Lý Kiêu tìm một cơ hội nói với mọi người, tụ hội ngay tại trong quán của hắn, như thế muốn chơi cái gì, chơi bao lâu đều được.
Mọi người đương nhiên giơ cả hai tay tán thành, những người không ở B thị thì mãnh liệt yêu cầu chụp thật nhiều hình về.
Ngay lúc tất cả mọi người chờ đợi lần gặp mặt này, lại xảy ra một sự kiện.
Ngày đó chỉ huy công phòng chiến của phe Ác nhân cốc đột nhiên chạy đến yy của Phiêu Kị doanh, dọa Tiểu mễ tương lúc ấy đang ở trên yy nhảy dựng.
Kết quả vị chỉ huy này rất có lễ phép hỏi, Dũng mãnh thiện chiến có ở nhà hay không.
Lúc ấy Lý Kiêu đang cùng Lộ Viễn ở trong một phòng khác tình tứ, Tiểu mễ tương lập tức chat mật với hắn, Lý Kiêu liền kéo Lộ Viễn đến xem thử.
Chỉ huy công phòng bên Ác nhân cốc là một Tàng Kiếm, tên 【 Diệp Trí Phong 】. Hiện tại Ác nhân cốc là do một bang hội lớn lãnh đạo, những bang hội khác chính là quay chung quanh bang hội lớn này. Diệp Trí Phong đã không còn là bang chủ của bang hội lớn nhất, nhưng là chỉ huy cao nhất mỗi lần công phòng của Ác Nhân Cốc.
Lý Kiêu vẫn luôn cảm giác mình là thành viên của một đội du kích, không biết hôm nay quân chính quy Diệp Trí Phong này đến tìm hắn là có chuyện gì.
Lý Kiêu vốn còn đang cho rằng Diệp Trí Phong là tới tìm Lý Thiên Nhai, tiểu hào của Lý Thiên Nhai nói không chừng đã bị phát hiện, kết quả Diệp Trí Phong căn không có nhắc tới Lý Thiên Nhai.
Phong cách của vị chỉ huy này cùng Lý Thiên Nhai còn có Hư không trảm không ngớt hoàn toàn không giống nhau, thanh âm tràn ngập nguyên khí.
Diệp Trí Phong thấy Lý Kiêu đến, liền cùng hắn chào hỏi: “Xin chào.”
Lý Kiêu một chút cũng không cùng Diệp Trí Phong khách khí, trực tiếp hỏi: “Ngươi tới đây làm chi? Đánh nhau?”
Diệp Trí Phong cười: “Ta đến đánh nhau với ngươi để làm chi, được rồi, ta nói thẳng, ta đến là hy vọng người Phiêu Kị doanh, đặc biệt là ngươi đi tham gia bang hội lôi đài.
Lý Kiêu thật đúng là không nghĩ tới chuyện này.
“Lôi đài vẫn luôn bị đại bang hội lũng đoạn, hơn nữa cơ bản là ác nhân cùng chính khí thay phiên nhau giữ vị trí đệ nhất, chúng ta loại tiểu bang hội này đi làm vật hi sinh thật sự là không đảm đương nổi.” Lý Kiêu trực tiếp nói rõ.
Diệp Trí Phong cười cười: “Vốn là như vậy, nhưng tình huống lần này không giống. Chúng ta đánh lôi đài vẫn luôn có điều hài hòa, lần trước quán quân lôi đài ở Hạo khí minh, lần này hẳn là đến ác nhân cốc. Nhưng là gần đây chính khí có điều rung chuyển, Hư không trảm không ngớt vừa mới lên chức — “
Diệp Trí Phong dừng một chút, thừa dịp cơ hội này, Lý Kiêu biểu đạt bất mãn: “Lại là hắn, ta hiện tại nghe đến cái tên này liền đau đầu.”
“Ha ha.” Diệp Trí Phong nói, “Kỳ thật ta cũng giống như vậy, tin tưởng Hạ Lạc Khắc cũng chẳng khác chúng ta là bao”.
Hắn nói một câu làm Lý Kiêu sửng sốt, lúc này mới phát hiện Hoa sinh bất tri bất giác cũng đã lên yy rồi.
Diệp Trí Phong không có vạch trần, tiếp tục nói: “Sau khi Hư không trảm không ngớt lên làm chỉ huy, hắn nói lần này ai muốn giành quán quân lôi đài thì phải nhờ vào thực lực.”
Lý Kiêu cắt ngang một tiếng: “Không nói thực lực hắn còn cơ hội, nói thực lực hắn thắng cái rắm a.”
Diệp Trí Phong không đồng ý: “Tài khoản này xưa đâu bằng nay, kỹ thuật của hắn quả thật khá tốt.”
“Vậy thì thế nào.”
Diệp Trí Phong cười: “Cho nên, Ác nhân cốc chúng ta cũng phải xuất ra thực lực. Ngươi cũng biết các thế lực ở Ác nhân cốc có điều tập trung, bang hội chúng ta đã có vài người đoạt quán quân rồi, mà ở Ác nhân cốc nổi danh nhất khi đấu pvp chính là Phiêu Kị doanh, cho nên ta hy vọng người trong bang các ngươi có thể tham gia bang hội lôi đài lần này.”
Lý Kiêu trầm ngâm một chút, nói: “Kỳ thật các ngươi chính là muốn cấp Hư không một cái uy hiếp, nhưng lại muốn chừa chút mặt mũi cho chính khí, cho nên mới tìm chúng ta đi.”
“A, không cần nói khó nghe như vậy, hơn nữa ta cũng cảm thấy được các ngươi thực sự có đủ thực lực để đoạt quán quân.”
“Nếu như vậy, chúng ta sẽ nhận trọng trách lớn lao này của Ác nhân cốc, đấu lôi đài cần dùng dược liệu này kia sẽ do các ngươi cung cấp.”
“…”
“Ta sát, vũ khí cam cấp các người đều mang trên lưng, một thân trang bị cực phẩm, đừng keo kiệt chút tiền ấy chứ.”
“…”
Diệp Trí Phong nghẹn nửa ngày, mới nói: “Được rồi, ta sẽ đưa tiền tới…”.
Lý Kiêu nghĩ thầm, gia đây chính là người làm ăn buôn bán, đòi tiền và vân vân chính là nghề của ta.
Hai người lại nói thêm vài câu, Diệp Trí Phong liền rời khỏi yy.
Diệp Trí Phong vừa đi, Hoa sinh liền lên tiếng.
“A a a a, ngươi muội a, ngươi muội Hư không trảm không ngớt, lão tử với ngươi thù không đợi trời chung!”
Lý Kiêu cười nhạt: “Ngươi đánh không lại người ta đều là đậu hủ”
Lộ Viễn từ đầu nghe được, cảm thấy được không có chuyện gì liên quan chính mình, Diệp Trí Phong tìm đến Lý Kiêu, dù sao cuối cùng nhất định là Lý Kiêu đánh với Hư không, những người khác đều phải bại dưới tay Lý Kiêu, như vậy hắn mới có thể có đủ phiếu mà vào vòng trong.
Nhưng là Lộ Viễn một chút cũng không có mất hứng, chỉ cần Lý Kiêu có thể thắng là tốt rồi.
Tin tưởng người trong bang cũng sẽ không có ý kiến gì.
Lý Kiêu đối với kỹ thuật đánh nhau của mình tràn đầy tự tin, cảm thấy được đánh lôi đài chỉ có thể xem như một chút nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, mọi người càng thêm quan tâm chính là lần tụ hội này.
Rốt cục ngày tụ hội cũng tới, Lộ Viễn trước tiên đến quán của Lý Kiêu, kết quả Lý Kiêu kẻ này cư nhiên còn chưa có rời giường.
Lộ Viễn đứng ở cửa tiệm gọi điện thoại cho hắn.
“Anh cư nhiên còn chưa ngủ dậy.”
“Ngô.” Người ở đầu kia điện thoại còn mơ mơ màng màng, “Dù sao cũng còn sớm mà.”
Lộ Viễn phiên cái xem thường.
“Anh mau đứng lên, xuống dưới mở cửa tiệm.” Lộ Viễn nói, nếu cậu đều đã đến đây, ít nhất cũng phải có một chỗ để ngồi, cũng không thể để cho cậu đi vòng vòng, chờ Lý Kiêu ngủ đủ.
“Hắc hắc, em lên đây trước đi.” Thanh âm Lý Kiêu còn mang theo giọng mũi, “Trực tiếp theo thang lầu đi lên, anh ở tầng một nè.”
Lộ Viễn nghĩ nghĩ, cầm di động, hướng lên tầng một mà đi, sau đó gõ gõ cửa.
Một lát sau, cửa mở ra, Lộ Viễn liền nhìn thấy nửa thân trần của Lý Kiêu.
Lý Kiêu hướng cậu ngoắc ngoắc tay, Lộ Viễn bước vào nhà, theo Lý Kiêu đi vào phòng khách.
Lý Kiêu chỉ mặc một cái khố khi ngủ: “Còn sớm mà, còn đến hai tiếng nữa mới đến thời gian ước hẹn.”
Lộ Viễn rất muốn đá vào mông hắn một cước, nhưng là nhịn được.
Lý Kiêu nói xong liền trở lại phòng ngủ, nhào lên trên giường.
Lộ Viễn cũng đi qua, Lý Kiêu nằm bò ra, hướng cậu cười, còn quăng qua một cái mị nhãn: “Hai tiếng còn kịp.” Hắn vỗ vỗ giường, “Theo anh ngủ thêm một chút nữa đi.”
Lộ Viễn thật sự nhịn không được, nghĩ nghĩ, vẫn là cởi giày, một cước đá vào mông của Lý Kiêu.
Lý Kiêu xoay người cầm chân của cậu, đem cậu kéo đến trên giường, một phen ôm lại, đem chân của mình khóa chặt lên người Lộ Viễn.
Lộ Viễn rõ ràng cảm giác được bụng dưới bị một cái gì đó hơi cứng rắn đâm vào.
Lý Kiêu từ từ nhắm hai mắt, ôm chặt Lộ Viễn, cười nói: “Dám chạy vào phòng ngủ của anh sẽ có giác ngộ đó.”
Lộ Viễn nếu sợ Lý Kiêu liền không phải Lộ Viễn, cậu cười lạnh một cái, nói: “Không biết là em hay là nơi đó của anh có giác ngộ.”
Lý Kiêu vẫn là không mở mắt ra, ôm Lộ Viễn ở trên người cậu cọ cọ: “Dù sao còn có thời gian, em liền theo giúp anh một chút.”
Lý Kiêu bắt đầu vô sỉ, nhướn người qua hôn Lộ Viễn, Lộ Viễn mặc hắn hôn mình, vật cứng rắn của Lý Kiêu vẫn luôn ở trung gian hai người.
Lộ Viễn cảm thấy được như vậy đối thân thể sẽ không tốt, nhưng là cậu cũng có chút luyến tiếc nụ hôn ôn nhu lúc này của cả hai.
Hai người ở trên giường quấn quýt một hồi, Lộ Viễn rốt cục đẩy Lý Kiêu ra, nói: “Thật sự phải rời giường.”
Lý Kiêu mới chịu đứng dậy mặc quần áo, Lộ Viễn lúc này mới có cơ hội, hảo hảo đánh giá chỗ ở của hắn. Lý Kiêu nhanh chóng chuẩn bị tốt, gọi cậu ý bảo cùng nhau đi xuống: “Chúng ta đi xuống đi.”
Xuống dưới lầu, Lý Kiêu mở cửa tiệm, sau đó gắn lên tấm bảng trước cửa, ở phía trên viết “Hôm nay đặt bao hết, khách lẻ không tiếp”, sau đó ở cửa cùng với Lộ Viễn đợi người.
Lúc này còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn, Lộ Viễn mới vừa ngồi một hồi, Lý Kiêu còn pha cho cậu một ly trà sữa, thì bọn họ liền nhìn thấy có một cậu thanh niên vội vội vàng vàng hướng tiệm bên này chạy lại.
Lý Kiêu vừa thấy, nói: “Tới sớm như thế a.”
Lộ Viễn nhìn người thanh niên trước mặt, tóc cắt gọn gàng, T sơ mi, bên ngoài là áo khoác, phía sau đeo một cái ba lô thật to, bộ dáng chính là kiểu thiếu niên dương quang rực rỡ, tuổi nhìn qua cùng cậu không khác cho lắm.
Lý Kiêu tựa hồ quen biết với người mới tới, Lộ Viễn nghiêng đầu sang, muốn hỏi Lý Kiêu ai vậy.
Kết quả bạn hữu kia đẩy cửa ra nhìn lại đây, thấy Lý Kiêu liền cao hứng hô một tiếng: “Lão đại!” Thiếu niên lại nhìn thấy Lộ Viễn, trên mặt sững sờ một chút, tiếp theo khiếp sợ hỏi: “Đây là đại sư?”
Lộ Viễn cảm thấy cậu đã muốn biết đây là ai rồi.
____________________
Vâng mình cũng đã biết người tới là ai rồi.
Hôm nay / mình up chương luôn, xem như là quà mình gởi tặng cho các bạn nữ (hủ nử), chúc các bạn vui vẻ và ngày càng xinh đẹp nhé….(>” v “ “ v “