộc nhân trong U Ám cốc không? Thủ lĩnh thỉnh suy nghĩ lại a!”
Hô Thông cau mày, nói thật, trong lòng của hắn cũng không rõ ngọn nguồn. Hắn hiện tại chỉ biết là Tuyệt Ảnh thành đang bị công kích rồi, mà không biết địch nhân tấn công Tuyệt Ảnh thành là đội ngũ phương nào? không biết đối phương có bao nhiêu người, càng không biết hiện tại chiến sự ở Tuyệt Ảnh thành đã diễn ra đến đâu. Bởi vậy hắn phi thường khó xử.
Suy nghĩ một lát, Hô Thông quay qua người bên cạnh, thoạt nhìn như một văn sĩ bình thường, không có gì đáng chú ý hỏi :“Quân sư, không biết ngươi có đề nghị gì tốt không?”
Nguyên lai đây là một vị võ tướng mưu lược, cũng không phải văn sĩ. Võ tướng này nói:“Thuộc hạ nhất thời cũng không có chủ ý nào tốt, nhưng thuộc hạ ngẫm qua, cũng không nghĩ khu vực quanh đây có ai có thể uy hiếp được Tuyệt Ảnh thành chúng ta. Ngoại trừ đường thủy, quân đội của triều đình không có khả năng tiến vào đây. Hơn nữa hiện tại trong triều đình lo họa ngoại xâm, không có khả năng có tâm tư tấn công khu vực rừng núi hiểm trở này của chúng ta. Mà trừ ra triều đình, vậy cũng chỉ còn lại người đồng tộc, nhưng thủ lĩnh trong đám tộc nhân chúng ta lại phi thường có uy tín, thuộc hạ không cho rằng có ai lại ngu ngốc khiêu khích uy nghiêm của ngài, đến đánh Tuyệt Ảnh thành.”
“Vậy việc này quân sư giải thích thế nào?” Hô Thông nói.
“Thuộc hạ cho rằng có thể là trong cốc lại xuất hiện thôn xóm của người Hán, không biết tự lượng sức mình xâm phạm Tuyệt Ảnh thành. Hiện tại chúng ta trong thành còn có vạn cư dân, trong đó tộc nhân có thể chiến đấu cũng còn trên dưới mười vạn. Thuộc hạ không cho rằng đám ngoại tộc này lại có thể đánh hạ Tuyệt Ảnh thành.” Quân sư chắc chắn khẳng định mà nói.
Hô Thông nhẹ gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào yên tâm, nói :“Như vậy đi, để phòng ngừa trường hợp vạn nhất, đầu trọc ngươi mang theo năm vạn binh lính phản hồi trở về thành. Ta tin tưởng bằng vào vạn đại quân tinh nhuệ, việc bảo vệ Bạo Phong chắc chắn không thành vấn đề.”
Mấy võ tướng khác cũng không có dị nghị, sự tình cứ như vậy định xuống.
......
Dương Thiên và đám võ tướng húc bia tấm đã được gần một giờ, nhưng độ bền lại mới giảm có một nửa, đúng là vô cùng ngoan cố.
Mà lúc này, đại lượng binh sĩ dị tộc ở bên ngoài đã vây quanh, dốc sức liều mạng tấn công đám Dương Thiên. Nhưng dưới sự thủ hộ của bát giai binh, phòng tuyến trở nên không gì phá nổi.
Ở bên kia đạo phòng tuyến, thi thể đã chồng chất thành một đống lớn cao hơn cả đầu người, song phương gần như đang đứng trên thi thể mà chiến đấu.
Đám dị tộc kia cũng biết, nếu như tấm bia thành thị bị công phá, Tuyệt Ảnh thành sẽ đổi chủ. Là thánh địa trong lòng toàn bộ dị tộc U Ám sơn cốc, bọn hắn càng không muốn mất đi tòa thành này. Thế nên ai đấy ý chí kiên cường, dốc sức liều mạng chiến đấu......
Chiến đấu vẫn tiếp tục......
Bên Dương Thiên ngẫu nhiên cũng bị thụ thương, hoặc là thể lực chống đỡ hết nổi, lập tức những người này sẽ được đưa vào trong đội để cứu chữa hoặc nghỉ ngơi. Cho tới bây giờ, vẫn chưa có thương vong.
Khu vực phủ thành chủ... ánh đao lóe lên, một bát giai binh bị đối phương cầm đại đao bổ mạnh xuống, tuy đã kịp ngăn cản nhưng cánh tay hắn vẫn run lên, nhất thời không nâng lên nổi. Đối phương thấy vậy lập tức không để cho đối thủ có cơ hội thở dốc, một đao bổ về phía đầu vị binh sĩ này.
May mắn hai đồng đội bên cạnh, thấy tình huống nguy cấp, vung kiếm thay hắn chặn một đao kia.
“Tên này là đặc cấp võ tướng, mọi người coi chừng!” Tiếp đối phương một chiêu, người binh lính bên cạnh nhanh chóng phản ứng, lớn tiếng nhắc nhở.
Việt Đan là một gã Vương cấp võ tướng, đối phó đám tiểu lâu la nãy giờ, sớm đã chán không chịu nổi rồi. Vừa nghe xong rõ ràng xuất hiện một vị đặc cấp võ tướng. Hai chân đạp mạnh xuống đất, lăng không nhảy tới phía bên này đánh tới.
Tên đặc cấp võ tướng kia còn chưa kịp quát tháo, đã bị Việt Đan tìm thấy, thật đúng là đủ oan. Không đến ba hiệp, tên này đã bị Việt Đan một kiếm đâm xuyên tim, chết đến không thể chết lại.
May mắn đặc cấp võ tướng của đối phương không nhiều lắm, bằng không thì cái trận hình này thật đúng là không bảo trì nổi. Lúc nãy cũng đã có mấy cao cấp võ tướng đánh tới, nhưng cao cấp võ tướng không quá đáng chỉ trâu hơn bát giai binh chút xíu, dưới sự quần công của ba bốn người, không thể không ôn hận mà đi tham quan Hoàng Tuyền.
......
“Oanh......”
Tấm bia cao đến hai trượng sụp đổ, cũng có nghĩa công thành chiến chấm dứt. Đám binh sĩ dị tộc dù đã cố ghắng chiến đấu, nhưng sự cường hãn của quân Dương Thiên đã sớm ăn sâu vào trong lòng bọn hắn. Trong tâm tư bọn hắn cũng biết, có chiến đấu tiếp cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Thê nên tấm bia vừa bị đánh nát, đa số đều lựa chọn đầu hàng.
“Chúc mừng ngươi đánh hạ Tuyệt Ảnh thành, thỉnh lựa chọn chiếm lĩnh, phá hủy hoặc là giữ lại!”
“Chiếm lĩnh!”
“Chúc mừng ngươi chiếm lĩnh được Tuyệt Ảnh thành, là người thứ hai trong cả game Thiên Hạ công chiếm thành công thành thị của hệ thống, đặc ban thưởng danh vọng , random sách kỹ năng đặc thù một quyển , điểm thuộc tính tự do điểm.”
“Do ngươi chiếm lĩnh được Tuyệt Ảnh thành, là trọng thành của dị tộc, uy danh lan xa, dị tộc tràn ngập sợ hãi đối với ngươi, trong thời gian ngắn không dám tiếp tục xâm chiếm lãnh địa của ngươi. Thủ lĩnh dị tộc Hô Thông suất lĩnh thủ hạ tướng sĩ che giấu hành tung, chuẩn bị tùy thời ngóc đầu trở lại.”
Sách kỹ năng đặc thù random? Là cái gì?
Dương Thiên vội vàng mở ba lô ra, quả nhiên thấy một quyển sách kỹ năng đang lẳng lặng nằm ở bên trong:
Thuật dò xét: Có thể điều tra thông tin của người hoặc quái vật có giai vị bằng hoặc thấp hơn giai vị bản thân, có thể nhìn được thông tin về nguyên vật phẩm. Có thể nhìn thấy bẩy rập nếu người bố trí có giai vị bằng hoặc thấp hơn ngươi.
Dương Thiên không chút suy nghĩ, lập tức học kỹ năng này.
Đây là kỹ năng đặc thù, mấy hạng hiệu quả phía trước đều không tệ. Nhưng cái công năng đằng sau dò xét ra bẩy rập thì hơi cùi. Vì Dương Thiên biết, cái gọi là bẩy rập, ngoại trừ đi bẫy mấy con dã thú thì chả bẫy được ai. Ngay cả mấy NPC cấp thấp nhất, chỉ cần có chút trí tuệ nhân như giặc cỏ, thổ phỉ... đã không lừa được, càng đừng nói đến chuyện đi bẫy người chơi. Do đó cái năng lực này, Dương Thiên không coi trọng.
......
Số binh lính còn lẻ tẻ chống cự đã không quan hệ đến đại cục, rất nhanh đã bị trấn áp. Dương Thiên tại phái ra võ tướng yên ổn dân tâm xong, mới bắt đầu quay ra kiểm kê thu hoạch chuyến này.
Tên thành: Tuyệt Ảnh thành, lãnh địa phụ thuộc của Bạch Vân trấn.
Đẳng cấp: trọng thành cấp hai
Cư dân hiện hữu: ./.
Hiện hữu quân đội:
Dân tâm: trị an:
Thuộc tính đặc thù: Không
Tài nguyên hiện hữu: Lương thực .. đơn vị, vật liệu đá .. đơn vị, vật liệu gỗ .. đơn vị, tiền .. tiền đồng, quặng sắt .., mỏ than ., điểm thép đoạt ., đao thép , thuẫn thép , tinh thiết ., thuẫn tinh thiết , đao tinh thiết , trường thương thép ròng ., đao thép ròng ., thuẫn thép ròng ., giáp da ., mộc cung ., đặc cấp nội công • thực, võ tướng chuyển chức lệnh , Kiến Thôn lệnh hoàng kim......
Thăng cấp cần tài nguyên: Lương thực .. đơn vị, vật liệu đá .. đơn vị, vật liệu gỗ .. đơn vị, tiền ...
Thành thị diện tích: km²
Lãnh địa diện tích: . km²
Kiến trúc hiện hữu: - chủng loại kiến trúc cần thăng cấp
Phủ thành chủ, nhà dân, tiệm tạp hóa trung cấp, tiệm may sơ cấp.... (câu chữ, ta cắt cmn luôn)
Có thể xây kiến trúc: Không
Nhìn lượng tài nguyên, Dương Thiên cười đến nứt cả miệng. Nhưng ngẫm lại, đây chính là trọng thành a, có được số tài nguyên này cũng không quá ngạc nhiên. Mà lương thực có được hơn một ngàn vạn là do hiện tại vừa vặn là cuối tháng, là thời điểm thu hoạch lương thực, bằng không thì cũng không có nhiều như vậy.
Nếu không phải tình huống đặc thù, dùng thực lực Dương Thiên, đừng nói trọng thành, đến ngay cả tiểu thành cũng không thể hạ nổi. Ví dụ như hiện tại muốn để hắn đi đánh Thủy Trữ huyện thành, tuyệt đối so với tìm chết không có gì khác nhau. Hắn có thể táng được cái thành của dị tộc, thứ nhất là do dị tộc có tương đối ít võ tướng, thứ hai sức chiến đấu của quân đội dị tộc thấp hơn quân chính quy triều đình nhiều. Tối trọng yếu nhất là nơi đây núi thuộc vùng rừng núi, gần như cách biệt với thế giới bên ngoài, chiến tranh chưa từng lan đến đây, do đó đám dị tộc không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu nên mới bị Dương Thiên đánh úp mà mất thành.
Lần này thu hoạch lớn nhất chính là đặc cấp nội công • thực và Kiến Thôn lệnh hoàng kim, chúng đều là bảo vật không cách nào đánh giá giá trị.
Hai thứ này Dương Thiên cũng không định bán ra, bí tịch nội công tự nhiên không cần phải nói, đương nhiên là giữ lại chính mình dùng. Kiến Thôn lệnh hoàng kim Dương Thiên tuy không thể sử dụng lần nữa, nhưng hắn có thể đợi hệ thống đổi mới......
Nghĩ đến buổi sáng ngày hôm qua nhìn thấy vài thứ, Dương Thiên trong nội tâm không khỏi bốc hỏa, bề bộn chạy đi khắp nơi trong thành để tìm kiếm, nhưng lại không phát hiện có các loại công trình kiến trúc sản xuất khí giới công thành. Dương Thiên không có ý định buông tha, tiếp tục lục tung cả thành lên tìm kiếm.
Công phu không phụ lòng người, Dương Thiên phát hiện tung tích trong mộc phòng đặc cấp. Giám đốc mộc phòng Mao Hùng, tên này có được kỹ năng hạng nhất, đó là kỹ thuật chế tạo thang mây.
Dương Thiên giờ mới hiểu được khí giới công thành nguyên lai là do mộc phòng tạo ra, nhưng thợ mộc phải học được kỹ thuật sản xuất mới có thể tạo thành. Căn cứ theo kinh nghiệm kiếp trước, khi trò chơi đã vận hành được một năm để phán đoán, cái kỹ thuật chế tạo khí giới công thành này cũng không phải dễ dàng như vậy có được. Hiện tại Dương Thiên đánh rớt một tòa trọng thành cũng không quá đáng chỉ nhận được một thợ mộc có thể chế tạo thang mây. Mà thang mây rõ ràng là đồ công thành loại đơn giản nhất.
Lúc này Ô Ma cũng vừa đi tới, nói :“Chúa công, bên ngoài cơ bản đã bình định xong. Bên ta diệt địch ba vạn, bỏ mình tám người, đều là do khi chiến đấu trên đường phố, đột nhiên bị tập kích, không phản ứng kịp mới bị sát hại.”
Dương Thiên nhẹ gật đầu, mặc dù có chút đau lòng, nhưng cũng không làm gì được. Dưới tình huống liên tục chiến đấu, cái gì cũng có thể phát sinh, chỉ tử vong có tám người đã là tốt lắm rồi.
“Ngươi làm không tệ, đưa tám dũng sĩ vừa hi sinh về Bạch Vân thôn hảo hảo an táng! Nhớ hậu đãi người nhà của họ. Đây là việc duy nhất chúng ta có thể làm hiện tại.”
Ô Ma nhẹ gật đầu, nói:“Thuộc hạ sẽ đi xử lý ngay lập tức. Bất quá ta đoán chừng Hô Thông sau khi hay tin thành trì bị chiếm, nhất định sẽ tìm người đến giúp đỡ đoạt lại, không biết chúa công đã có an bài gì chưa?”
Dương Thiên cười nói:“Ta ngược lại lại hi vọng Hô Thông sẽ tới, hi vọng lá gan của hắn đừng quá nhỏ. Chẳng phải cầm của hắn một tòa thành sao? ngay cả bóng dáng của ta hắn cũng còn chưa thấy được, rõ ràng đã bỏ chạy rồi. Hiện tại không biết đang chui rúc trong xó xỉnh nào, chờ thời ngáng chân ta. Không sợ địch ngoài sáng, chỉ sợ địch trong tối mà thôi.”
Ô Ma cau mày :“Vậy cũng khó a, nào có đạo lý hôm nay chúng ta làm cướp, để rồi mãi mãi về sau phải đề phòng giặc chứ?!” (dịch nôm na nó là thế @@)
Dương Thiên bất đắc dĩ nói:“Thì còn biện pháp nào nữa? Toàn bộ U Ám sơn cốc núi non trùng điệp, diện tích trên trăm vạn km², nếu bọn hắn muốn trốn, kiểu như rúc vào sơn động nào đó chả hạn, coi như mệt chết chúng ta cũng không thể tìm ra....... Nhưng cũng không phải không có biện pháp, lúc hành quân, bọn hắn quân số có hai mươi vạn người, mà hai mươi vạn người này cũng phải ăn cơm chứ? Trong sơn cốc này địa phương có thể cung cấp thức ăn cho bọn hắn cũng không nhiều.”