Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

quyển 5 chương 42: tiết 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Toujifuu

“Tiểu Bạch, đi xem xảy ra chuyện gì.”

Tiểu Bạch chui vào trong đất đi theo. Ta một lần nữa chuyên chú vào tạp vật trên mặt đất, không bao lâu sau Tiểu Bạch đã trở về, nói:

“Chủ nhân, bên kia phát hiện một tòa đàn tế cổ quái, rất nhiều người đang tụ ở nơi đó.”

“Đàn tế? Thế nào gần đây luôn gặp phải thứ đó. Lăng Thiên ở bên đó sao?”

“Ừ, đang nhìn chằm chằm những người đó.”

“Đi, đi qua xem.”

Tiểu Hắc thoáng khom thắt lưng, ta bước lên, nó mang theo ta im hơi lặng tiếng chạy vội đi.

Dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Bạch, ta rất nhanh đã thấy Lăng Thiên. Anh ta ngồi xổm phía sau hai khối đá đang nhìn trộm ra phía ngoài từ trong khe. Cẩn cẩn thận thận lẻn qua, Lăng Thiên cũng không quay đầu lại ôm lấy ta kéo đến bên người. Anh ta chỉ vào kiến trúc cao lớn dưới ánh trăng đối diện, cắn tai ta:

“Cái đó rõ ràng là mới xây lên. Không biết những người phương Tây đó phí công phu lớn như vậy xây thứ này có ích lợi gì.”

“Mặc kệ có ích lợi gì, nói chung có lợi với kẻ địch thì là bất lợi với chúng ta.”

Ta ngưng thần nhìn qua, tòa kiến trúc kia trong ánh trăng nhìn không rõ lắm, chỉ có một đường nét mơ hồ. Thoạt nhìn thứ đó ngay ngay ngắn ngắn, chiếm diện tích không nhỏ. Chẳng lẽ những người phương Tây đó từ sau khi thành Iro bị đánh thì đã lập tức bắt đầu chuẩn bị cái này? Nghĩ nghĩ, ta tiếp nối truyền âm với Ám Dạ.

“Du Nhiên, đã lâu không gặp.”

“Được rồi, ngày hôm nay không phải ôn chuyện với anh. Có người ở phía dưới mí mắt Iro các anh xây dựng rầm rộ, anh biết không?”

“Thế nào, cậu chạy đến chỗ nào rồi?”

“Xem ra anh biết. Xảy ra chuyện gì, bọn họ muốn làm gì?”

“Chúng tôi đã sớm phát hiện. Những người đó từ khi chúng ta tiến vào chiếm giữ Iro không bao lâu sau đã bắt đầu, hơn nữa làm còn rất nhanh. Chúng tôi cũng từng nghĩ qua phá hư hoặc là tra xét địa phương đó một chút, thế nhưng bọn họ phòng thủ rất chặt, một khi có số người vượt quá mức tiếp cận, sẽ lập tức lấy đại bộ đội bao vây tiễu trừ. Vì vậy cho tới bây giờ chúng tôi cũng chỉ có thể phái tiểu đội nhân mã giám thị ở xung quanh.”

“Không nghĩ tới phái mấy cao thủ qua đột phá một chút?”

“Vốn là có ý đó, thế nhưng bị lão đại phủ quyết. Cậu biết Đông Long hiện tại có chút mùi vị của nơi đầu sóng ngọn gió. Nhìn chằm chằm chúng tôi cũng không phải chỉ có một người hai người, vì vậy lão đại không thể tùy ý mạo hiểm.”

Ám Dạ cười khổ, ta chung quy cảm thấy trong lời của hắn có ý khác.

“Du Nhiên cậu hiện tại ở cùng Lăng Thiên đúng không, chỉ có hai người các cậu?”

“Ừ.”

“Vậy các cậu vẫn nên nhanh chóng rời khỏi thì so ra tốt hơn, đối phương canh phòng rất nghiêm, tôi sợ các cậu dừng lại lâu sẽ bị phát hiện. Thường trú nơi đó ít nhất có hai trăm người.”

“Được. Cứ như vậy, tôi gác.”

“Được. Tự mình cẩn thận.”

Ta thuật lại lời nói của Ám Dạ cho Lăng Thiên, kỳ thực cho dù hắn không nói, chúng ta cũng nhìn ra được xung quanh kiến trúc kia được bố trí đầy người chơi canh phòng, cho dù chúng ta có ý nghĩ gì căn bản cũng không có khả năng thực thi.

“Đi thôi, chúng ta vẫn nên trở lại tìm đồ. Nơi đây lưu cho người của Đông Long hao tâm tổn trí là được rồi.”

Ta kéo kéo Lăng Thiên. Cẩn thận lui về phía sau.

Chúng ta mới rời khỏi hơn hai mươi mét, bỗng nhiên Tiểu Bạch phát sinh tiếng kêu cảnh báo, trong lòng ta căng thẳng, trực giác ngã nằm về phía sau, Lăng Thiên ở bên trái ta thì vung lên Tru Thiên Phá Tà không biết đã rút ra lúc nào công kích tới bên phải ta.

“Đinh ——”

Một tiếng giòn vang. Trong ban đêm yên tĩnh có vẻ đột ngột dị thường. Lăng Thiên theo thế kiếm bổ nhào qua bắt đầu xé giết cùng một đạo tặc áo đen đột kích. Ta sau khi lộn ngược ra sau nhảy lên mũi chân đạp đất bay thẳng lên cây. Mặt đất có Lăng Thiên, ta vẫn nên lấy được điểm cao trước rồi mới dễ ứng biến.

Như ta dự liệu, thanh âm tranh đấu lập tức dẫn tới sự chú ý của đối phương. Tựa như theo lời Ám Dạ, lực lượng phòng thủ nơi đây mạnh, tính cảnh giác của địch nhân cao, tốc độ ứng biến cực nhanh, đều không phải là điều người chơi bình thường có thể làm được, người phương Tây thật đúng là hạ vốn gốc ở chỗ này.

Mắt thấy mấy chục bóng đen chạy tới từ chỗ kiến trúc trong rừng, lòng ta biết dựa vào hai người ta cùng Lăng Thiên, nếu bị bọn họ vây lấy vậy ngày hôm nay thực sự phải giao phó ở chỗ này. Dù cho ta có phi thuyền, thế nhưng nghĩ cũng biết người ta không có khả năng không có thủ đoạn khống chế tương ứng.

“Lăng Thiên, nhanh lên một chút!”

Tuy rằng thân thủ của đạo tặc áo đen kia cũng không yếu. Thế nhưng đối mặt Lăng Thiên vẫn kém rất nhiều. Đặc biệt là sau khi Tiểu Hắc cũng gia nhập chiến đoàn, rất nhanh đã bị Lăng Thiên giết thành bạch quang. Lăng Thiên cũng nhảy lên trên cây nhìn ra phía ngoài, đại đội người chơi phương tây đã tiếp cận ven vùng đất rừng này.

“Đi mau, đừng để bị bọn họ vây lấy.”

Chúng ta xuống cây lần lượt nhảy lên tọa kỵ quay đầu lại bỏ chạy.

Chơi trốn tìm trong đất rừng, dựa vào không chỉ là tốc độ, còn có cảm giác phương hướng cùng tính linh hoạt. Tính linh hoạt ta không thiếu Tiểu Hắc của ta cũng không thiếu, mà cảm giác phương hướng... Dù sao theo Lăng Thiên là được rồi. Ta buồn bực không lên tiếng đi theo phía sau Lăng Thiên băng băng một đường. Chui tới chui lui trong rừng rậm.

“Dừng!”

Lăng Thiên đột nhiên phanh gấp một cái, Tiểu Hắc thu thế không được, đành phải nhảy một bước nhỏ qua bên cạnh mới hiểm hiểm né qua Ám Ảnh. Trong rừng tĩnh mịch, ta điều động hết thảy cảm tri, phát hiện phía trước có thanh âm bước chân chạy truyền đến.

“Kẻ địch!”

Ta cùng Lăng Thiên liếc nhau, Lăng Thiên chỉ chỉ bên trái, chúng ta điều chỉnh phương hướng né tránh phía trước. Nhưng chạy tiếp mấy trăm mét nữa, chúng ta vậy mà lần nữa gặp địch. Sau ba bốn lần như thế, ta cùng Lăng Thiên đều biết sự việc không đúng.

“Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ những người đó mỗi lần đều có thể đoán ra được hướng đi của chúng ta? Vậy cũng quá thần rồi.”

“Sẽ không, bọn họ hẳn là đoán không ra, tôi tin dựa vào lực cảm ứng hai của chúng ta đều có thể xếp được hàng đầu ở trong trò chơi, không có khả năng có người cảm tri chính xác hướng đi của chúng ta dưới tình huống chúng ta hoàn toàn không phát hiện được như thế.”

Lăng Thiên cúi đầu nghĩ nghĩ, còn nói:

“Khả năng lớn nhất là căn bản bọn họ đã sớm bố trí trận bao vây này, vừa phát hiện tình hình không đúng sẽ phong tỏa lại hết toàn bộ khu vực, khiến cho người ở bên trong trốn không thoát, chỉ có thể bị bọn họ tiêu diệt.”

“Đổi một câu nói khác, bọn họ muốn bảo vệ món đồ quan trọng kia đến mức không tiếc tốn nhân lực vật lực lớn như vậy. Đến tột cùng là thứ gì quan trọng như vậy?”

Nghi vấn này lan tràn trong lòng ta, ta cảm thấy đàn tế chúng ta thấy, có lẽ sẽ là uy hiếp lớn của thành Iro.

“Tiểu Du, muốn đi xem thứ kia đến tột cùng là đang làm gì không?”

Lăng Thiên đột nhiên cười nói.

“Đi xem?”

Ta sửng sốt, phản ứng lại,

“Anh muốn quay lại?”

“Cái gọi là nguyên lý dưới đèn thì đen, hiểu không?”

Ta cười,

“Hiểu rõ. Bất quá, nếu như vậy cái giá chúng ta phải trả cũng quá lớn a. Không khiến cho bọn họ chịu chút tổn thất vậy thực có lỗi với bản thân.”

“Vậy đi thôi.”

Chúng ta quay đầu lại chạy về.

Dọc đường trở về chúng ta chứng thực phỏng đoán lúc trước, phòng ngự của địch nhân đích thật là ngoài chặt trong lỏng, vì vậy chúng ta một đường phi thường thuận lợi quay về bên đàn tế. Nhưng đối phương cũng không phải kẻ ngốc, phòng ngự xung quanh đàn tế vẫn phi thường nghiêm mật, ít nhất có trên dưới trăm người vây quanh tòa đàn tế này. Nếu như không phải ta cùng Lăng Thiên đã sớm nhìn rõ hình thức căn bản không dự định sống ra ngoài, vậy thực không dám nghĩ đến kế hoạch điên cuồng như vậy.

“Tiểu Hắc Tiểu Bạch Tiểu Bích, hiện tại mấy nhóc tìm chỗ trốn đi, chờ lát nữa sau khi bọn anh chết trở về anh sẽ triệu mấy nhóc về nhà. Vì vậy trước lúc đó không nên chạy loạn khắp nơi, bảo mệnh quan trọng nhất biết chưa?”

Tiểu Bích cùng Tiểu Bạch rất nghe lời chuyển từ trên người ta đến trên người Tiểu Hắc, ta nghĩ nghĩ lại kêu Tiểu Bích gọi ra phân thân của ta, sau đó liền nhìn chúng nó lẻn vào trong rừng hắc ám biến mất không còn thấy.

“Lăng Thiên, chuẩn bị xong chưa?”

“Còn cần nói sao, động thủ đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio