Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

quyển 5 chương 4: tiết 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Toujifuu

Đại Sơn cùng Kinh Cức nhìn cửa chính của phủ thành chủ, trong mắt hiện lên một loại quang mang gọi là “dã tâm”. Ta cùng Lăng Thiên bảo trì im miệng không nói, đứng ngoài xem sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hai người đó. Tràng diện nhất thời an tĩnh lại, tất cả mọi người đang xem chừng hành động của hai vị lão đại. Hai người không hề lên tiếng, nhìn nhau, chắc hẳn đang dùng truyền âm ngầm cò kè mặc cả.

Ước chừng qua một khắc, hai người lòng hiểu không nói nhìn nhau cười, Kinh Cức gật đầu với ta, tiến lên đẩy ra cửa chính.

Phía sau cửa là một vùng đất bằng rất lớn, hai bên xếp đặt giá binh khí: đao, xiên, kiếm, kích đầy đủ mọi thứ, rõ ràng là một diễn võ trường. Đi tiếp vào trong, vừa vào sau thính đường có một tiểu viện, cầu nhỏ nước chảy rực rỡ gấm hoa, bốn phía có phòng ngủ, thư phòng các loại, tiếp về phía sau là nhà kho trọng địa, tìm được một gian tầng hầm ở chỗ bí mật nhất, phía dưới là địa phương quan trọng nhất của cả tòa thành —— Thành Cơ Thạch (hòn đá nền tảng của tòa thành, đánh phá nó tương đương với việc phá được thành). Chúng ta cùng Đại Sơn đều dừng bước chân ở cửa tầng hầm, Kinh Cức một mình đi vào. Sau một lúc lâu, thông cáo hệ thống đột nhiên vang lên:

“Hệ thống thông cáo: Gia Dụ Quan biên thành tây bộ đại lục phương đông hiện thế. Đây là cửa thứ nhất của tây bộ, do người chơi Kinh Cức Chi Hoa phát hiện đầu tiên cùng mở ra, Kinh Cức Chi Hoa trở thành thành chủ Gia Dụ Quan, thu được lệnh bài thành chủ Gia Dụ Quan cùng lệnh bài trưng binh Gia Dụ Quan. Nhiệm vụ thông đạo đại lục mở ra, ở hướng tây đại lục của chúng ta, có thế giới mới nào đang chờ chúng ta đi thăm dò? Là cự long, ma pháp sư hay là kỵ sĩ? Là tinh linh, người lùn hay là thú nhân? Thả bước chân của bạn thoả thích đi phát hiện đi, kỳ ngộ cùng khiêu chiến mới, thế giới cùng đồng bạn mới, đều ở phía trước chờ bạn.”

Lại là một trái bom nặng phân lượng không nhẹ, sợ là trong trò chơi đã bắt đầu sôi trào rồi. Tin tức mới mà gần đây mọi người tiếp nhận một cái so với một cái càng làm cho người ta “kinh hỉ” hơn, trong trò chơi thật đúng là rất náo nhiệt nha, chỉ không biết các người chơi có thể bị sự kiện trọng đại nối nhau mà đến lăn qua lăn lại đến mức hưng phấn quá độ hay không. ^^

“Thành chủ Kinh Cức, mới ra lò. Chúc mừng.”

Ta cười hì hì vẫy vẫy tay với Kinh Cức đang đi ra, trên mặt Kinh Cức có loại thần thái hăng hái, nhìn chung tự có loại hào khí mà ngày xưa không có. Cô ngẩng đầu nói:

“Việc này cũng cần phải đa tạ mọi người. Bằng không làm sao tôi có thể đảm đương được chức thành chủ này. Du Nhiên, Lăng Thiên. Nơi đây cũng là do các cậu phát hiện trước, tôi nhặt được một tiện nghi, muốn tôi cảm tạ các cậu thế nào?”

Cô nói, không đợi ta trả lời, đã phát đến một lời truyền âm:

“Tôi cho các cậu mỗi người % cổ phần thế nào? Tòa thành thị này về sau khẳng định là một địa phương kiếm tiền tốt.”

Ta nhìn nhìn Lăng Thiên. Anh ta tỉnh bơ. Kéo kéo tay anh ta, Lăng Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

“Được a, đa tạ Kinh Cức. Lời khách khí chúng tôi sẽ không nói, về sau nếu như muốn thủ thành, chúng tôi sẽ đến.”

Kinh Cức mỉm cười, tuyên bố với mấy thủ hạ của cô:

“Gửi thư về, kêu các huynh đệ tỷ muội trong lâu qua đây hết, nhìn xem thành mới của chúng ta!”

Mấy người của Tinh Nguyệt Lâu hoan hô một tiếng, nhao nhao vùi đầu gửi tin tức đi. Khó trách bọn họ cao hứng như thế. Ở trong trò chơi này, bang phái có thể độc chiếm được một tòa thành thị đều có thể chen chân lên được hàng ngũ nhất lưu, thực lực của bản thân Tinh Nguyệt Lâu vốn đã không yếu, có thêm một trú địa như thế nữa. Khẳng định sẽ tiến vào thời kì phát triển nhanh chóng. Tuy tòa thành thị này không phải thành thị thương nghiệp, nhưng nó ở biên cương. Ngày sau dòng người thông qua sẽ có bao nhiêu ngay cả tưởng tượng cũng tưởng tượng không nổi. Chỉ lưu lượng người thôi cũng có thể để cho bọn họ kiếm được đầy bồn đầy bát. Về phần khả năng chiến tranh giữa hai đại lục ngày sau, Kinh Cức cũng không phải loại người sẽ có suy nghĩ một mình cố kháng chết. Khẳng định sẽ tìm người đến cùng cô phòng thủ. Tỷ như ta cùng Lăng Thiên, không phải bị % cổ phần của cô buộc ở nơi đây sao, còn có Đại Sơn, khẳng định cũng chiếm đi không ít phân ngạch ở trong đó.

“Lăng Thiên, các cậu kế tiếp chuẩn bị làm gì?”

Đại Sơn hỏi. Lăng Thiên quay đầu nhìn ta, ta chỉ chỉ tường thành phía tây nói:

“Có địa phương chơi vui như vậy, đương nhiên phải đi xem một chút, nói không chừng chúng tôi cứ đi một đường sẽ đến được Tây đại lục đấy.”

Đại Sơn gật đầu nói:

“Ý hay, thông đạo đại lục, là một địa phương lữ hành tốt. Vậy chúc các cậu may mắn, chúng tôi phải dạo quanh chỗ này trước. Nếu có gì cần thiết, cứ gửi tin đến, chúng tôi gần đây đều sẽ ở ngay phụ cận nơi đây.”

“Được a, nếu như chúng tôi có phát hiện mới, sẽ thông báo cho các anh.”

Nói tạm biệt với bọn họ, ta lôi kéo Lăng Thiên bay về phía cửa thành tây. Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh chạy theo trên mặt đất, do bay qua từ không trung nên đã không còn có mạo hiểm bị lạc đường, chúng ta rất nhanh đã ra khỏi thành.

Tường thành phía tây đích xác như lúc trước ta đã thấy, càng thêm cao lớn hơn, cũng càng thêm dày hơn so với tường thành phía đông. Cự nỏ cùng đài pháo hàn khí dày đặc xếp đặt rậm rạp trên tường thành, là trang bị đáng sợ nhất, thành thị hoàn thiện nhất mà ta từng thấy qua, so sánh với nó thì phòng ngự ở đầu tường Đông Long gần như có thể được coi là mộc mạc.

=Lướt qua tường thành, bên ngoài vẫn là đường trong cốc, thế nhưng rộng rãi hơn rất nhiều so với đoạn trước, không quá bao xa đã tới cửa ra của đoạn cốc dài này. Hai bên cửa cốc là hai tòa tiễn tháp cao cao, phía trước còn có vô số chiến hào. Lướt qua chiến hào chính là một mảng lớn sườn cỏ bằng phẳng, tiếp ra phía ngoài là rừng bạch dương xanh um tươi tốt. Đều nói bạch dương cao lớn thẳng tắp tú lệ bất phàm, hiện tại vừa thấy quả thế. Bạch dương thành phiến thành phiến, ở trong ngày thu này đều ánh vàng rực rỡ. Nhìn thấy chúng nó, ta mới chú ý tới hiện tại đã là tiết thu vàng trong trò chơi. Thời gian trong trò chơi này trôi qua nhanh hơn nhiều so với bên ngoài, mà ta lại chung quy luôn dừng ở Vọng Tiên Thành hoặc là Phong Minh Các bốn mùa xanh tươi, làm sao có thể chú ý tới sự biến ảo của mùa, cũng chỉ khi vào loại thời điểm này, mới có thể cảm thụ được một chút trôi qua của thời gian trong trò chơi.

Nguyên bản chuẩn bị cùng với Lăng Thiên xâm nhập nội địa thông đạo đại lục tra xét một chút phía trước còn có quan khẩu hiểm địa nào không, ai biết còn chưa đi được mấy bước, đã bị một trận truyền âm triệu trở về.

Tiểu Lộ ở đầu kia truyền âm ba hoa chích chòe một đống lời hay, tổng hợp lại không ngoài một việc: Kêu ta trở lại giúp Triêu Triêu Mộ Mộ của nhà nhỏ truyền đạt kinh nghiệm cộng thêm hộ giá hộ tống, để xông qua được cửa ải kết đan ngay trong một lần. Mặc kệ ta giảng giải với nhỏ thế nào, kết đan đó căn bản là chuyện của bản thân, không có quan hệ gì tới người khác, thế nhưng nhỏ căn bản không nghe, cứng rắn nói có người có kinh nghiệm canh ở bên cạnh sẽ làm cho người ta có lòng tin hơn. Ta tức, thầm mắng đó cũng không phải sinh con, chẳng lẽ còn cần người đã từng sinh đến xem xem thì càng dễ thuận sản? (XD~~~~~~)

Thế nhưng ta chỉ có một tiểu muội này, mà bình thường nhỏ lại rất hiểu chuyện, hiếm thấy có một yêu cầu như thế ta vẫn ngượng ngùng cự tuyệt, đành phải nói xin lỗi với Lăng Thiên, quay ngược hồi phủ. Lăng Thiên nghe xong chuyện ta nói cười cười, cũng không nói gì, theo ta cùng trở lại Đông Long Thành.

Thấy Tiểu Lộ, ta biết ngay mình bị lừa, tiểu cô nương le lưỡi với ta, ngượng ngùng trốn ra phía sau Ám Dạ. Ta liếc ngang nhỏ một cái, cư nhiên bán đứng ca ca của nhỏ, thái quá rồi.

“Xin lỗi a, ca, là Ám Dạ lão đại kính nhờ em, người ta ngượng ngùng cự tuyệt a. Ca, anh sẽ không giận em chứ?”

Ngượng ngùng cự tuyệt Ám Dạ, thì không biết ngượng ngùng gạt anh?

“Thôi đi, bọn anh sớm nên nghĩ đến.”

Lăng Thiên ôm vòng lấy vai ta, nhẹ giọng nói. Ta hừ một tiếng, rốt cục cũng kéo không được khuôn mặt lạnh kia nữa, thở dài nói:

“Thôi đi, anh cũng không trách em, dù sao khẳng định là người kia kích động em làm.”

Ám Dạ đối mặt sự lên án của ta cười khổ, liên tục thở dài:

“Xin lỗi xin lỗi, tôi là người xấu có được không? Du Nhiên cậu đại nhân không nên trách lỗi tiểu nhân, đừng tức giận.”

“Nói đi, chuyện gì.”

Ta hừ hừ, tự mình tìm cái ghế ở trong phòng khách nhà Ám Dạ ngồi xuống. Kỳ thực hắn không nói, ta cũng có thể đoán được, không phải là chuyện thông đạo sao, tin tức của bọn họ thật đúng là đủ linh thông, nhanh như vậy đã tìm tới cửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio