Mới hơn sáu giờ sáng, bốn người đã rửa mặt xong xuôi tụ tập ở bàn ăn bên cạnh phòng khách.
Bàn ăn luôn luôn vắng vẻ khó có được bốn góc đều đã có người ngồi, điều này kỳ thực làm cho Đoạn Đồng có cảm giác bốn người bọn họ đang tụ họp gia đình.
Đoạn Lục Khí là loại người có thể ngủ qua bữa sáng, đem bữa sáng và cơm trưa hợp lại ăn một lúc.
Đồ Tô Lưu là loại người không muốn phiền phức, vì tích góp tiền mua trang bị trò chơi mà có thể uống một chén nước sôi làm bữa sáng.
Đối với loại người ngày đêm đảo lộn như bọn họ, có ăn bữa sáng hay không cũng không phải là chuyện quan trọng.
Mà công tác điên cuồng như Đoạn Đồng ở trong mắt bọn họ, phương diện này cùng bọn họ có chỗ giống nhau.
Thanh Tiêu đối với tủ lạnh trống rỗng nhà Đoạn Đồng không biết nên ra tay làm sao.
Phòng bếp nhà Đoạn Đồng rất lớn, dụng cụ trong phòng bếp cũng rất mới, giống như là mới vừa mua về.
Hơn nữa, lật tung ngăn tủ phòng bếp, Thanh Tiêu cũng không tìm thấy dầu ăn.
Ngăn tủ cũng trống rỗng, chỉ có một vài thứ, chính là một bịch muối i-ốt chưa mở ra, một bịch bột ngọt và một gói rượu gia vị Thiệu Hưng.
Đoạn Lục Khí và Đồ Tô Lưu ở bàn ăn nhàm chán chờ bữa sáng, thế cho nên Đồ Tô Lưu lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt Weibo, còn Đoạn Đồng thì lại đi về phía phòng bếp.
Mỗi ngày trên Weibo đều có thể vây xem mãnh liệt, đề tài đứng đầu cuối cùng là “Giáo viên sinh vật, xin nói xin lỗi với em!”
Nhấn vào cái đề tài này lật xem, Đồ Tô Lưu đại khái hiểu được một chút tình huống.
Khởi xướng cái đề tài này chính là một đứa học sinh cấp nào đó, bởi vì cô bé bị giáo viên sinh vật đối xử không công bình làm cho không thể qua bài thi sinh vật, dưới sự đau buồn, cô bé muốn đi tìm cái chết nhưng được bạn học chung quanh khuyên ngăn và an ủi, sau khi ba mẹ cô bé biết chuyện này, đến trường học tìm giáo viên lý luận, vốn chỉ là hy vọng cùng giáo viên giải quyết rõ ràng chuyện này, ai ngờ thái độ giáo viên cực kỳ hung hăng, cuối cùng còn đẩy cửa mà đi, thậm chí trong quá trình nói chuyện có lời nói mỉa mai phụ huynh học sinh. Bây giờ học sinh này tạm thời nghỉ học ở nhà, nghĩ đến chuyện này, trong lòng càng áp lực, cho nên mới phải lập cái đề tài này.
“Tố chất giáo viên bây giờ thực sự là…..” Đồ Tô Lưu thương tiếc than thở, “Liếc mắt thôi cũng thấy nóng rồi, giáo viên này chờ bị người thịt đi.”
Nhìn xuống bình luận, thấy trước hết là mấy cái bình luận nhắn lại muốn giáo viên kia xin lỗi, quỳ xuống xin lỗi cũng không đủ, an ủi học sinh đó không nên quá khổ sở, mặt khác trên cơ bản đều là để lại “Ha ha ha ha, tôi đối với chuyện này cười không nói.” “Người đang làm, trời đang nhìn, ngẩng đầu ba thước có thần minh, tốt nhất mày nên cẩn thận.” Các loại bình luận nói không rõ ràng, một người sử dụng Weibo lời nói kịch liệt nhất, tên gọi Chính Huyền Nhật Lăng Không có thêm quan tâm lẫn nha với Đồ Tô Lưu.
Trên căn bản là tên Chính Huyền gửi bình luận đều bị hệ thống đổi thành , có thể tưởng tượng được là các loại thô bạo.
Câu đầu tiên chính là “Làm người không được như vậy chứ? Mày lại có thể đem sự tình đảo ngược mà nói, sao mày không , mày còn muốn giáo viên xin lỗi mày, mày quỳ xuống nói xin lỗi hắn còn tạm được!”
Trong phần bình luận của Đồ Tô Lưu lần lượt thấy tên Hoa Bách Hợp và Dư Huyền nói, không chỉ trích dẫn bình luận tràn ngập mùi thuốc súng của Chính Huyền, còn dồn dập ủng hộ Chính Huyền.
Đồ Tô Lưu nhớ bọn Ho Bách Hợp Chính Huyền Dư Huyền là bạn học cùng lớp, người học sinh này cũng có thể là bạn học của bọn họ đi… Nhưng nếu bạn học bị đãi ngộ không công bình như vậy, với tư cách là bạn học không giúp đỡ còn chưa tính, còn đăng loại bình luận này?
Đồ Tô Lưu có chút hoài nghi tính chân thật của chủ weibo về việc này.
Đoạn Lục Khí thấy biểu tình trên mặt Đồ Tô Lưu biến hóa phong phú, hơi hiếu kỳ Đồ Tô Lưu đang nhìn cái gì, sau khi vói đầu qua đọc xong cái Weibo kia, bắp thịt trên mặt giật giật.
Cái Weibo này nói không phải là đổi trắng thay đen chuyện của anh Tiêu sao.
Tác giả có lời muốn nói: Lại nói, viết thịt thịt có thể bị cua đồng hay không, cầu tấn giang viết thịt không bị cua đồng…