Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

quyển 4 chương 21: tiết 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Toujifuu

Sydow Berdu vì tìm kiếm bảo tàng rõ ràng đã làm không ít chuẩn bị. Khiến ta kinh hỉ chính là trong tay hắn cư nhiên có một tấm tàng bảo đồ không biết từ đâu mà có. Tuy rằng không biết thật giả, nhưng chung quy so với chúng ta chạy loạn như con ruồi không đầu thì vẫn tốt hơn.

Căn cứ trên bản đồ, chúng ta đi tới một vùng đất dốc bên hồ. Địa thế nơi đây bằng phẳng lá cỏ rậm rạp, thoạt nhìn không có gì bất đồng với địa phương khác. Ta thấy Sydow Berdu ở vùng dốc cỏ đối diện ánh trăng này đi đi dừng dừng quẹo trái quẹo phải nửa ngày, sau đó cắm một cây cột trên mặt đất. Sydow Berdu nhảy mấy vòng quanh cây cột cùng lẩm bẩm giống như điên, sau cùng toát ra một câu:

“Đào đi.”

Ta trực tiếp câm nín. Phí công sức nửa ngày như thế, kết quả vẫn là phải đào đất, vậy ngươi sớm đào không phải được rồi sao. Trong lúc nhất thời, lấy cột kia làm trung tâm, lá cỏ bùn đất bay ngang. Ta lui về phía sau hai bước tránh đất bay tới, nhìn sườn cỏ kia lấy tốc độ cực nhanh trũng xuống.

“Berdu, còn phải đào bao lâu a?”

“Còn sớm.”

Ta duỗi đầu nhìn nhìn cái hố kia, đã rất sâu, ít nhất hơn năm mươi mét. Chậc chậc lưỡi, sâu như vậy còn nói còn sớm, không biết bọn họ muốn đào tới khi nào.

“Vậy mấy người chậm rãi đào, tôi ngủ một chút. Chờ đào xong kêu tôi.”

Ta ở bên cạnh tìm một chỗ bằng phẳng nằm xuống, thuận tiện phân phó Tiểu Bạch giúp ta trông chừng những người đó. Ta không biết Berdu có thể thủ tín kêu ta dậy hay không, đề phòng một chút bao giờ cũng tốt.

Vốn chỉ chuẩn bị dưỡng thần, lại bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi. Trong mơ hồ cảm thấy một tia ánh sáng ấm áp chiếu lên trên mặt, ấm áp dào dạt rất thoải mái. Một thanh âm ở bên cạnh kêu ta:

“Thức dậy, sáng rồi.”

Thanh âm rất quen thuộc, là ai? Là…. Diệu Dương? Trong trí nhớ Diệu Dương cũng từng kêu ta như thế.

Mạc Ly, Mạc Ly, rời giường. Ngủ tiếp nữa chúng tôi sẽ tự mình đi giết.

A. Đã bao lâu không nghe được thanh âm này? Thanh âm khiến người ta hoài niệm. Tuy rằng thanh âm này tuyệt không phải xuất từ bản thân hắn. Không sai, ta biết bản thân ở nơi nào, cũng biết người kêu ta là ai. Chẳng qua trong tư tâm muốn nghe thanh âm đó nhiều hơn mà thôi. Thế nhưng. Dù giống đến thế nào đi nữa, cũng không phải chính chủ a.

“Đừng kêu nữa. Tôi không điếc.”

Có chút tiếc nuối mà mở mắt, Berdu cau chặt mày, vẻ mặt không kiên nhẫn mà nhìn ta.

“Được rồi, không phải đã dậy rồi sao.”

Phất phất tay với hắn, ta vỗ vỗ mông đi đến chỗ đã biến thành cái hố to kia. Đừng trách ta. Hiện tại đang khó chịu nha, mới không có thời gian đi lằng nhằng với cái tên khó tính đó.

Đi đến bên hố ta kinh hách nhảy dựng. Cái này, thật là bọn họ đào ra sao? Hố sâu đạt vài trăm thước, ánh mặt trời mới lên chiếu không tới đáy, thoạt nhìn tối om om thực dọa người. Một buổi tối a, ta không thể không bội phục lực hành động của những người này, thực sự là quá cường hãn! Nếu như trong hiện thực cũng có người như thế, mấy cái máy đào móc có thể bị đào thải toàn bộ.

“Đi thôi, chúng ta đi xuống.”

Nhóm kỵ sĩ bên cạnh chờ xuất phát. Berdu quét nhìn ta một cái, nhảy xuống đầu tiên, nhóm kỵ sĩ phía sau xếp thành một chuỗi theo xuống. Xem bọn họ nhảy đến nhẹ nhàng như vậy. Berdu sau khi đáp xuống đất còn ngẩng đầu nhìn lên trên. Cách xa thấy không rõ vẻ mặt của hắn, bất quá ta không cần nhìn cũng biết tiểu tử đó rất khẳng định là đang hy vọng ta không có can đảm nhảy xuống.

Bất động thanh sắc bước một bước về phía trước. Ta thẳng tắp rơi xuống đáy hố. Trên đường vài lần mượn lực ở mấy chỗ gồ lên trên vách hố. Rất nhanh đã đến đáy hố. Giương giương mi với Berdu, tên đó từ chối cho ý kiến. Lạnh mặt chuyển qua một bên.

“Nơi đó chính là cửa vào.”

Ta theo đường nhìn của hắn trông qua, ngoại trừ một tầng đất nâu đậm cái gì cũng không phát hiện. Còn chưa kịp đề xuất nghi vấn với Berdu, nhóm kỵ sĩ đã lập xong đội hình, thẳng tắp đi đến chỗ phiến nâu đậm kia. Ta há to miệng, nhìn một đám bọn họ biến mất ở trong đất. Khó trách chỗ này không người có thể tìm được, nguyên lai còn có thủ thuật che mắt như vậy a. Cũng không quá kỳ lạ, lúc ta đến thế giới này chẳng phải cũng là xuyên qua từ trong một mảnh thạch bích sao?

Xuyên qua tầng đất cùng xuyên qua thạch bích hình như cũng không có gì khác nhau, chỉ chớp mắt ta đã tới địa phương khác. Thông đạo hắc ám, khiến cho ta nghĩ tới tòa mê cung dưới đất ngoài Hải Duyên Thành kia. Bất đồng chính là thông đạo ở đây không ngay ngắn bằng ở mê cung, chỉ là một con đường gồ ghề được đào ra ở trong đất. Trên vách gập ghềnh lồi lõm, ngay cả mặt đất đôi khi cũng sẽ xuất hiện hố nhỏ lỗ nhỏ. Chí ít nơi đây đủ cao, khi đi không quá trắc trở. Nhóm kỵ sĩ trong bóng tối đốt đuốc lên, khiến ta có thể thấy rõ đường. Đi nhanh vài bước song song với Berdu, ta có dự cảm nơi này là cửa ải sau cùng của nhiệm vụ.

Ngoại trừ ngẫu nhiên có vài âm thanh giọt nước từ phía trên rơi xuống mặt đất, trong thông đạo chỉ có tiếng bước chân chúng ta đi tới. Sau khi Berdu đến nơi đây có vẻ càng thêm yên lặng cùng nghiêm túc, ta cảm thấy trong sự cẩn thận của hắn tựa hồ còn mang theo chút gì đó khác, khiến ta càng thêm hiếu kỳ đối với địa phương này. Sau khi đi được một đoạn đường, ta phát hiện một món đồ khiến người ta không thể tưởng được. Đó là một mũi tên, nhìn tình huống thân gỗ mục nát cùng đầu tiễn gỉ sét, niên đại hẳn đã rất lâu. Lại đi tới trước vài bước, ta ở bên thông đạo nhặt được một thanh trường đao hư gỉ, nhìn hình dạng vốn hẳn là một thanh mã đao. Liếc mắt ngắm ngắm bội đao trên thắt lưng nhóm kỵ sĩ, trong lòng ta mơ hồ hiểu rõ đây là chỗ nào. Thế nhưng chưa từng nghe nói nơi đây từng phát sinh chiến đấu a, chẳng lẽ chuyện xưa lưu truyền tới nay không phải chân tướng của lịch sử?

Càng đi tới trước, binh khí xuất hiện càng nhiều, cũng có thể nhìn ra được một ít vết tích sau khi đánh nhau chết sống lưu lại. Berdu không ngăn cản ta điều tra mấy thứ đó, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không quá kinh ngạc, dường như sớm đã biết hết thảy mấy thứ này.

Thông đạo không có phân nhánh, chúng ta rất nhanh đã đi tới đầu cùng. Nơi này là một thính đường tương đối lớn, bên trong bày một cỗ quan tài, phía trên tích đầy bụi. Trước quan tài có hai bộ xương khô nằm, bày ra tư thái ẩu đả với nhau, một người lấy kiếm đâm vào ngực người còn lại, người còn lại cầm đao chém lên trên cổ người trước đó.

Khi berdu thấy hai bộ xương khô này thì đứng lại, trầm mặc chốc lát, hướng một vị trong đó khuỵu đầu gối quỳ lạy. Nhóm kỵ sĩ phía sau hắn cũng quỳ lạy theo, trong miệng cũng lẩm bẩm niệm niệm cái gì đó. Ta thầm nghĩ quả nhiên đoán đúng rồi. Nơi đây, hẳn chính là nơi an nghỉ sau cùng của vị tuyệt đại mỹ nhân cùng hai đại dũng sĩ trong truyền thuyết kia. Bất quá xem tình hình hình như không quá giống trong chuyện xưa nói, đặc biệt những hài cốt binh sĩ tản lạc bốn phía kia, xem cách ăn mặc của bọn họ rất tương đồng với hai nhánh quân đội mà ta thấy khi mới vào phó bản, hoàn toàn vẫn duy trì bộ dáng chém giết lúc còn sống, làm sao giống như tình huống hồng nhan bạc mệnh, hai kẻ si tình tự nguyện đi theo nàng theo như lời trong chuyện xưa. Theo ta thấy căn bản là đỏ mắt khi gặp mặt kẻ thù, ngươi giết ta chém đồng quy vu tận. Thực sự là quá thú vị. Chẳng lẽ cửa sau cùng của ta chính là khai quật chân tướng lịch sử? Thế này cũng quá nhiều chuyện đi.

“Berdu, tình huống ở đây không quá giống trong truyền thuyết a. Có thể nói cho tôi biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra không? Không nên nói với tôi không biết, tôi sẽ không tin. Hơn nữa tôi nghĩ nơi đây hơn phân nửa là sào huyệt của nữ quỷ kia, tôi cần biết chuyện từng phát sinh nơi đây, mới có thể xác định tình huống của cô ta. Anh hẳn cũng không muốn chờ lát nữa khi các anh tìm bảo tàng thì có một nữ quỷ đi ra quấy rối đấy chứ.”

Nghiêm trang mà dùng nữ quỷ làm cớ “khuyên bảo” hắn, Berdu bình tĩnh nói:

“Có thể. Bất quá ngươi phải bảo chứng không đem chuyện nghe được cùng hết thảy thấy ở chỗ này nói ra ngoài.”

“Tôi bảo chứng.”

Lắp bắp kinh hãi nho nhỏ một chút, tên này thế nào đột nhiên dễ nói chuyện như vậy?

“Ngươi không cần kinh ngạc, dù sao thấy hết thảy trong mộ thất, ngươi hơn phân nửa cũng đoán ra được. Ta nói hay không nói, kỳ thực cũng không có bao nhiêu quan trọng.”

Tiểu tử này lúc nào trở nên sắc bén như thế? Ta bĩu môi, chuyên tâm nghe chuyện xưa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio