Nội thành Thị Trấn Markham, Lâu Đài Lãnh Chúa.
Lâu Đài Lãnh Chúa, trên thực tế là nơi làm việc của Bùi Phương Thảo, tại vì Trần Văn Lâm rất ít khi ở nơi này. Thật ra vẫn còn một số người nữa, như Onea Maskin - em gái của Agatha Maskin, Lolita Iris Volkirha, nàng công chúa bị Vương Quốc Thrink bỏ rơi Summer Tiber. Đa phần là nữ.
Onea Maskin thì suốt ngày cưỡi Đại Bàng Khổng Lồ đi dạo khắp nơi, tìm kiếm nhưng con Dread trên cấp một trăm, hay còn gọi là Dead Knight để tiêu diệt. Đó chính là công việc hàng ngày của nàng và Quân Đoàn Thứ Bảy.
Iris Volkirha và Summer Tiber thì dạo chơi khắp nơi, không lúc nào ở yên một chỗ, trừ lúc ăn uống, nghỉ ngơi.
Thành ra, tại Lâu Đài Lãnh Chúa, chỉ có một mình Bùi Phương Thảo là thương xuyên ở lại. Có thể coi nơi này giống như "Văn Phòng Chính Phủ" của Thị Trấn Markham.
Phó Trưởng Trấn, người của Thị Trấn Luxgish và Thị Trấn Gursen xin gặp.
Một trợ lý đến phòng làm việc của Bùi Phương Thảo bẩm báo.
Trợ lý thì Bùi Phương Thảo có rất nhiều, nàng hiện tại là người điều hành chủ chốt của Thị Trưởng Trấn Markham, có rất nhiều công việc quan trọng, nên phải có nhiều trợ lý để sai sử, tổng hợp, lựa chọn thông tin quan trọng.
Bùi Phương Thảo đưa mắt ra khỏi tập tài liệu dày cộp, hỏi:
Có chuyện gì?
Người trợ lý kia nói:
Bọn họ nói muốn mượn lương thực của Thị Trấn Markham chúng ta.
Bùi Phương Thảo cau mày nói:
Bảo với bọn họ, Thị Trấn Markham chúng ta nhiều người, không rảnh đi phân phát lương thực.
Vâng, thưa Phó Trưởng Trấn.
Sau vụ hợp tác chống Dread bất thành, Bùi Phương Thảo có ý kiến không hề nhỏ đối với Thị Trấn Luxgish và Thị Trấn Gursen.
Trong khi Thị Trấn Markham bọn họ vất vả ra ngăn cản Dread tiến vào lãnh địa của cả ba Thị Trấn, thì hai Thị Trấn kia lại co đầu rút cổ, không chịu đưa quân ra chiến đấu, làm cho nàng cực kỳ bực mình.
Mà hiện tại, Thị Trấn Luxgish và Thi Trấn Gursen không phải là hết lương thực, chỉ đơn giản là họ muốn học theo Thị Trấn Markham các nàng, thu nhận nhiều nạn dân, tăng mạnh thực lực của Thị Trấn bọn bọ.
Thời gian qua, Thị Trấn Luxgish và Thị Trấn Gursen thấy rõ sự lợi hại của việc thu nhận nạn dân, nên cũng muốn bắt chước. Nhưng khổ nỗi, lương thực của bọn họ không có quá nhiều, không dám trắng trợn thu nhận nạn dân như Thị Trấn Markham.
Bình thường, Thị Trấn Markham bất kể tuổi tác, giới tính, sức khỏe, đều thu nhận hết. Chỉ cần là người, thì đều có tác dụng.
Nhưng ít lương thực dự trữ như Thị Trấn Luxgish, Thị Trấn Gursen thì không dám làm như vậy, họ chỉ thu nhận người trẻ tuổi, khỏe mạnh. Không tiếp thu người già yếu, hoặc con nít.
Mà những nạn dân, không thiếu người dắt díu cả gia đình theo, làm sao họ chấp nhận điều kiện của hai Thị Trấn kia được. Cuối cùng, nơi được lựa chọn lại là Thị Trấn Markham.
Thấy tình thế càng ngày càng không ổn, Thị Trấn Markham dân số vượt một triệu, trong khi bọn họ chỉ có một hai trăm nghìn, mà khoảng cách càng ngày càng bị nới rộng. Có lẽ không lâu nữa, thậm chí là không đợi đến khi sự kiện Sự Trỗi Dậy Của Dead Knight kết thúc, thì Thị Trấn Markham đã ra tay thôn tính bọn họ rồi.
Hiện tại cũng chỉ có một cách, đó chính là thu nhận nạn dân giống như Thị Trấn Markham, nhưng lại không có lương thực.
Cho hai Thị Trấn kia mượn lương thực, Bùi Phương Thảo đâu có ngu mà làm chuyện tự lấy đá đập vào chân mình.
Mặc dù hồi trước, Thị Trấn Markham và Thị Trấn Luxgish xem như bằng hữu thân thiết, nhưng cũng phải xem lợi ích đã. Không sớm thì muộn, Thị Trấn Markham cũng phải tìm cách bành trướng thế lực bản thân lên thật nhiều. Thị Trấn Markham có một kẻ địch vô cùng lớn phải đối phó khi mà sự kiện Sự Trỗi Dậy Của Dead Knight kết thúc.
Mềm lòng, là chuyện không thể nào. Nhất là đối với một thế lực, có tham vọng trở thành một phương bá chủ như Thị Trấn Markham.
Không lâu sau, vị trợ lý kia trở lại, với một bức thư, đưa cho Bùi Phương Thảo rồi nói:
Thị Trấn Luxgish có bức thư này đưa cho ngài, Phó Trưởng Trấn.
Bùi Phương Thảo cầm lấy bức thư, phất tay ra hiệu trợ lý kia ra ngoài.
Bức thư này khá cẩn mật, được đóng dấu bằng con dấu của Trưởng Trấn Blade Luxgish, một khi có dấu hiệu động chạm, sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Bùi Phương Thảo xé mở bức thư, nàng cũng có chút tò mò, muốn xem thử mấy người này định giở trò gì.
Đọc kỹ bức thư, Bùi Phương Thảo cất nó vào ngăn kéo.
Bên trong bức thư, đại khái nói về việc trao đổi lương thực.
Bình thường, chắc chắn sẽ không có chuyện Bùi Phương Thảo đồng ý. Nhưng bên trong có một thứ mà cả nàng, lẫn Trần Văn Lâm đều rất để ý đến, vẫn tốn nhiều công sức tìm kiếm. Đó chính là Kim Ưng.
Kim Ưng, là một loài chim có thân hình khá to lớn, sinh sống tại khu Seval, nhưng cũng không dễ tìm kiếm.
Kim Ưng đủ sức chở khoảng ba trăm Kilogram đồ vật, bay một quãng năm trăm Kilomet, với tốc độ năm mươi Kilomet mỗi giờ. Cực kỳ có tác dụng.
Hiện tại, Không Quân của Thị Trấn Markham đã được thành lập, nhưng số lượng binh sĩ lại cực kỳ ít.
Bốn chiếc Phi Thuyền Khinh Khí Cầu, một nghìn hai trăm binh sĩ. Phải nói là cực kỳ ít ỏi.
Cũng không phải tại vì Trần Văn Lâm không muốn tạo thêm Phi Thuyền Khinh Khí Cầu, mà vì không có binh sĩ thích hợp làm Không Quân. Trong số các chủng tộc sinh sống bên trong Thị Trấn Markham, chỉ có tộc Người Dơi thích hợp trở thành Không Quân.
Nhưng cũng không thích hợp hoàn toàn.
Với những thế lực khác, Không Quân của bọn họ gần như thuộc dạng, chỉ cần Phi Thuyền bị phá thì đa số binh sĩ sẽ chết. Ngoại trừ Quang Minh Thánh Vệ của Quang Minh Giáo Hội, có khả năng triệu hồi cánh Thiên Sứ trong một thời gian ngắn, đủ để bảo toàn mạng sống.
Trần Văn Lâm không muốn như vậy, hắn muốn, cho dù Phi Thuyền bị phá, thì binh sĩ vẫn có thể tìm cách thoát đi.
Chỉ có tộc Người Dơi, là có khả năng bay lượn. Nhưng vào ban ngày, họ không bay được nhiều lắm, nếu rơi từ độ cao quá cao, thì Người Dơi cũng phải tan xương nát thịt. Chỉ có vào ban đêm, thiên phú bóng tối được phát huy, Người Dơi mới có thể tự do bay lượn.
Ban ngày, Người Dơi mất khả năng dựa vào bóng đêm, nên chỉ bay cao được vài chục mét. Không đủ để bảo toàn tính mạng khi Phi Thuyền Khinh Khí Cầu bị bắn hạ.
Số lượng người tộc Người Dơi tại Thị Trưởng Trấn Markham rất ít, chưa tới mười nghìn người, đa số làm việc trong Ám Vệ.
Phải suy nghĩ nhiều lắm, Trần Văn Lâm mới đồng ý để cho một nghìn hai trăm người chuyển qua thành Không Quân.
Nhưng mà, Không Quân không có thú cưỡi biết bay, thì chỉ có khả năng đứng trên phi thuyền, bắn tên, bắn nỏ, bla bla xuống. Không thể phát huy được toàn bộ tác dụng, lại ít cơ động, vì Phi Thuyền Khinh Khí Cầu bay khá chậm.
Nếu như tìm được một loại thú cưỡi biết bay giống như Kim Ưng, thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết.
Phi Thuyền Khinh Khí Cầu kết hợp với Kim Ưng, giống như Tàu Sân Bay kết hợp Tiêm Kích vậy.
Nhờ có Kim Ưng, Không Quân sẽ cơ động, đáng sợ hơn. Lại còn có thể bảo toàn được tính mạng cho binh sĩ trên Phi Thuyền Khinh Khí Cầu khi bị bắn hạ, vấn đề an toàn sẽ được giải quyết.
Mỗi binh sĩ đều được Trần Văn Lâm đầu tư rất kỹ lưỡng, từ trang bị, cho đến huấn luyện, nhất là tộc Người Dơi "quý hiếm" nữa, hắn không muốn tổn thất những binh sĩ này. Mang tư duy của người hiện đại, an toàn cho binh sĩ luôn được Trần Văn Lâm ưu tiên hàng đầu.
Ngoài ra, có Kim Ưng, thì có thể nhanh chóng gia tăng quân số cho Không Quân, không nhất thiết cứ phải Người Dơi mới trở thành binh sĩ Không Quân được. Có Kim Ưng, ai cũng có thể bay lượn.
Bùi Phương Thảo suy nghĩ kỹ, cuối cùng quyết định:
Người tới.
Phó Trưởng Trấn, ngài có chuyện gì cần dặn dò ạ?
Bùi Phương Thảo nhanh chóng ghi chép văn bản lên một tờ giấy màu đỏ, rồi đóng dấu bằng con dấu của Lãnh Chúa, đưa cho trợ lý kia nói:
Đưa cho người của Thị Trấn Luxgish, bảo hắn đến kho lương thực nhận đồ vật. Tiện thể, nói với hắn rằng: Nhớ giữ lời, nếu như trong vòng ba ngày, Thị Trấn Markham không nhận được thông tin chi tiết, thì Thị Trấn Markham sẽ có hành động.
Vâng, thưa Phó Trưởng Trấn.
Lần này, mặc dù Thị Trấn Luxgish đòi giá hơi cao, nhưng vì Không Quân, Bùi Phương Thảo cũng chấp nhận.
Thị Trấn Luxgish đòi hỏi lượng lương thực đủ cho một trăm nghìn người dùng trong ba trăm ngày, tương đương với ba mươi triệu đơn vị lương thực. Không hề ít một chút nào.
Đổi lại, họ sẽ cung cấp thông tin cho Thị Trấn Markham, một chỗ có tổ Kim Ưng khá lớn, số lượng ít nhất hai mươi nghìn con Kim Ưng. Tất nhiên, bắt, và thuần phục thế nào là chuyện của Thị Trấn Markham.