Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

quyển 4 chương 98: tiết 98

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Toujifuu

Tựa hồ số lượng người chơi trên đường Vọng Tiên Thành đã gần bằng số lượng NPC. Ta cưỡi Tiểu Hắc xuyên qua dòng người rộn ràng nhốn nháo, dự cảm được cách ngày tòa thành thị này bùng nổ nhân khẩu đã không còn xa. Có lẽ, đã đến thời điểm tìm nơi chơi mới. Chờ qua tháng này, liền hẹn Lăng Thiên đi ra ngoài một chút đi, nghe nói trong trò chơi lần lượt có địa đồ mới mở ra, ở khu vực ven đại lục với nơi giao nhau của các giới, khu sương mù dày đặc không cách nào tiến vào trước đây hiện tại đều là địa phương tốt tràn ngập nguy cơ cùng sức sống, đi mạo hiểm cũng không tồi. Lại kêu thêm mấy tên tiểu tử Sâm, hoặc là chỉ hai người chúng ta... Vẫn là hai người tốt hơn, tổ hợp ma tộc với người tu chân, nghĩ thôi cũng khiến người ta hưng phấn.

Ta cong cong khóe miệng, tâm tình càng lúc càng tốt. Tiểu Hắc ở thời điểm chủ nhân như ta đi vào cõi thần tiên đã đi bộ đầy đường phố, cư nhiên mang ta đi tới khu thương nghiệp. Người ra vào trong tiệm phụ trợ rất nhiều, còn có lác đác người chơi bày hàng, làm người chơi thương nhân sớm nhất ở giới tu chân. Ta tiếp cận qua nhìn, thượng vàng hạ cám rất nhiều, có rất nhiều thứ ta đều chưa từng thấy qua. Mồ hôi, thiệt ta còn được xưng là “tiên quân” đến sớm, kết quả ngoại trừ bế quan thì là tầm bảo, thực không hảo hảo đi dạo xung quanh, đến bây giờ ngay cả phụ cận có khu quái nào, BOSS nào, điểm nhiệm vụ nào cũng không biết. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, những người chơi đó đều không cần tu luyện linh lực sao? Bọn họ làm sao lại có nhiều thời gian như vậy chứ? Thực sự là chuyện kỳ quái.

Ánh mắt lưu luyến trên mấy quầy hàng, hai viên cầu nhỏ hấp dẫn lực chú ý của ta.

“Nội đan?”

Đưa tay xoa bóp, mềm, ngoại trừ kích thước nhỏ hơn rất nhiều màu sắc cũng bất đồng, thì bất kể hình dạng, sáng bóng đều không khác biệt nhiều so với viên nội đan ngàn năm Tiểu Hắc hấp thu. Chủ tiệm là một thích khách cao gầy, thấy ta có chút hứng thú thì nhiệt tình đến gần giới thiệu nói:

“Vị bằng hữu này thật có nhãn lực, hai viên nội đan này là mặt hàng tốt, tôi bày hàng nơi đây là độc nhất.”

“Vậy sao, bao nhiêu năm?”

“Nga. Vừa nghe đã biết bằng hữu cậu là người trong nghề.”

Thích khách cười thập phần có hình tượng gian thương, xoa xoa tay càng nhiệt tình hơn:

“Viên này thuộc tính Thủy ba trăm năm, viên này thuộc tính Thổ hai trăm năm. Cậu biết đấy. Hiện tại nội đan trên thị trường vốn không nhiều, cơ bản đều là trình độ một trăm năm. Hai trăm năm đều không dễ tìm, viên ba trăm năm này của tôi thì càng hiếm thấy, huống hồ còn là thuộc tính Thủy, kiêm dung tính cường a, dùng để hợp với dược gì cũng không có vấn đề.”

“Cậu sao biết tôi là lấy để hợp dược?”

Ta tựa tiếu phi tiếu trả lời một câu. Thích khách sửng sốt,

“Không hợp dược thì thứ này còn có thể làm gì? Nga, ha, ha ha, thứ này cậu lấy không?”

Ta cười thầm, quả nhiên là gian thương, phản ứng rất nhanh a, thập phần thông hiểu tình người. Hóa ra bọn họ đều không biết tác dụng khác của nội đan, không biết là không nghĩ tới phải tìm người hỏi một chút. Hay là không giống như ta có giao tình tốt với NPC nên hỏi không ra được. Mặc kệ nói như thế nào, có thể xác định tin tức trong tay ta là thứ đáng giá, xem có thể đổi lấy được thứ gì.

“Đồ tôi không lấy. Bất quá tôi muốn hỏi một chút thứ này cậu đánh ra được ở nơi nào.”

Ta cười nhìn gian thương, vẻ mặt cậu biết tôi biết. Gian thương do dự một chút. Nhãn châu chuyển hai vòng. Cắn răng nhỏ giọng nói:

“Cậu không gạt tôi?”

“Ha, cậu sẽ không không nhận ra tôi đấy chứ? Tôi nghĩ tôi còn không đến mức phá hủy tên tuổi của mình.”

Gian thương hạ quyết tâm. Gật đầu:

“Cậu là Du Nhiên a, tôi đương nhiên nhận ra. Được rồi, tôi có thể nói cho cậu, nhưng cậu không thể nói với người khác nữa, ít nhất trong vòng một tháng không thể nói.”

“Không thành vấn đề.”

Gian thương áp sát bên tai ta nhỏ giọng nói vài câu, ta bên nghe bên gật đầu, hóa ra là như vậy. Nói như vậy mấy thứ này cũng không phải khó lấy được, chẳng qua do số lượng thưa thớt lại rất tốn thời gian nên có vẻ trân quý mà thôi.

“Tôi biết chính là những chuyện này. Của cậu đâu?”

Ta cười,

“Tôi sẽ không quỵt nợ.”

Nói xong, cũng áp qua lỗ tai, nói một lần tác dụng về nội đan mà Vu Mạch nói cho ta biết. Gian thương nghe thấy mà hai mắt phát sáng, đặc biệt là câu “Khi người tu chân kết đan có thể dùng” sau cùng càng khiến cho hắn hưng phấn khó diễn tả.

“Chính là những điều này, chúng ta coi như thanh toán xong, tôi đi.”

Ta cảm thấy mỹ mãn đứng lên, một chuyến này coi như thu hoạch không tồi, đã biết nguồn gốc của nội đan, về sau ta có thể tự mình đi đánh. Hết cách, Tiểu Bạch với Tiểu Bích ngày sau tiến cấp khẳng định cũng cần thứ này, làm chủ nhân của chúng nó, ta đương nhiên phải sớm chuẩn bị cho chúng nó. Thế nhưng sợ là nội đan ngàn năm không dễ tìm a, không phải nói trên ba trăm năm đều rất ít sao? Chỉ hy vọng vận khí của ta có thể tốt hơn một chút.

Cưỡi Tiểu Hắc chậm rì rì đi tới, ta nhớ cái địa phương kêu “hẻm Tiểu Viên” kia, phỏng đoán hẳn là ở vùng này. Đang tìm, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm ngả ngớn:

“Hey, tọa kỵ thực tuấn.”

Bốn người chơi ba nam một nữ tựa nghiêng ở trên tường phía trước ta, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Tiểu Hắc. Ta đương nhiên biết phong thái thần tuấn của Tiểu Hắc nhà ta, bất quá để người ta dùng khẩu khí tùy tiện như vậy nói ra chung quy cảm thấy trong lòng khó chịu. Ta hừ lạnh một tiếng, nghĩ hiếm thấy hôm nay tâm tình tốt như vậy, không dự định phản ứng mấy nhân sĩ nhàm chán đó, tự mình đi về phía trước.

“Này, nói ngươi đó, cái con đen kia ngươi bắt ở nơi nào? Nói cho bọn đây, chúng ta cũng đi bắt một con.”

Ta lãnh đạm quét nhìn bọn chúng một cái, mới phát hiện nói chuyện chính là một tiểu tử kiếm sĩ đầu màu vàng kim. Đông đại lục khi sáng tạo nhân vật có thể điều chỉnh màu tóc cùng màu da, vì vậy trong trò chơi tóc rất nhiều người đều không phải là đen tinh khiết, giống tóc ta, chính là xanh rêu gần với màu đen, Lăng Thiên lại là màu đỏ sẫm rất đậm. Bất quá do thói quen cùng thẩm mỹ quan của người phương đông, màu tóc đại đa số người chơi đều là hệ màu sẫm, tóc vàng khoa trương như tiểu tử này rất hiếm thấy.

“Nói chuyện a, này, ngu rồi?”

Cười lạnh, tiểu tử này cho rằng bản thân là ai? Không lễ độ như thế cũng muốn người khác phản ứng hắn?

Ta thu hồi ánh mắt thúc Tiểu Hắc tiếp tục đi tới, chợt nghe tiếng xé gió vang bên cạnh. Bóng trắng chợt lóe mà qua, là Tiểu Bạch sau khi nhảy lên tiếp lấy ám khí bay tới rồi một lần nữa trở xuống trên lưng Tiểu Hắc. Ta vươn tay phải, Tiểu Bạch bỏ vật kia vào lòng bàn tay ta, là một hòn đá nhỏ.

“Hắc, còn có một con, đây là sủng vật của ngươi sao? Thân thủ thật nhanh.”

Tiểu tử kiếm sĩ nói to, ba đồng bạn của hắn hình như cũng chú ý tới Tiểu Bạch, đều nhìn qua. Ta nhếch nhếch mi, thả thứ tay trái đang nắm hờ tới tay phải, thuận thế vung lên, chợt nghe một thanh âm “đinh” vang lên, trên tường bên cạnh mặt tiểu tử kiếm sĩ đột nhiên xuất hiện một nhánh tên dài màu đen. Đó chính là Ô Thiết Tiễn ban nãy ta vẫn luôn nắm trong tay, dùng kỹ năng Vô Ảnh Tiễn bảo trì trạng thái ẩn tàng, sau khi bị ta tiện tay quăng đóng vào tường mới hiện ra. Bởi vì tiểu tử kia vứt tới không phải là ám khí mang tính sát thương, vì vậy ta cũng không có sử dụng trường cung, chỉ là cho một cảnh cáo. Bốn tên nhóc tỳ không biết trời cao đất rộng kinh hách nhảy dựng, trong mắt bọn chúng nhánh tiễn này tựa như trống rỗng xuất hiện ở nơi đó, quỷ dị đến mức khiến cho tâm bọn chúng sinh cảnh giác. Tiểu Hắc tiếp tục đi về phía trước, không dừng lại cước bộ. Ta giương giọng nói:

“Tôi không biết mấy cô cậu là ai, bất quá nơi đây là Vọng Tiên Thành, có thể đến được nơi đây đều không phải là nhân vật bình thường, vì vậy xin khuyên mấy cô cậu vẫn nên thận trọng từ lời nói đến việc làm thì tốt hơn.”

Bốn người trầm mặc nhìn ta đi qua, tiểu tử kiếm sĩ ở phía sau kêu to:

“Này, ngươi là ai?”

Ta không trả lời hắn, ta còn không tự đại đến mức muốn cho người của toàn trò chơi đều biết ta. Quan trọng nhất là, ta thấy được một tấm bài viết “Hẻm Tiểu Viên”, mục tiêu của ta ở ngay phía trước, vì quần áo mới, ta mới không thèm đếm xỉa tới người khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio