Editor: Toujifuu
Không có gì hài lòng hơn so với thấy kinh nghiệm của mình lả tả dâng lên. Nếu không phải bận tâm mấy thanh niên không đến bốn mươi kia, chúng ta khẳng định trực tiếp đến chỗ sâu nhất của thảo nguyên đi giết đàn sư tử hơn cấp bảy mươi. Lại nói loại chức nghiệp đạo sĩ này vào thời điểm tổ đội luyện cấp thực sự là khiến cho người ta hâm mộ, đặc biệt đạo sĩ cao cấp, pháp thuật quần công của bọn họ đảo qua một tảng lớn, thu gặt kinh nghiệm như thu rơm rạ, đối với bọn họ mà nói là chuyện không thể bình thường hơn. Đương nhiên, có một số đạo sĩ luôn sẽ phản bác cách nói của ta, giống như trước đây Ám Dạ không chỉ một lần oán giận giá trị sinh mệnh của hắn ngay cả phân nửa của Diệu Dương cũng không bằng. Thế nhưng bất luận thế nào, khi ta thấy Ám Dạ khẽ chỉ tay, cuồng ngưu thành phiến lần lượt ngã xuống vẫn là dừng không được mà chảy nước bọt, cũng rất nghiêm túc mà suy nghĩ có nên đi tìm một đạo sĩ như thế này gia nhập đoàn đội nho nhỏ của ta cùng Lăng Thiên hay không, tiền đề là cái tên hay soi mói Lăng Thiên kia không phản đối. Ừm, hình như rất khó a.
Nhóm thiếu niên bên cạnh lại đang hoan hô, đại khái hẳn là đẳng cấp của ai đó trong bọn họ lại tăng đi. Những ánh mắt sùng bái kích động phóng tới kia khiến cho ta rất có cảm giác thành tựu, tuy rằng đại bộ phận trong đó đều là đưa cho Ám Dạ. -__-
“Chủ nhân, phụ cận nơi đây không có đàn cuồng ngưu. Bất quá xa phía trước một chút có một đàn sư tử.”
Tiểu Bạch lủi trở về, líu ríu báo cáo. Ta nhìn quanh mọi nơi, chỉ thấy một mảnh cỏ dại mang mang.
“Lăng Thiên, Ám Dạ, đàn cuồng ngưu hình như bị quét hết. Làm sao bây giờ, chờ nảy sinh quái mới sao?”
Ám Dạ không sao cả mà cười cười, nói:
“Tôi không sao, ngày hôm nay vốn là tới cùng các cậu.”
“Ca, các anh đang nói gì vậy?”
Các cô nương chạy tới, đem trang bị nhặt được giao cho ta. Những trang bị này Ám Dạ không thèm nhìn đến, ta cùng Lăng Thiên lấy cũng không có bao nhiêu tác dụng nhiều nhất là đem đi đổi tiền. Vì vậy để cho bọn nhỏ cầm hết. Thế nhưng mấy thiếu niên nói cái gì cũng không chịu, chỉ chọn thứ bọn chúng dùng được, cái khác toàn bộ đưa trả ta.
“Các anh đang xem đàn ngưu phụ cận nơi đây đều bị quét sạch. Có thể phải đợi một hồi mới có quái mới.”
“Oa! Cao thủ chính là cao thủ, chúng em chưa từng làm chuyện giết sạch quái chờ nảy sinh quái mới nha.”
Nhìn xem, mắt sao lại hiện ra rồi.
Tiểu Lộ đột nhiên nhớ tới cái gì đó. Quay đầu lại nhìn nhìn vài đồng bạn, chạy tới nói nhỏ một trận với mấy người. Lại chạy về nói:
“Ca, ban nãy chúng em đã thương lượng qua, mấy người chúng em đều đã tới cấp bốn mươi, muốn hiện tại đi bắt tọa kỵ. Các anh cũng không cần chờ nảy sinh quái mới. Không có chúng em, mấy người các anh có thể đi giết đàn sư tử bên trong. Chúng em hiện tại không làm lỡ các vị luyện cấp.”
“Không suy nghĩ lại? Khó có được ngày hôm nay có cao thủ mang luyện nga, lần sau không nhất định có cơ hội đâu.”
Tiểu Lộ bĩu bĩu môi:
“Ca, anh ít nói đi. Muội anh là em đây khả ái như thế, em thực muốn cầu anh tới mang luyện anh còn có thể không để ý tới em sao? Được rồi, không nói với các anh nữa, chờ chúng em bắt được tọa kỵ mới lại tới tìm các anh. Lăng Thiên đại ca hẹn gặp lại, phó thành chủ hẹn gặp lại.”
Mấy thiếu niên nhất tề phất tay với ta, hóa thành một mảnh bạch quang rời khỏi. Ám Dạ cười thật cao hứng:
“Du Nhiên, cậu có một muội muội tốt.”
“Anh là đang nói Đông Long các anh thu được mấy thành viên tốt đi. Nói trước. Muội tôi anh nên giúp tôi chiếu cố, bằng không tôi tìm anh tính sổ.”
“Đương nhiên đương nhiên, tiểu công chúa mỹ lệ tôi nhất định giúp cậu xem trọng. Sẽ không để người ta khi dễ cô bé.”
“Thế này còn được. Lăng Thiên, chờ bọn tôi. Anh thế nào lại tự mình chạy trước!”
Những ngày luyện cấp là mâu thuẫn. Một bên là vui sướng khi nhìn đẳng cấp tăng lên, một bên là không thú vị khi lặp lại động tác máy móc. May mắn chúng ta đều là người tương đối có kiên trì. Cũng sớm đã thành thói quen tìm kiếm thứ để cho bản thân cảm thấy hứng thú từ trong loại chuyện không thú vị này. Tỷ như cẩn thận tỉ mỉ thể hội sự khác biệt nhỏ bé của một kỹ năng, hoặc là chậm rãi thử các loại kết hợp giữa nhiều kỹ năng. Sau khi cảm nhận được loại lạc thú này thì sẽ không cảm thấy buồn chán, chờ ngươi bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, có thể đã bất tri bất giác luyện rất lâu, tỷ như chúng ta hiện tại. Khi con sư tử sau cùng ngã xuống đất không dậy nổi, ta ngẩng đầu nhìn thấy một vòng trăng rằm treo cao không trung.
“Thật xinh đẹp!”
Ta nhìn vòng trăng cong đã rất lâu không thấy nhẹ giọng cảm thán.
“Du Nhiên rất thích ánh trăng ở đây sao? Vậy về sau cậu có thể thường đến. Trước đây cũng có một người phi thường thích ánh trăng này, chúng tôi còn luôn cười thẩm mỹ quan của cậu ta không giống người thường.”
Ám Dạ nói như vậy là có nguyên nhân, ánh trăng của thảo nguyên Liên Vân không giống với ánh trăng của những địa phương khác, vô luận ngày nào đến xem, nó đều là màu đỏ. Tựa như bảo thạch, phát sinh ánh sáng đỏ rực băng lãnh chiếu xuống đại địa. Thuyết pháp của nhà phát hành là hình như bị khí yêu ma tràn ra từ trên núi Hắc Ngục ảnh hưởng, ánh trăng ở đây cũng mang theo ma tính, dưới ánh trăng màu đỏ thực lực của nhóm quái vật trên thảo nguyên Liên Vân sẽ tăng cường. Vô luận là tác dụng tăng phúc của vầng trăng đỏ này đối với quái vật hay là màu sắc của bản thân nó, đều là thứ không khiến cho người ta yêu thích, rất ít có người sẽ nói ánh trăng ở đây xinh đẹp. Trường hợp đặc biệt duy nhất theo như lời Ám Dạ kia chính là ta.
Khi ta còn là Mạc Ly, thường thường buổi tối chạy đến đây ngắm ánh trăng đỏ, ngẩn ngơ liền là cả đêm. Bọn họ đều không thể lý giải, mới nói thẩm mỹ quan của ta cổ quái. Kỳ thực nói đến nguyên nhân rất buồn cười, ta thích trăng đỏ chỉ bởi vì một câu chuyện xưa. Nội dung cụ thể ta nhớ không rõ lắm, chỉ có một tình tiết luôn luôn nhớ kỹ: Một đôi tình nhân, bị phân cách hai nơi, một người trong đó bị phong ấn ở trong hồ, chỉ có khi vào buổi tối ánh trăng màu đỏ mới có thể đi ra. Mà hàng năm, ánh trăng màu đỏ sẽ chỉ xuất hiện một lần, tình nhân của hắn liền ngày ngày canh giữ bên hồ, chờ một lần cơ hội gặp mặt trong một năm. Đó là một câu chuyện tình yêu mà chỉ có tiểu nữ sinh mới xem, chính ta đều cảm thấy lúc đó xem nó rất buồn cười, nhớ kỹ nó lâu như vậy, liền càng buồn cười hơn. Có lẽ nguyên nhân khiến ta sản sinh hứng thú với nó, hẳn là vì nhân vật chính trong chuyện xưa là hai nam nhân. Thời điểm đó, ta hình như vừa mới phát hiện bản thân có tình cảm khác biệt đối với Diệu Dương, kinh hách cùng mê man cùng tồn tại, đột nhiên phát hiện ánh trăng đỏ không giống bình thường nơi đây, như là tìm được một thứ có thể sản sinh cộng minh với ta, liền mê mẩn như thế. Những nguyên nhân này, Ám Dạ bọn họ vô luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, tự nhiên cũng chỉ có thể coi như là yêu thích cá nhân của ta.
Nghe thấy Ám Dạ nói như vậy, ta bất đắc dĩ cười:
“Tôi đây nên cao hứng, nguyên lai không phải chỉ có một quái nhân như tôi đây.”
“Tôi cũng thấy thực xinh đẹp, nó sẽ làm đối thủ của tôi trở nên càng thêm thú vị.” (>.