Trịnh Duẫn Hạo đã hai ngày không được thấy Kim Tại Trung, từ khi cậu bị chuyển xuống lầu thì cả hai chưa hề gặp lại. Hắn cũng từng có suy nghĩ thuyên chuyển cậu trở lại lầu , nhưng lại nghĩ tới thái độ kiên quyết từ chối của Tại Trung ngày đó, hắn cũng không dám làm quá, chỉ sợ sẽ làm cậu không chịu được mà chạy trốn.
Cho dù có lòng tin tràn đầy, Trịnh Duẫn Hạo vẫn là lần đầu tiên vì loại chuyện này mà cảm thấy đau đầu.
Xử lý xong văn kiện, Trịnh Duẫn Hạo liền mở MSN, nhìn thấy mấy tin nhắn của Trầm Xương Mân, đầu không hiểu sao lại cảm thấy đau.
Vương tử Trầm Tiểu Bính: Duẫn Hạo ca, hôn lễ của hai người thế nào rồi?
Vương tử Trầm Tiểu Bính: Duẫn Hạo ca, anh không định trở lại trò chơi sao, mọi chuyện đều đang rối tinh rối mù cả lên…
Vương tử Trầm Tiểu Bính: A? Chẳng lẽ ngoài thực tế hai người đã công khai mọi chuyện rồi sao?Anh bị lộ? Vị kia nhà anh không có khả năng tiếp thu…?
Vương tử Trầm Tiểu Bính: Có cần chuyên gia tình yêu tư vấn giùm không?
…
Trịnh Duẫn Hạo nhìn một hàng tin nhắn được gửi tới, trong lòng có một chút do dự, nhưng suy nghĩ một lát vẫn quyết định trả lời.
Hạo Thủy Chi Thương: Có ở đây không?
Chưa tới giây sau.
Vương tử Trầm Tiểu Bính: Lúc nào cũng có mặt! Anh rốt cục đã nhớ tới em rồi sao?!! Nói mau, anh với tộc trưởng làm sao vậy? Có phải đã ở cùng một chỗ rồi không? Anh có biết em là người biết rõ tình hình mà lại không thể nói ra cũng rất mệt mỏi hay không!
…
Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục nhìn chằm chằm một đống lời nói nhảm trên màn hình, trong lòng lại tự hỏi có thực sự có nên nhờ tên nhóc này “cố vấn” hay không.
Vương tử Trầm Tiểu Bính: Không được im lặng như vậy a! Duẫn Hạo ca, em phát hiện anh càng ngày càng thích treo máy nha a a a!
Trịnh Duẫn Hạo phảng phất thấy được hình ảnh Trầm Xương Mân ở phía bên kia hẳn đang bám dính lấy bàn phím vẻ mặt thống khổ lo lắng, vì vậy vội vàng trả lời.
Hạo Thủy Chi Thương: Mọi chuyện phức tạp hơn em nghĩ nhiều.
Vương tử Trầm Tiểu Bính: (‵′) 凸 Em đương nhiên cũng biết mọi chuyện rất phức tạp a!!! Hai người ngày liền đều không online!!! Anh có biết đám người trong game đều đang truy sát tộc trưởng hay không???!
Hạo Thủy Chi Thương: Truy sát?
Vương tử Trầm Tiểu Bính: Đúng vậy, truy sát! Bọn họ còn mở lệnh truy sát trên toàn server!
Hạo Thủy Chi Thương: Sao lại muốn đuổi giết cậu ấy?
Vương tử Trầm Tiểu Bính: (╰_╯) Anh còn hỏi em?! Anh cứ lên diễn đàn xem sẽ biết, đám người trên đó miêu tả so với em nói đặc sắc và chi tiết hơn nhiều! Hơn nữa trình độ suy diễn tưởng tượng còn rất cao nữa.
Trịnh Duẫn Hạo thấy vậy liền mở diễn đàn ra xem. Ngay lập tức bị một dòng chữ lớn màu đỏ rực ở trang nhất hù dọa.
Hạo Thủy Chi Thương: Em nói tộc trưởng mấy ngày nay cũng không login?
Vương tử Trầm Tiểu Bính: Đúng vậy, sau vụ đào hôn hôm đó cũng không thấy anh ấy xuất hiện, em còn tưởng anh đã ngả bài với anh ấy.
Hạo Thủy Chi Thương: Mọi chuyện phức tạp hơn em nghĩ nhiều.
Vương tử Trầm Tiểu Bính: Anh nói câu đó rồi! Nhưng mà rốt cục thì nó phức tạp ở đâu?
Trịnh Duẫn Hạo thử sắp xếp lại từ ngữ, phát hiện mọi chuyện đúng là rất phức tạp, nếu chỉ đánh chữ sẽ không thể diễn tả hết được sự chân thực và mức độ thê thảm của câu chuyện! Vì vậy,Trịnh Duẫn Hạo trực tiếp nhắn cho Trầm Xương Mân một câu.
Hạo Thủy Chi Thương: Buổi tối có rảnh thì đến Lotus, vừa lúc anh đã lâu rồi không đi uống rượu.
Trầm Xương Mân cũng nhanh chóng đáp ứng, ôm lòng hiếu kỳ đang không ngừng tăng cao, quyết định buổi tối phải có trách nhiệm hỏi ra mọi sự.
Sau khi logout, Trịnh Duẫn Hạo nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm, trong lòng lại đang có nỗi băn khoăn, công tác gì đó cũng không thể tập trung được.
Chỉnh sửa lại một chút văn kiện, Trịnh Duẫn Hạo quyết định đi thị sát một chuyến. Đương nhiên, chuyến thị sát này cũng không phải thật tâm muốn tìm hiểu công tác của nhân viên gì đó, chỉ là muốn lấy một cái cớ để đi nhìn Tại Trung mà thôi.
Đúng vậy, đã hai ngày rồi không được thấy đối phương.
Kim Tại Trung ghé vào bên bàn làm việc đùa nghịch, ánh dương quang xuyên thấu qua khung cửa sổ nhè nhẹ chiếu sáng lên trên người cậu, ánh sáng còn mang theo chút hương ấm áp, buổi chiều như vậy thật đúng là lười biếng a.
Mấy vị đồng nghiệp khác lại không có vẻ uể oải như vậy, bọn họ thỉnh thoảng lại nhìn qua Tại Trung, muốn từ khuôn mặt nhỏ nhắn không chút tinh thần của cậu nhìn ra gì đó.
Hàn Tư Tư: “Mọi người nói xem, thụ thụ thực sự không định đi tìm tổng tài sao?”
Tiểu Hà bủn xỉn: “Anh ấy đã nói sẽ không đi tìm, tại sao chị vẫn không chịu tin a!”
A Thành: “Đúng vậy, Đại Kim một tháng nay trải qua vô cùng cực khổ, cô cũng không cần ép buộc cậu ấy phải quay trở lại trên đó a, cô nhẫn tâm thả cậu ấy trở lại cơn ác mộng sao?”
Nội tâm Lục Tiếu: Con mắt nào của mọi người thấy cậu ta cực khổ vậy? Đây rõ ràng là đang xoắn xuýt về chuyện tình cảm a! Thế nhưng làm một người chính trực, tôi sẽ không nói cho mọi người biết đâu!
Phòng làm việc cứ như vậy bị bao vây trong bầu không khí trầm muộn.
Tại Trung mặt ủ mày chau tự chơi một mình một hồi liền thấy chán, vừa muốn ngẩng đầu lên đi làm chuyện đứng đắn thì đột nhiên hai mắt hoa lên.
Chẳng lẽ cậu ngã bệnh?
Trong lòng Tại Trung lại cảm thấy rầu rĩ, tình trạng nửa sống nửa chết này đã kéo dài mấy hôm nay, không thể nói rõ nguyên nhân là do đâu, chính là cái gì cũng không muốn làm, nhìn một đống công tác lúc trước còn tồn đọng đè xuống trước mặt liền cảm thấy đau đầu, cũng không phải muốn nói những công tác này quá rắc rối khó khăn, mà giống như là… đối với mọi thứ đều cảm thấy chán nản, nội tâm trống rỗng, tựa như bị người ta đào đi một khối.
Vốn còn tưởng rằng nguyên nhân là do đã lâu rồi cậu không làm công tác ở lầu , không còn quen với phương thức công tác trước đây, thế nhưng tình trạng này đã kéo dài vài ngày này, Kim Tại Trung trong lòng cũng hoảng sợ, hơn nữa bình thường sau khi mở máy tính xong liền đờ người ra, còn không ngừng thắc mắc tổng tài đang làm cái gì, hay là vẫn giữ thói quen không cần mình giúp đỡ.
Tại Trung thấy mình nhất định là bị điên rồi, rõ ràng lúc trước làm công tác ở lầu trên là một loại dằn vặt, thế nhưng bây giờ đối với đoạn thời gian đó lại cảm thấy nhớ nhung?
Cậu lấy tay đập vào đầu, muốn đẩy những suy nghĩ không thực tế này ra khỏi đầu, nhưng lại nhận thấy làm vậy thực sự rất ngu ngốc!
Ai, trò chơi cũng đã vài ngày không lên, tuy rằng cũng đã chuẩn bị tinh thần, thế nhưng khi nhìn thấy bài viết trên diễn đàn, xem những lời phê phán của những người khác, bản thân cậu cũng sản sinh ảo giác – Kim Tại Trung mày thật đáng chết! Nhất là thấy đoạn “Tôi thấy nữ thần đứng trước miếu Nguyệt lão một mình chờ đợi, đứng suốt từ lúc h tối không hề nhúc nhích, nhiệm vụ cũng không làm mà vẫn đứng đó chờ, sau khi mọi người ầm ầm ĩ ĩ mắng chửi một hồi trên kênh Thế Giới xong, tôi thấy cô ấy một câu cũng không nói mà logout, thật đáng thương.” Tại Trung cảm thấy mình thực sự là một tên khốn nạn a!
(Yoon: cũng vì anh thế này nên tên nào đó mới đi ghen với chính mình trong game đó nha, còn không ngại hủy hại hình tượng “nữ thần” ==)
“Ai ai, tổng tài tới!” A Thành ló đầu ra ngoài vừa lúc nhìn thấy thân ảnh của Trịnh Duẫn Hạo xuất hiện trước cửa phòng làm việc, trong nháy mắt lập tức thấp giọng thông báo tới các chiến hữu.
Vì vậy, một đám người trong phòng làm việc vội vàng tắt diễn đàn, thu nhỏ màn hình game, tất cả mọi người thập phần nhất trí ngồi ngay ngắn vờ làm nhân viên nghiêm túc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Đương nhiên, ngoại trừ một người tên Kim Tại Trung