Sau, Oa oa không khóc đem việc này nói lại cho Lý Kiêu nghe, Lý Kiêu cười muốn tắt thở.
Lý Kiêu lại nói cho Lộ Viễn nghe, Lộ Viễn nghe mà thực phấn khích.
Hai người đều có cảm giác sớm muộn chuyện này cũng sẽ như vậy, lại cảm thấy Oa oa không khóc cùng với Loan câu thực sự rất ngốc.
Nhưng cả ba người cũng không dám nói với Loan câu chuyện Oa oa không khóc vốn thích nam nhân, sợ Loan câu bởi vì xấu hổ cùng giận dữ mà bỏ đi…
Oa oa không khóc cùng Loan câu lại dính lấy nhau, cả ngày tản ra một đống tim hồng đến muốn ói, trên đường bọn họ đi qua, người qua đường chỉ cần nhìn thấy bóng của hai người họ đều tự giác đi đường vòng.
Lý Kiêu cùng Lộ Viễn thấy bọn họ như vậy, song phương đều có cảm giác nổi da gà khắp người.
Chuyện của Oa oa không khóc cùng Loan câu, kể cả bang hội đều là một mảnh hoà thuận vui vẻ, trừ bỏ hai vị muội tử.
Bát huyền tố ly thương trước giờ vẫn luôn không nói chuyện trên kênh bang cho nên có ở hay không mọi người cũng không biết, nhưng Tiểu mễ tương vẫn luôn là thành viên tích cực, kể từ sau ngày đó, nàng cũng không còn nói chuyện trên kênh bang nữa.
Người trong bang, đặc biệt là Diệp Minh Liễu cùng một ít nữ sinh khác, đều cảm thấy lần trước Tiểu mễ tương nói những lời quá phận với Lý Kiêu, cho dù cũng có giận, nhưng cũng không có nói gì nàng.
Lý Kiêu thân là bang chủ, cảm thấy nữ hài tử thì tính tình hoạt bát, bướng bỉnh chút cũng là bình thường, việc rất nhỏ, không cần nhớ trong lòng.
Mà Lộ Viễn lại cảm thấy nếu không biết sự anh bài của Diệp Trí Phong, thì nên nói sớm một chút, đừng lâm môn một bước để xảy ra chuyện như bây giờ, Lý Kiêu cũng không nên chủ động cấp bậc thang cho hai nữ hài tử kia xuống, nếu không lần sau sẽ không có người nghe lời Lý Kiêu nói nữa, sự tình cứ để như vậy cho nó từ từ lắng xuống là được.
Lý Kiêu căn bản không nghĩ nhiều, nếu Lộ Viễn nói vậy, hắn cũng sẽ không tiếp tục can thiệp nữa.
Dũng mãnh thiện chiến: “Chính là nhìn hai đóa kiều hoa bởi vì chuyện này mà héo rũ, thật không đành lòng a.”
Tám ngàn dặm đường: “… Kiều hoa không phải dùng để thương tiếc.”
Dũng mãnh thiện chiến: “Em cư nhiên thích kiểu ngược đãi này.”
Tám ngàn dặm đường: “Anh nói thật với em có phải gần đây anh thường hay xem mấy cái phim không sạch sẽ phải không?”.
Mắt thấy đã tới chủ nhật, ngày hôm sau chính là ngày thi đấu vòng tròn, diễn ra trong bốn ngày, sau đó thứ sáu chính là trận đấu giữa hai phe.
Hạo khí minh bên kia hẳn là Hư không trảm không ngớt, mà Ác nhân cốc bên này còn chưa biết là ai đâu.
Còn có một ngày, Lý Kiêu nói cái gì cũng muốn cùng Lộ Viễn đánh mấy trận, nói muốn truyền nhiệt cho Lộ Viễn.
Vì thế hai người rời xa tiểu Thụ Lâm bên thành Lạc Dương ồn ào, chạy đi tìm một nơi hẻo lánh tỷ thí với nhau.
Trên cơ bản đều là Lộ Viễn thua.
Đồng dạng thao tác, Thiếu Lâm ở bản game này rất khó thắng kỹ năng của Thiên Sách.
【 phụ cận 】Tám ngàn dặm đường: “Em cảm thấy thời điểm anh đánh em đặc biệt ngoan (ngoan độc á).”
【 phụ cận 】Dũng mãnh thiện chiến: “Này chứng tỏ anh rất yêu em a.”
【 phụ cận 】Tám ngàn dặm đường: “…”
【 phụ cận 】Dũng mãnh thiện chiến: “Vì thế lần trước nhất định là anh bị cái gì đó bám vào người, nếu không như thế nào lại thất bại.”
【 phụ cận 】Tám ngàn dặm đường: “Xong vào đi, xem em là kẻ thù mà ngược em a, Thuần Dương thái hư đánh thắng Thiên Sách phải có đến một tá ấy chứ.”
Hai người còn muốn ở lại đánh thêm vài trận, Lý Kiêu đột nhiên nhận được mật tán gẫu.
【 mật 】Tiểu mễ tương: “Lão đại…”
Lý Kiêu sửng sốt.
Lộ Viễn thấy Lý Kiêu đột nhiên ngừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
【 phụ cận 】Dũng mãnh thiện chiến: “Tiểu mễ tương chat mật cho anh.”
Lộ Viễn cũng kinh ngạc một chút.
【 mật 】Tiểu mễ tương: “Lão đại… Thực xin lỗi…”
Lý Kiêu co quắp một chút, được nữ hài tử mở lời xin lỗi trước thật sự là ngượng ngùng a.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Vì sao lại xin lỗi? Nếu như là vì chuyện của sư phụ cô, thì thật ra tôi thấy không có việc gì cả.”
【 mật 】Tiểu mễ tương: “… Lão đại, lần trước tôi ở kênh bang hội nói ra lời rất nặng, tôi không phải cố ý… Chính là nhịn không được muốn bảo vệ cho sư phụ.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Tôi biết, thật sự không có gì đâu, tôi đều đã quên lúc đó cô nói gì rồi, ha ha.”
【 mật 】Tiểu mễ tương: “Ai, lão đại anh thật tốt. Kỳ thật trong lòng tôi cũng hiểu được sư phụ làm như vậy là không thỏa đáng, nhưng lúc đó đầu óc nóng lên, liền…”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Thiếu nữ đều dễ xúc động, không có việc gì, không có việc gì.”
【 mật 】Tiểu mễ tương: “… Ngươi mới thiếu nữ, cả nhà ngươi đều là thiếu nữ!”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ha ha.”
Không khí rốt cục tốt lên đôi chút, Tiểu mễ tương tiếp tục nói.
【 mật 】Tiểu mễ tương: “Kỳ thật tôi chủ yếu muốn nói… Lão đại, anh không nên trách sư phụ… tính cách của nàng có điểm…, ách, cái kia hơi kỳ quái chút, suy nghĩ chuyện gì cũng có điểm quái gở, nhưng nàng tuyệt đối không phải vì muốn giành vị trí quán quân mới thắng anh, chính nàng cũng không muốn làm quán quân đâu!”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Tôi biết.”
【 mật 】Tiểu mễ tương: “Anh một chút cũng không biết… Nàng chính là muốn thắng anh mà thôi…”
【 mật 】Lý Kiêu sửng sốt một chút, không biết trọng điểm những lời này là đặt ở “Chính là muốn thắng” hay là “Anh” thì thích hợp.
【 mật 】Tiểu mễ tương: “Dù sao anh không nên trách nàng, nàng không phải người xấu!”
Nói xong, Lý Kiêu liền thấy Tiểu mễ tương thoát game.
Đầu năm nay thật là… lưu hành cái kiểu nói xong thì liền thoát game, lưu lại nguời nghe mù mịt cứ như bị sét đánh.
Nói sau Lý Kiêu một chút cũng không cảm thấy Bát huyền tố ly thương là người xấu, cũng không phải giết người phóng hỏa và vân vân.
Lộ Viễn luôn luôn ở bên cạnh chờ, xem ra Lý Kiêu tán gẫu xong rồi, mới hỏi.
【 phụ cận 】Tám ngàn dặm đường: “Làm sao vậy?”
【 phụ cận 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ai, cảm giác Tiểu mễ tương đang khóc.”
Tám ngàn dặm đường: “Nữ hài tử có điều mẫn cảm, nhưng suy nghĩ cũng rất thoáng, không có việc gì đâu.”
【 phụ cận 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ai, nước mắt thiếu nữ luôn khó xem.”
【 phụ cận 】Tám ngàn dặm đường: “Có nhiểu lúc em thật muốn lấy gậy gộc đem đầy anh đánh rớt xuống.”
Đối với Lý Kiêu mà nói, chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ mà thôi, điều hắn quan tâm chính là trận đấu vào tối thứ hai của Lộ Viễn.
Bốn ngày thi đấu vòng tròn cuối cùng cũng đã bắt đầu.
( Tác giả: kỳ thật trận đấu đến giai đoạn này là hai bên trận doanh thay phiên đấu với nhau, chứ không phải là người cùng phe đấu cùng nhau, nhưng lúc ấy ta không có thấy rõ ràng – đừng trách ta viết sai a, vì tình tiết phát triển ta cái gì cũng có thể làm. )
Trận đầu hôm thứ hai, Lộ Viễn gặp chính là Thiên Sách.
Do ngày hôm trước được Lý Kiêu đặc huấn, vị Thiên Sách này so với trong tưởng tượng của Lộ Viễn rất dễ đánh, thế cho nên khi chiến thắng, Lộ Viễn hoàn toàn không có cảm giác gì.
Trận thứ hai là đánh với Vạn Hoa.
Trận này quả thực làm cho đầu Lộ Viễn đau như muốn vỡ ra, Vạn Hoa đối diện thật sự là đáng khinh đến cực điểm, hai người đánh đã lâu vậy mà thanh máu của Vạn Hoa càng đánh càng tăng lên, Lộ Viễn cẩn thận di chuyển cùng sử dụng đan dược, nhưng thật ra vẫn có chút căng thẳng.
Vào thời điểm Lộ Viễn ngã xuống, bang chúng vây xem đều lau mồ hôi.
Trận đấu thứ ba, chính là cùng Bát huyền tố ly thương.
Lộ Viễn tâm tình thực phức tạp, nhưng cậu biết là mình nhất định phải thắng.
Hệ thống nêu lên khung xác nhận quyết đấu, Lộ Viễn nhấp xác nhận, cậu chuẩn bị thật tốt, nhưng chờ hoài cũng không thấy Bát huyền tố ly thương truyển tống vào lôi đài, một lát sau, hệ thống thông báo người chơi Bát huyền tố ly thương từ bỏ thi đấu, Lộ Viễn thắng.
Lộ Viễn ngẩn người.
Quần chúng vây xem bùng nổ a, thất chủy bát thiệt, đặc biệt là người trong bang hội, đều cho rằng Bát huyền tố ly thương là bởi vì cảm thấy áy náy với Lý Kiêu cho nên tự động chịu thua Lộ Viễn.
Lộ Viễn đứng ở trên lôi đài, hệ thống đem cậu truyền tống ra ngoài, trong nháy mắt đó, Lộ Viễn giống như đã hiểu được suy nghĩ của Bát huyền tố ly thương.
Lộ Viễn đứng ngoài lôi đài nhìn Bát huyền tố ly thương, nghe nói hai trận vừa rồi nàng cũng thắng.
Lộ Viễn nhịn không được khóe miệng co rúm một chút, cô bé này là nữ sinh đầu tiên cậu gặp mà có thao tác tốt như vậy, nhưng thông minh như vậy cũng có điểm đáng sợ.
【 mật 】Bát huyền tố ly thương: “Ngày mai có trận đấu tôi sẽ không đến.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “… Thực đáng tiếc.”
【 mật 】Bát huyền tố ly thương: “Không có gì đáng tiếc, nên thắng đã thắng, nghĩ muốn thắng cũng đã thắng qua.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Không muốn thắng tôi sao?”
【 mật 】Bát huyền tố ly thương: “Cậu không phải loại nên thắng nên không cần.”
Lộ Viễn nhịn không được liếc cái xem thường.
【 mật 】Bát huyền tố ly thương: “Kỳ thật cậu đã muốn thắng tôi rồi.”
Lộ Viễn lần này bật cười.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Tôi trước còn tưởng rằng cô chính là người không rõ nặng nhẹ, một cô gái ngốc, hiện tại tôi cảm thấy cô thật sự rất tốt a.”
【 mật 】Bát huyền tố ly thương: “Cảm ơn khích lệ.”
Sau đó hai người cũng không nói chuyện với nhau nữa, một lát sau Bát huyền tố ly thương cũng rời game, Lộ Viễn thật sự là cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần.
Lý Kiêu chạy đến bên người Lộ Viễn, vui vẻ nói.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Anh cảm thấy em nhất định có thể thắng Hư không trảm không ngớt!”
Lộ Viễn nhìn hắn một cái.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Anh thật sự là như con nít, vui mừng quá sớm rồi.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ta sát, anh sao lại chọc giận em rồi.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Ai, quả nhiên suy nghĩ ngốc chút sẽ khoái hoạt hơn.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “… Em muốn nói gì thì cứ nói đi, không cần quanh co lòng vòng để mắng anh.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Em có quanh co lòng vòng đâu, em là cỡ nào trực tiếp a.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Anh có biết Bát huyền tố ly thương thích anh không?”
Lý Kiêu bên kia trầm mặc thật lâu.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Đều đã kết thúc rồi, em nói một câu như vậy, thật sự là như tình thiên phích lịch giáng xuống đầu anh.”
Lý Kiêu nhịn không được lại hỏi.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ai nói với em ?”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Chính em cảm giác được.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “… Đừng nói lại là giác quan thứ sáu của suất ca.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Ưm, ừ.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Quên đi, chúng ta vẫn là đi đánh mấy cái phó bản đi, đừng nghĩ chuyện này nữa.”
Ba ngày kế tiếp, Bát huyền tố ly thương hoàn toàn không có lên game, tới thứ năm là thời điểm Lộ Viễn quyết đấu giành vị trí đệ nhất, cậu chỉ thua một lần dưới tay vị Vạn Hoa máu trâu kia, còn lại đều thắng.
Đi đến bước này, Lộ Viễn không khỏi có chút thổn thức.
Giống như mấy ngày hôm trước chính mình còn bên Cửu cung các, Hư không trảm không ngớt là bang chủ của cậu, vậy mà hiện tại tên bang hội trên đầu của cậu đã thay đổi, tài khoản của Hư không trảm không ngớt cũng đã đổi chủ.
Mà Bát huyền tố ly thương không có login, mọi người ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, Lộ Viễn không khỏi vì nàng cảm thấy có chút bi thương.
Lại cảm thấy được nàng thắng quá Lý Kiêu, mọi người hữu mục cộng đổ.
Thời gian rất lâu về sau, khi Lý Kiêu nhắc tới nàng, có thể còn có thể miêu tả như vậy về nàng, cái kia muội tử đã từng thắng ta.
Lý Kiêu đối với trận đấu hôm thứ sáu còn hưng phấn hơn so với Lộ Viễn, nói cái gì nhất định phải thắng, vì hắn Lộ Viễn nhất định phải thắng.
Lộ Viễn đều mặc kệ Lý Kiêu lải nhải.
Lộ Viễn đứng ở giữa, Diệp Trí Phong đại biểu toàn thể người chơi Ác nhân cốc gởi đến Lộ Viễn mong ước chân thành.
【 phụ cận 】Diệp Trí Phong: “Ngươi nếu thua thì chờ toàn bộ người Ác nhân cốc thêm vào danh sách cừu nhân đi.”
【 phụ cận 】Tám ngàn dặm đường: “…”
Người bên cạnh đều thực hưng phấn, Lộ Viễn ngược lại thì bình tĩnh trở lại. Buổi tối thứ năm, cậu đã sớm thoát game, cùng Lý Kiêu nói chuyện điện thoại.
“Kỳ thật hiện tại em có điểm cảm tạ Huyền muội tử.” Lộ Viễn ngồi chồm hổm ở góc cầu thang ký túc nói chuyện với Lý Kiêu
“Nói vậy là sao?” Hiện tại Lý Kiêu đối với cái ID Bát huyền tố ly thương này thật sự là sợ, mà Lộ Viễn thì lại dựa vào cái ID này mà phát tán ra vô hạn ý tưởng kỳ dị.
“Cảm tạ nàng đã thắng anh, nếu em gặp phải anh ở vòng trong nhất định sẽ thua.”
Lý Kiêu nở nụ cười: “Em không đánh hết sức với vị Thiên Sách kia.”
“Anh nói nếu em cùng Huyền muội tử đánh thì ai sẽ thắng?” Lộ Viễn hỏi.
“… Không cần nghĩ nữa, em nên nghĩ xem ngày mai em cùng Hư không ai thắng thì tốt hơn đó.”
“Nếu em thua thì làm sao bây giờ?”
“Thua liền thua đi.” Lý Kiêu cười nói.
“Vì anh em nhất định phải thắng.” Lộ Viễn cũng cười.
“Nói thật đi, kỳ thật em là vì chính mình đúng hay không?” Lý Kiêu đột nhiên rất muốn đem Lộ Viễn ôm vào trong g ngực.
Lộ Viễn lớn tiếng bật cười: “Phải a, vì thiên hạ vô địch.”
Ngày hôm sau, Lộ Viễn đến lôi đài sớm hơn nửa tiếng để làm công tác chuẩn bị, Lý Kiêu mang theo người trong bang đến cổ vũ cho cậu, Diệp Trí Phong cũng mang theo vài nhân vật nổi tiếng bên cái Ác nhân cốc đến xem cuộc chiến.
【 phụ cận 】Oa oa không khóc: “Đại sư! Nhất định phải thắng!”
【 phụ cận 】Loan câu: “Ngươi nếu thua nhất định phải chết! Không thể làm tân bang hội mất mặt!”
【 phụ cận 】Diệp Minh Liễu: “Đại sư, vì lão đại nhất định phải thắng ~ “
【 phụ cận 】Hoa sinh: “Đại sư! Báo thù cho ta a! ! ! ! Đánh Hư không ! ooxx hắn!”
【 phụ cận 】Diệp Trí Phong: “【Tám ngàn dặm đường 】 vìÁc nhân cốc, nhất định phải thắng.”
【 phụ cận 】Tiểu mễ tương: “Đại sư… T T, cố lên, xem như bù lại cho sư phụ đi, cậu nhất định phải thắng a.”
Còn có rất nhiều người quen đều cổ vũ Lộ Viễn cố lên.
Lộ Viễn cười cười, thấy Hư không trảm không ngớt cũng đã tới.
【 phụ cận 】Hư không trảm không ngớt: “Ngươi đã đến rồi.”
【 phụ cận 】Tám ngàn dặm đường: “Ta đến rồi.”
【 phụ cận 】Hư không trảm không ngớt: “Ngươi không nên đến.”
【 phụ cận 】Tám ngàn dặm đường: “Ta không thể không đến.”
【 phụ cận 】Hư không trảm không ngớt: “Ta cần chi đến, ngươi cần gì phải đến.”(vế trước mình không hiểu lắm).
【 phụ cận 】Tám ngàn dặm đường: “Ngươi không cần đến, ta không nên đến, chỉ tiếc chúng ta hiện tại đều đã đến.”
【 phụ cận 】Hư không trảm không ngớt: “Đến đây liền không thể quay đầu lại.”
【 phụ cận 】Tám ngàn dặm đường: “Ta cũng không quay đầu lại.”
【 phụ cận 】Hư không trảm không ngớt: “Ngươi với ta ắc phải có một người phải chết.”
【 phụ cận 】Tám ngàn dặm đường: “Không sai.”
【 phụ cận 】Dũng mãnh thiện chiến: “… Ta sát, nói nhiều quá, trăng sắp lên tới đỉnh đầu rồi kia, mau đánh aaa.”
Lộ Viễn cười đi báo danh, rồi cùng Hư không trảm không ngớt vào danh sách chờ truyền tống vào lôi đài.
Lộ Viễn đột nhiên nhớ tới cái gì, liền mật hỏi Hư không.
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Ngươi quen người bán tài khoản này không?”
【 mật 】Hư không trảm không ngớt: “Không biết, mua tài khoản.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Vì sao lại mua tài khoản này?”
【 mật 】Hư không trảm không ngớt: “Bởi vì người bán nói sẽ tặng kèm cái ghế bang chủ của một bang hội.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “… Ta với chủ nhân của tài khoản này từng là bằng hữu.”
【 mật 】Hư không trảm không ngớt: “Nhưng ta nhìn thấy tên của ngươi ở trong danh sách cừu nhân.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “A, cho nên ngươi giết ta?”
【 mật 】Hư không trảm không ngớt: “Cho nên ta giết ngươi, ta đem tất cả cừu nhân của tài khoản này giết hết một lần, sau đó xóa bỏ.”
【 mật 】Tám ngàn dặm đường: “Thì ra là thế, cảm ơn ngươi, hiện tại ta đã hiểu được.”
Lộ Viễn đã biết được chân tướng, cảm thấy càng ngày càng an tâm.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Vào đi, vì thiên hạ vô địch.”
Trong nháy mắt Lộ Viễn được truyền tống vào lôi đài, cậu nhận được mật tán gẫu của Lý Kiêu.
Lộ Viễn không khỏi nở nụ cười, bước lên thảm đỏ, nhìn đối thủ ở phía đối diện, cậu đột nhiên cảm thấy tin tưởng gấp trăm lần.
Thắng, đó chính là thiên hạ vô địch.
( Hoàn )
____________________