Editor: Toujifuu
Từ chỗ mẫu thân của Thảo nhi đạt được gợi ý mịt mờ, ta dọc theo đường đi đều đặc biệt lưu tâm. Một đường bình an mà đi đến buổi tối, già trẻ lớn bé bận rộn dựng lều.
“Lão trượng, cháu đến hỗ trợ.”
“Ha ha, không cần không cần, để cho mấy tiểu tử kia làm đi, bọn chúng quen thuộc. Cậu là khách nhân, thế nào có thể cho cậu động thủ.”
“Không sao a, cháu cùng đi với mọi người, được mọi người chiếu cố, dù sao cũng phải làm chút chuyện.” Ta cười meo meo mà yêu cầu, lão nhân kia cũng cười meo meo mà lắc đầu:
“Thiếu hiệp thực sự là khách khí. Nếu không cậu tới bồi lão nhân tâm sự đi.”
“Được a. Khẳng định kiến thức của lão trượng so với tiểu tử nhiều hơn, còn xin lão trượng vui lòng chỉ giáo.”
“Ta a, bất quá chỉ là sống lâu hơn được mấy năm, làm sao được cho là có kiến thức gì. Nhiều nhất, cũng chỉ là hiểu rõ hơn được vài điểm đối với phiến thảo nguyên này mà thôi.”
Ta chính là muốn biết chuyện của thảo nguyên này a, bằng không tìm ông làm gì.
“Tổ tiên của lão trượng cũng sinh hoạt ở đây sao?”
“Đúng, gia tộc Gabu chúng ta vẫn luôn đều là nhi nữ của thảo nguyên. Lại nói tiếp gia tộc Gabu mấy đời trước ở trên thảo nguyên này cũng là một vương tộc, xa gần bao nhiêu người khi nói đến chúng ta, đều là rất hâm mộ nha.”
Lão đầu chậc chậc lưỡi, nhìn mảnh cỏ xanh vô biên xa xa đắc ý nói. Ta lặng lẽ lật cái bạch nhãn, tâm nói ông đều biết là mấy đời trước, vậy thì không có quan hệ gì tới các ông hiện tại, hiện tại thấy các ông như vậy thì cảnh ngộ cũng không hẳn tốt được bao nhiêu.
“Vậy Gabu lão trượng biết trên thảo nguyên này có chuyện xưa nào thú vị không? Tỷ như truyền thuyết gì đó, hoặc là chiến tranh các loại?”
Gabu lão đầu nhìn ta một cái, than thở:
“Mấy thanh niên nhân các cậu a, đều thích nghe mấy chuyện chiến tranh a, đánh giết a. Mấy tiểu tử nhà ta cũng vậy, từ nhỏ đã quấn quít lấy ta đòi kể mấy chuyện này. Các cậu nào biết đâu rằng, nếu như thực sự đánh nhau. Vậy sẽ chết bao nhiêu người a. Vậy nói đến trận đại chiến hơn trăm năm trước kia đi, hai đại bộ lạc Sydow cùng German vì một nữ nhân. Giết đến máu chảy thành sông. Chiến trường khi đó, hình như ngay vùng này, nghe nói đến sau này, những cây cỏ này a, đều bị nhuộm thành màu đỏ. Rất nhiều năm, đều xóa không hết. Thực sự là nghiệp chướng a.”
Gabu lão đầu nói, rút ra tẩu thuốc trên thắt lưng, xoạch xoạch rút hai ngụm.
“Vậy về sau thì sao? Hai bộ lạc này vẫn còn chứ?”
“Ừm, hẳn là còn, bất quá ta không rõ lắm. Có lẽ có người biết. Ta nghe nói Đạt Vượng Thảo Độn có một tiên sinh chuyên môn kể chuyện xưa cho người ta, hẳn là hắn có thể biết rõ. Cậu biết những tiên sinh đó đối với truyền thuyết a, lịch sử a đều sẽ hiểu rõ hơn nhiều một chút.”
Rất tốt, then chốt bước tiếp theo chính là người kể chuyện. Ta ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời. Đã tối hẳn, trong doanh địa nổi lên từng điểm lửa trại, hương vị thịt quay bay ra.
“Ông. Đại ca ca, mẫu thân nói đem cái này cho hai người ăn.”
Thảo nhi bước hai cái chân ngắn nhỏ chạy tới. Một tay cầm lấy một que xiên. Phía trên là hai khối thịt được nướng đến vàng óng ánh. Ta nhìn thấy mà ngón trỏ đại động, nhận đến trong tay cắn một ngụm. Không tồi không tồi, môi răng lưu hương.
“Đại ca ca, ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
“Em giúp mẫu thân nướng đó.”
“Thảo nhi thực khéo tay. Về sau em có thể giúp mẫu thân quay thịt nhiều chút a, để cho mẫu thân cao hứng.”
Thảo nhi khả ái hung hăng gật đầu:
“Ừm, em sẽ giúp mẫu thân quay thịt, chờ em trưởng thành, còn muốn học công phu rất lợi hại, em muốn bảo vệ mẫu thân, giết chết hết thảy bầy sói!”
Nắm tay nho nhỏ giơ lên huy huy, vẻ mặt tiểu nam hài nghiêm túc. Ta một mặt cười, một mặt nói thầm trong lòng:
“Nguyên lai là sói a. Lúc này chơi vui rồi. Đám nhóc đó khó đối phó nha. Bất quá bọn họ hẳn là vẫn có lực đấu một trận, chung quy sẽ không để cho một mình mình đối phó bầy sói.”
Ăn xong uống xong, nên là lúc ngủ. Nhóm lão nhân, nữ nhân, tiểu hài tử lần lượt tiến vào trướng bồng. Ta lại không có phúc khí tốt như vậy, cùng một đám hán tử vây lấy một đống lửa gác đêm.
Sao trên trời rất sáng, những hán tử kia cũng rất nhiệt tình, ta nằm ở trên bãi cỏ suy nghĩ nhiệm vụ này lúc nào có thể làm xong.
“Chủ nhân, chủ nhân, chúng nó tới!”
Tiểu Bạch ở trên bụng ta gọi tới gọi lui, ta nghiêng người ngồi dậy, xa xa nhìn qua chỉ thấy trong thảo nguyên hắc ám xuất hiện một ít điểm sáng xanh u u.
“Bầy sói đến rồi.”
Ta quay đầu lại thông tri những hán tử vẫn còn nói chuyện phiếm, bọn họ rất nhanh cầm lên đao, cung bên người, chạy tới nhìn:
“Sói, sói tới! Mau kêu bọn họ dậy!”
Trong doanh địa rất nhanh náo nhiệt lên, mỗi một trướng bồng đều truyền đến tiếng người, hết thảy nam nhân đều xông ra, mấy phụ nữ tuổi trẻ cũng cầm lấy vũ khí. Lão nhân cùng tiểu hài tử tập trung lại cùng nhau, được vây ở chính giữa.
“Tới bao nhiêu?”
Gabu lão đầu khoác y phục xông đến. Ông nhìn xung quanh một phen, sắc mặt rất không dễ coi.
“Lần này vận khí không tốt a, đến là bầy sói cỡ trung, rất có thể có sói đầu đàn. Doyle, Doyle, chờ chúng nó tới gần thì đốt lửa vây quanh. Chúng ta ngày hôm nay phải đánh một trận ác liệt rồi.”
Một hán tử cao lớn hàm hậu đáp tiếng, quay đầu đi tìm đuốc. Ta nhớ lại cái hố lớn ở ngoài doanh địa mà bọn họ đào vây lấy toàn bộ doanh địa vào lúc chạng vạng đóng trại, cỏ hai bên hố đều bị nhổ sạch, toàn bộ chất vào trong hố. Hiện tại xem ra đây là vòng phòng ngự bọn họ đã sớm chuẩn bị, chỉ cần châm cỏ lên, vẫn có thể kiên trì một đoạn thời gian, sói thiên tính sợ lửa. Thế nhưng nếu như không nghĩ biện pháp khiến cho bầy sói rút đi vẫn là không được a, vòng lửa kia cũng hỗ trợ không được bao lâu. Đến lúc đó bọn họ lại chuẩn bị làm sao?
Bầy sói chậm rãi áp đến, bốn phía đều là ánh mắt lấp lánh lục quang. Chờ khi tới gần, cũng mơ hồ có thể thấy được thân sói cùng móng vuốt sắc nhọn lộ ra trong bụi cỏ.
Vòng lửa được đốt lên, ánh lửa đỏ rực rọi sáng thảo nguyên hắc ám, chiếu lên trên mặt một đám nam nhân cường tráng kiên nghị. Bọn họ cầm đao nắm cung, đứng phía sau bọn họ là thê nhi phụ mẫu của chính họ.
Ta tuyệt không đứng vào trong hàng của bọn họ, những hán tử này khẳng định có cách làm của chính mình, ta tham gia vào không nhất định có thể tạo được tác dụng gì. Gabu lão đầu không phải nói có sói đầu đàn sao? Mục tiêu của ta chính là nó. Đứng trên một chiếc xe gỗ đã được tháo gỡ, ta lùng tìm trong bầy sói.
Bầy sói ở trước mặt lửa lớn hừng hực có chút lùi bước, nhưng rất nhanh đã ổn định xuống, hình thành một vòng vây hoàn chỉnh. Chúng nó tuyệt không vội vã tiến công, mà là kiên trì chờ. (Chờ cái gì thì không cần phải nói.) Bởi vậy có thể thấy được, phương diện này khẳng định có sói đầu đàn chỉ huy, hơn nữa là một con sói vương rất thông minh.
“Tiểu Bạch, giúp anh tìm ra sói vương.”
“Chủ nhân, chúng nó thoạt nhìn không khác biệt mấy, em phân biệt không được a.”
Ta nghĩ nghĩ, phân phó:
“Anh gây chút phiền phức cho chúng nó, nhóc xem có thể tìm ra con sói đầu đàn chỉ huy kia không.”
Tiểu Bạch gật đầu, lủi đến trên đỉnh trướng bồng bên cạnh.
Lửa rất lớn, không khí phía trên vòng lửa đều bị cỗ nhiệt khí này vặn vẹo, từ bên trong nhìn ra thân ảnh sói cũng là lay động không ngừng. Khảo sức quan sát của ta? Chút chuyện nhỏ. Rút ra hai nhánh tiễn sắt, ta nhắm chuẩn một con sói lay động trái phải, một nhánh lệch trái một nhánh lệch phải, chung quy vẫn sẽ có một nhánh có thể bắn trúng.
Hai tiễn rời dây, một tiếng rống đau của sói vang lên. Con sói bị ta nhắm chuẩn kia nhảy dựng lên, như phát điên mà xông tới.