Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

quyển 4 chương 82: tiết 82

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Toujifuu

“Tiểu tử, ngươi muốn dạng công pháp nào?”

Thanh âm đột nhiên toát ra làm ta giật cả mình,

“Ai?”

Ta biết rõ nơi đây hẳn sẽ không có cái gì nguy hiểm xuất hiện, nhưng vẫn vô ý thức lật tay bắt lấy Thanh Lê Nhã Vận.

“A, phản ứng rất nhanh a.”

Từ trong động sâu tối om om thăng lên một cục ánh sáng lớn bằng nắm tay, bay đến phụ cận ta phát hiện là một tiểu lão đầu tóc bạc râu bạc lớn bằng bàn tay. Mặt mũi hiền lành, ngồi trên một quyển sách nhỏ màu vàng kim.

“Tiểu tử, không nên xung động như thế, ta không phải là nhân vật bất minh gì, ta chính là đến giúp ngươi.”

“Xin hỏi ông là?”

Ta một bên thu hồi cung một bên hỏi.

“Nga, ta là ai không quan trọng, chỉ là ta có thể giúp ngươi tìm được công pháp tâm đắc thích hợp ngươi nhất. Thế nào, muốn ta hỗ trợ không?”

“Cần tôi làm gì sao?”

“Ừm, rất hiểu chuyện a.”

Tiểu lão đầu cười meo meo, ta nói thầm trong lòng, đó không phải lời vô ích sao, nếu quả thật là miễn phí, vì sao ngay từ đầu không xuất hiện, hiện tại mới chạy đến.

“Ừm, như vậy đi, ta giúp ngươi chọn bản công pháp tốt, sau khi ngươi học được đi tìm một thứ đồng dạng cho ta.”

“Thứ gì?”

“Hiện tại không thể nói cho ngươi. Hơn nữa nói với ngươi cũng vô dụng, ngươi hiện tại không học xong công phu, căn bản lấy không được.”

Hiện tại lấy không được, chính là nói sau khi ta học thành là có thể lấy được? Hình như có thể thử xem.

“Được, tôi đáp ứng.”

“Có sự can đảm, không tồi không tồi. Được rồi, hiện tại để cho ta tới xem xem tình huống của ngươi, tìm cho ngươi một bộ tốt. Tâm thần thả lỏng, đừng khẩn trương. Ta đến xem.”

Trong mắt tiểu lão đầu bắn ra một đạo kim quang, tựa như đèn pha quét nhìn ta trên dưới một lượt, lại ‘ba’ một cái thu hồi lại. Nhìn vẻ mặt của ông ta như là rất kinh ngạc. Thì thào mà nói:

“Cư nhiên sẽ có thứ đó, thực sự là quá may mắn.”

“Tiền bối. Xin hỏi có vấn đề gì sao?”

Tiểu lão đầu lật cái bạch nhãn, chua chát mà nói:

“Thế nào không có vấn đề, tiểu tử ngươi từ đâu có vận tốt như vậy, cư nhiên có thể có được xưng hào cấp Hành Giả, thực sự là đụng phải đại vận. Hơn nữa ngươi cư nhiên cũng lừa lấy được Chiến Văn của mấy tên lỗ tai dài phía tây. Vì sao ta gặp không được loại chuyện đó chứ?”

Cái gì kêu “lừa lấy”? Đó là tôi quang minh chính đại làm nhiệm vụ lấy được có được không? Nói lời đó, làm như tôi là tên lừa đảo không bằng, tiểu lão đầu này khẳng định là đố kị, ta oán hận nghĩ.

“Được rồi được rồi, ngươi không nên lấy cái loại ánh mắt đó nhìn lão nhân gia ta, chuyện lão nhân gia ta đáp ứng thì nhất định sẽ làm tốt. Có thể gặp được ta là vận khí của ngươi, có thể để cho ta nhìn là phúc khí của ngươi, không nên không biết đủ! Đi theo ta.”

Tiểu lão đầu hừ hừ, sách vàng kim nho nhỏ vẽ ra một đường vòng xinh đẹp. Hạ xuống phía dưới động sâu.

“Này, tiểu tử, nhanh lên một chút.”

Lão đầu. Tôi cũng muốn nhanh a, bất quá tôi cũng không biết bay. Ông kêu tôi làm sao? Tiểu Hắc khôn khéo chạy đến bên người ta. Ta xoay người cưỡi lên, nó hóa thành tia chớp màu đen xông lên.

Tốc độ của Tiểu Hắc đương nhiên không chậm. Nhưng vẫn so không bằng người ta ngồi “máy bay” thẳng lên thẳng xuống. Hơn nữa tốc độ thoáng nhanh, chuyển vài vòng đầu ta liền bắt đầu vựng vựng vù vù. Đợi đến khi tiểu lão đầu kia hô một tiếng “dừng”, ta cơ hồ là bò mà xuống.

“Tiểu tử, thế nào, bất lực?”

Thanh âm tiểu lão đầu vui tươi hớn hở, rất thần khí mà nhìn ta mặt phát xanh đầu váng mắt hoa.

“Lão nhân gia ngài không phải nói tìm công pháp cho tôi sao?”

Ta tức giận mà trả lại lão một câu, tiểu lão đầu cũng không tính toán, thảnh thơi thảnh thơi mà bay về phía một giá sách. Cũng không thấy lão có động tác gì, hai mặt giá sách liền dời qua trái phải, trung gian lộ ra một đạo cửa hẹp ngay ngắn.

“Theo sát ta, không nên đi nhầm.”

Tiểu lão đầu nhắc nhở, bay đến phía trước dẫn đường. Ta theo lão đi vào phát hiện đường bên trong ngược lại rất rộng mở, có vài lối rẽ phân biệt đi về phía địa phương bất đồng.

“Chủ nhân, nơi này có ảo trận.”

Tiểu Bích thông qua dao động tinh thần nhắc nhở ta. Trong lòng ta khẽ động, trước mắt nổi lên màu xanh nhợt nhạt, cảnh vật trước mắt biến đổi: thông đạo rộng mở biến thành một thạch động rộng rãi, mặt đất vẫn là rất bằng phẳng, có vết tích người tu sửa. Thế nhưng không thấy lối rẽ, chỉ có một thông đạo uốn lượn hướng vô trong, tiểu lão đầu cứ theo con đường này bay.

Ta cười thầm, theo lên, sau khi chuyển bảy, tám ngã ngoặt đến một thạch thính lớn. Nơi này là một địa động rộng rãi điển hình, thạch trụ trên không san sát, rậm rạp cực kỳ giống mũi kim treo ngược. Ta không chút nghi ngờ nơi đây nhất định được bày cơ quan, nói không chừng ai một mình xâm nhập chạm phải cơ quan, thạch trụ đầy trời sẽ lập tức rớt xuống đâm người thành cái sàng.

Thạch thính là vùng đất tròn hoàn chỉnh, xung quanh dựng năm giá sách, phân biệt ghi rõ nhãn “Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ”.

“Nơi đây, mới là nơi công pháp tinh túy nhất căn bản nhất, hoàn thoàn không giống với mấy thứ thể loại biểu tượng bên ngoài kia.”

Tiểu lão đầu rất đắc ý mà nhìn một phòng bảo bối này, lại liếc nhìn ta một cái, nói:

“Ngươi trước đây tu luyện đã có thiên hướng thuộc tính rõ ràng, điều này rất tốt. Phải biết rằng càng chỉ một thuộc tính, càng có thể tu đến cảnh giới cao thâm. Phàm là người tu hành thông minh đều sẽ lựa chọn một loại thuộc tính làm phương hướng chủ tu. Ngươi lấy thuộc tính Phong làm chủ, trong ngũ hành Phong theo cửa Thủy, công pháp thuộc tính Phong ở bộ Thủy. Ngươi qua xem.”

Lão bay đến trước giá sách viết chữ Thủy, vung tay lên, hai hộp gấm bay ra, vừa vặn nổi ở trước mắt ta.

“Hai bộ này đều là công pháp cực được tôn sùng trong thuộc tính Phong, ngươi có thể chọn một bộ làm công pháp chủ tu.”

Ta nhìn nhìn trái phải, một bộ gọi là 《Thanh Minh Nguyên Lực》, một bộ gọi là 《Phong Hành Lục》.

“Có thể giới triệu một chút không? Tôi thực sự nhìn không ra chúng nó có đặc điểm gì.”

Tiểu lão đầu vỗ vỗ 《Thanh Minh Nguyên Lực》bên trái, nói:

“Bộ này là tu luyện nội khí linh lực, đặc điểm lớn nhất của nó là có thể đem nguyên lực gió ở ngoại giới từng chút hấp thu vào trong cơ thể ngươi, trở thành linh lực của ngươi. Tuy rằng quá trình tương đối thong thả, nhưng linh lực dạng này uy lực mạnh hơn gấp mấy lần so với linh khí chân nguyên bình thường. Ngươi không phải dùng cung sao? Nếu như ngày sau có thể ngưng ra tiễn Phong Linh, uy lực không phải chuyện đùa. Về phần bộ này.”

Lão lại chỉ vào 《Phong Hành Lục》,

“Bộ này lại vừa vặn tương phản với Thanh Minh Nguyên Lực, nó càng chú trọng dẫn động gió thiên địa tự nhiên cho mình dùng, cũng chính là cái gọi là mượn thế. Phải biết rằng lực tự nhiên không ai có thể địch, trừ phi ngươi chân chính tu thành Đại Thần Thông, bằng không trước thiên địa tự nhiên vẫn nhất định phải thoái nhượng. Phong Hành Lục khi luyện đến công lực thâm hậu, có thể mượn được bao nhiêu thế dẫn bao nhiêu gió ai cũng không rõ, là một loại công pháp tương đối đáng sợ.”

Tiểu lão đầu nhìn ta trái lo phải nghĩ lắc lư bất định, cũng không sốt ruột, cứ như vậy nổi giữa không trung chống đầu bắt đầu khò khè, để cho ta một mình đối mặt lựa chọn lưỡng nan. Ta nghe xong lời nói vừa rồi cảm thấy vô luận là bộ nào đều là không thể coi thường, một tu nội thể một tu ngoại đạo, thật đúng là không dễ nói bên nào chiếm ưu thế hơn.

“Nếu không tôi cùng luyện hai cái?”

Tiểu lão đầu mạnh lật bạch nhãn:

“Ngươi nghĩ thực đẹp, công pháp tốt như vậy thế nào có thể đều cho ngươi chiếm hết chỗ tốt. Hơn nữa luyện một bộ đã là không dễ dàng, ngươi còn muốn luyện hai bộ? Thực sự là không biết sống chết.”

“Chỉ đùa một chút, đừng kích động a.”

Hy vọng tan biến, xem ra cũng chỉ có thể thành thành thật thật chọn một quyển.

“Tôi muốn tu tập 《Thanh Minh Nguyên Lực》.”

“Nghĩ xong rồi?”

“Phải, nghĩ xong rồi.”

“Ừm, không nghĩ tới tiểu tử ngươi lại là người rất ổn trọng a. Đến, thu lại thứ này, dùng xong liền theo nó luyện.”

Tiểu lão đầu mở ra hộp《Thanh Minh Nguyên Lực》, lấy ra một khối bạch ngọc tốt nhất hình trụ ở mặt trên lắc lắc, một đám tự phù màu vàng kim nho nhỏ bay ra chạy vào trong ngọc thạch. Sau khi xong việc lão đem ngọc thạch vứt cho ta, ta mới biết được nguyên lai đây là Ngọc Đồng Giản. Thu lại vào người, đây là căn bản sống an định của ta ngày sau. (Ngọc Đồng Giản hay gọi tắt là ngọc giản, miếng ngọc dùng để sao chép các công pháp tu tập trong tu tiên, khi học công pháp sẽ tự động chuyển vào lưu trữ trong não mình luôn, mỗi lần tu luyện chỉ cần nhớ trong đầu, khỏi phải lôi sách ra nhìn ngó, ai đọc thể loại tiên hiệp rồi chắc biết:)

“Tiểu tử, hảo hảo luyện, đừng lãng phí công pháp tốt như vậy. Chờ sau khi ngươi học có chút thành tựu, ta sẽ tìm đến ngươi, đừng quên ước định của chúng ta.”

Tiểu lão đầu “mang” ta trở về Tàng Thư Lâu trước đó (hoặc là kêu Tàng Thư Động?), tựa như khi đến lại đột nhiên biến mất, chỉ có lấy ra Ngọc Đồng Giản kia mới biết ban nãy thực sự có một đoạn từng trải như thế.

“Tiểu Bạch, ngộp hỏng rồi đúng không, chúng ta có thể đi ra ngoài.”

“Thật tốt quá, thật tốt quá!”

Tiểu Bạch nhảy lên trên lưng Tiểu Hắc lộn một vòng, lại chạy về trên vai ta lăn qua lăn lại. Cưỡi Tiểu Hắc, tốc độ chúng ta đi ra ngoài so với khi đến nhanh hơn không chỉ gấp một hai. Ánh nắng sáng ngời thoáng cái chiếu vào trong ánh mắt, ta cư nhiên có cảm giác tái thế làm người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio